Một chiếc xe ba bánh nhỏ đang chạy thong thả bên lề đường thưa thớt xe cộ ở một thị trấn nhỏ vùng biên giới, người lái xe ba bánh nhỏ chính là một thiếu niên, thiếu niên có mái tóc sạch sẽ dáng người đẹp, nước da khá ngăm đen nhưng đôi mắt sáng ngời, nét mặt dịu dàng, đỗ xe cạnh dưới lầu siêu thị của khu dân cư.
Thiếu niên xoay người đi xuống lấy hàng chuyển phát nhanh trên xe ba bánh nhỏ, vừa ôm mấy cái chuyển phát nhanh vừa bước vào siêu thị nhỏ.
"Chị ơi, em đặt hết hàng chuyển phát nhanh ở đây nha." Thiếu niên lớn tiếng nói, giọng điệu vô cùng cởi mở, giọng rất cao, trông có vẻ là một thiếu niên cực kỳ rộng rãi, chỉ cần nhìn thôi cũng thấy tràn đầy sức sống.
"Chao ôi." Bà chủ siêu thị gật đầu, bắt chuyện với thiếu niên, "Hôm nay Tiểu Diêm nóng như vậy, em có muốn mua kem không?"
"Không sao đâu ạ." Sau khi Diêm Thanh Viên cất hết hàng chuyển phát nhanh xong thì tháo găng tay dùng để chuyển hàng, tuy trông hơi bẩn, nhưng vì ngoại hình và khí chất của thiếu niên sẽ không khiến người ta cảm thấy khó chịu, "Hôm nay lúc em đi còn mang theo chè đậu xanh, còn thêm đá, lúc này hẳn là vẫn chưa tan."
Diêm Thanh Viên bị rám nắng không ít, giao hàng chuyển phát nhanh tuy rằng mệt, nhưng vẫn kiếm được rất nhiều tiền.
"Uầy, tối rồi còn nấu chè đậu xanh ở nhà, thật là một đứa trẻ hiểu chuyện." Chị trong siêu thị cười trêu chọc.
"Vâng, đồ của chị em đặt ở đây hết nha."
"Ok." Chị trong siêu thị nhìn thiếu niên lại đạp chiếc xe ba bánh nhỏ đi không ngừng nghỉ, lắc đầu, tiểu thiếu niên này chưa từng mua đồ ăn một lần, làm việc chăm chỉ cả ngày, nhìn còn trẻ mà đã khổ cực như vậy, nếu như cha mẹ còn ở đây cũng không đến mức bỏ học để đi làm.
Diêm Thanh Viên làm giao hàng chuyển phát nhanh đã được một năm rồi, cậu ngay cả bằng tốt nghiệp cấp hai cũng không mang theo, cho nên trên cơ bản đều làm một số công việc tay chân, mặc dù lúc đầu không thích nghi được, nhưng công việc đơn giản, chỉ là cần thể lực, cũng không khó.
Thời gian một năm cũng đủ để Diêm Thanh Viên thích nghi với cuộc sống mới, mặc dù rám nắng, nhưng thể lực tăng lên nhanh chóng, không bị bệnh, cũng không ốm yếu, đứa trẻ thật thà chịu khó cũng thường được chăm sóc, được ăn quà vặt.
Điều khiến Diêm Thanh Viên cảm thấy vui vẻ nhất chính là cậu đã cao lên rồi, không biết có phải do tắm nắng và vận động mà vóc dáng của cậu tăng lên nhiều hay không.
Tất cả tiền của Diêm Thanh Viên đều được tiết kiệm, mặc dù Diêm Đàm không yêu cầu cậu trả tiền thuê, nhưng Diêm Thanh Viên cũng tiết kiệm càng nhiều tiền càng tốt để dự phòng.
Mặc dù Diêm Đàm có phòng riêng trong nhà thuê nhưng anh ấy rất ít khi về, dường như anh ấy rất bận, có khi phải ba bốn tháng mới về vì công việc, trong khoảng thời gian đó Diêm Thanh Viên vẫn quét dọn phòng cho Diêm Đàm.
Tiết tấu sinh hoạt ở thị trấn nhỏ rất chầm chậm thoải mái, mặc dù không phồn hoa như thành phố lớn, dù nhỏ nhưng vẫn đầy đủ không thiếu thứ gì, nên có đều có, trước khi Diêm Thanh Viên đến đây vốn muốn tìm một công việc giao đồ ăn, đáng tiếc lúc ấy ngành ship đồ ăn vẫn chưa phát triển, không kiếm được nhiều tiền, Diêm Thanh Viên liền chuyển sang công việc chuyển phát nhanh trước.
Lúc nghỉ ngơi giữa chừng Diêm Thanh Viên tựa vào xe ba bánh nhỏ của mình, hơn một năm ở chung cậu cũng có tình cảm với xe ba bánh nhỏ của mình, dãi nắng dầm mưa vẫn được bảo dưỡng tốt.
Bởi vì ngoại hình thanh tú đáng yêu lại hiểu chuyện lễ phép của Diêm Thanh Viên, khi chuyển phát nhanh ít gặp phải những lời phàn nàn của khách hàng hơn người khác, có vẻ như bản thân cậu rất được người ta yêu mến.
"Là bà Tống à." Diêm Thanh Viên cúi đầu nhìn đơn hàng trên tay, bà Tống là một bà nội trợ, đơn đặt hàng của bà thường yêu cầu giao hàng đến tận nơi, bản thân có quy định giao hàng tận nhà, nhưng bởi vì điều kiện quá nhẹ nên rất nhiều nhân viên chuyển phát nhanh từ chối giao đến tận nhà, Diêm Thanh Viên chưa từng ngại đi một chuyến.
Bà Tống rất thích mua sắm trên mạng, luôn mua nhiều cùng một lúc, hơn nữa tương đối chặt chẽ cẩn thận, rất nhiều lần đồng nghiệp của cậu bị bà khiếu nại, nhưng Diêm Thanh Viên là một ngoại lệ, cho nên đơn đặt hàng của bà Tống thường được giao trực tiếp cho cậu.
Diêm Thanh Viên gọi điện thoại, trên cánh tay chất đầy chuyển phát nhanh của bà Tống, ôm tới cửa nhà bà Tống rồi gõ cửa.
Bà Tống chậm rì rì đi ra mở cửa, Diêm Thanh Viên cũng không vội, an tĩnh đợi, cho đến khi bà Tống mở cửa.
"Tiểu Diêm à, hôm nay tới sớm quá." Bà Tống ngáp một cái, trên người mặc áo ngủ rộng rãi, hình như còn chưa tỉnh giấc.
"Ha ha ha, cũng tạm." Diêm Thanh Viên nở nụ cười, mặc dù bị rám nắng nhưng rất khiến người ta có hảo cảm, "Bà Tống, chuyển phát nhanh của ngài đặt ở đâu ạ?"
Bà Tống nhường đường: "Đặt lên bàn trà đi."
Trang trí trong nhà bà Tống khá tốt, người mặc dù không hiểu lắm nhưng đã nhìn thấy rất nhiều sản phẩm cao cấp như Diêm Thanh Viên mà nói, nhà này chắc hẳn rất giàu có, bà Tống lấy một chai nước uống từ trong tủ lạnh ra đưa cho Diêm Thanh Viên.
"Không cần đâu ạ." Cậu thường nhận được một số đồ uống từ bà Tống.
"Cầm đi, hôm nay tâm trạng của tôi tốt."
"Là gặp được chuyện gì tốt ạ?" Diêm Thanh Viên vừa quét mã vừa hỏi.
"Đúng vậy." Bà Tống cong khóe mắt, "Công việc làm ăn dạo này phát đạt, tiêu tiền cũng rất hào phóng."
"Vậy đúng là chuyện tốt." Diêm Thanh Viên thuận miệng nói, bà Tống là ngoại thất*, nói đơn giản chính là tiểu tam, tình nhân của bà là phú thương số một số hai ở thành phố này, cậu cũng từng gặp một hai lần, là một người đàn ông trung niên hơi béo, không xấu cũng không tính là đẹp, nhưng diện mạo của bà Tống quả thực rất đẹp.
*Vợ không hôn thú.
"Đúng vậy." Bà Tống cười ngồi trên sô pha, đôi chân dài dưới lớp váy ngủ rất ghẹo người, "Sau này tôi có thể mua sắm trên mạng nhiều hơn, sau đó có thể nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu của Tiểu Diêm."
"Ha ha, mỗi lần tới nơi này còn có thể nhận được đồ uống của bà Tống, quả thật là chuyện tốt." Liên tục một năm tiếp xúc với đủ loại người, Diêm Thanh Viên cũng trở nên khéo léo hơn rất nhiều, không còn nói chuyện trong nơm nớp lo sợ như lúc trước ở Nghiêm gia nữa.
Bà Tống nhằm hờ mắt, bà thật sự cảm thấy khí chất và ngoại hình của thiếu niên đều khiến người ta nhìn thấy thôi đã vui, thật sự nhìn không ra là một đứa nhỏ bỏ học giữa chừng không cha không mẹ.
"Người tình kia của tôi cái gì cũng tốt, nhưng lớn lên trông chẳng đẹp gì cả, nếu có thể có ngoại hình như Tiểu Diêm cậu thì tốt rồi." Bà Tống cảm thán nói.
"Không thể nào có hết mọi thứ mình muốn được*, dù sao tôi cũng không thể đạt được thành tựu như tiên sinh."
*鱼与熊掌不可兼得 (Không thể gom cả cá và gấu): Để có được thứ gì đó thì ta phải đánh đổi bằng thứ khác chứ không thể cái gì cũng muốn được, chuyện có được tất cả mọi thứ cùng một lúc là điều gần như không thể xảy ra.
"Đúng nhỉ." Nghe Diêm Thanh Viên nói vậy, bà Tống nghiêng đầu, "Nghe tình nhân của tôi nói là gần đây hình như gia nhập được một tập đoàn kinh doanh rất có thế lực, tên là gì ấy nhỉ?"
Diêm Thanh Viên cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ tùy ý nghe, mọi thứ đã quét xong chuẩn bị đi.
"Hình như... Là Nghiêm gì đó..."
Bước chân Diêm Thanh Viên chuẩn bị rời đi chợt dừng lại, quay đầu lại: "Nghiêm?"
"Tôi không nhớ nữa, nghe nói hình như họ muốn mua một tòa nhà ở đây để mở trung tâm mua thương mại, ở trên đường rợp bóng cây kia." Bà Tống nghiêng đầu có vẻ nhưng đang suy tư lắm, sau đó lắc đầu, "Kệ họ đi, dù sao tôi có tiền là được."
"Ha ha ha, bà Tống này, cảm ơn đồ uống của bà, tôi còn có hàng chuyển phát nhanh phải đưa, đi trước đây ạ." Trước khi Diêm Thanh Viên rời đi còn giúp bà Tống đóng cửa lại, vô cùng lễ phép.
Bà Tống lắc đầu, xúc động nói: "Thật tốt quá, tuổi trẻ thật đúng là cảnh đẹp ý vui."
Lúc Diêm Thanh Viên xuống lầu tâm trạng còn đang phức tạp, Nghiêm... Là Nghiêm gia đó sao? Có điều nếu chỉ là muốn phát triển kinh tế ở đây, hẳn là không kỳ lạ, dù sao thì dịch vụ giao đồ ăn cũng mới phát triển gần đây không phải sao?
Mặc dù Diêm Thanh Viên không biết rốt cuộc là thế nào, nhưng nếu thật sự đến, cũng không có gì phải tránh né cả.
Bởi vì... Cố Hãn Hải đã về Nghiêm gia rồi, đổi tên thành Nghiêm Hãn Hải, một năm qua hoạt động cực kỳ tích cực, trước sau nhiều lần lên tin tức, mười bảy tuổi lấy thành tích đứng đầu bảng trực tiếp tiến vào đại học hạng nhất, hơn nữa xuất thân Nghiêm gia và ngoại hình quá hấp dẫn sự chú ý của người khác, trở thành đối tượng được mọi người tán thưởng và ngưỡng mộ.
Cũng có tin đồn nói rằng Nghiêm Hãn Hải đã đi theo Nghiêm Y bắt đầu học tập quản lý gia tộc, bởi vì hắn quá xuất sắc rất có thể sẽ trở thành người thừa kế Nghiêm gia.
Nhưng công chúng không quan tâm mấy đến việc ai là người giàu có, lý do thực sự khiến Nghiêm Hãn Hải được công chúng biết đến chủ yếu là nhờ khuôn mặt của hắn, hắn mở Weibo của riêng mình, hoạt động cực kỳ tích cực trên Weibo.
Dung mạo tuyệt thế, xuất thân kinh người, vầng sáng thiên tài, thân phận người thừa kế tương lai, xuất thân hoàn mỹ đến mức không giống người thật, lại thân thiết với người trên Weibo như vậy, trực tiếp thăng cấp thành người nổi tiếng toàn quốc trên mạng xã hội.
Diêm Thanh Viên luôn cảm thấy Nghiêm Hãn Hải cũng không phải là một người cao giọng* như vậy, hành vi của đối phương quả thực khác biệt một trời một vực so với quá khứ luôn hoàn hảo.
*高调: Cao điệu; lên giọng; nói phách lối; cao giọng; nói khoác (ví với nói phách nói tướng).
Có một khoảng thời gian Diêm Đàm trở về, lúc nhắc tới chuyện này, Diêm Đàm nói tài khoản này là có người chuyên môn tiếp thị, tất nhiên là muốn đem Nghiêm Hãn Hải trở thành minh tinh, đây cũng là một biện pháp quảng cáo, nghe Diêm Đàm nói Diêm Thanh Viên ngược lại cảm thấy rất bình thường.
Diêm Thanh Viên cũng rất xúc động, rõ ràng chỉ mới hơn một năm trôi qua, nhưng Nghiêm Hãn Hải đã nhanh chóng lộ ra ánh sáng rực rỡ từng ẩn giấu giống như một con ngựa hoang thoát cương, Diêm Thanh Viên không thể không thừa nhận rằng có lẽ mình thực sự đã cản trở sự phát triển của Nghiêm Hãn Hải.
Dù sao mới hơn một năm, Nghiêm Hãn Hải đã tỏa sáng rực rỡ đến như thế.
Cậu không hiểu về kinh tế, nhưng trên mạng đều nói tập đoàn Nghiêm thị đã phát triển kinh tế nhảy vọt trong giai đoạn này, hơn nữa thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy bóng dáng Nghiêm Trạch Thanh và Nghiêm Trạch Thủy trên mạng.
Mặc dù bọn họ không gặp mặt, nhưng Diêm Thanh Viên cảm thấy hơn một năm qua cậu chưa bao giờ mất tin tức về họ, cho dù chỉ cách nhau qua mạng, nhưng không hiểu sao cậu lại cảm thấy an tâm.
"Tan làm thôi!" Diêm Thanh Viên giao xong chuyến chuyển phát nhanh cuối cùng, đậu xe ba bánh nhỏ xung quanh hàng chuyển phát nhanh, vẫy tay chào mọi người rồi tan làm.
Buổi tối cậu trở về sẽ làm một số công việc bán thời gian trên mạng, làm dịch vụ khách hàng cho một cơ sở giáo dục, vì lẽ đó cậu đã mua một chiếc máy tính rất rẻ chỉ để sử dụng bán thời gian.
Thú tiêu khiển lớn nhất mỗi ngày của Diêm Thanh Viên chính là lướt Weibo của Nghiêm Hãn Hải khi không có việc gì làm, Weibo của cậu luôn được cập nhật thường xuyên, mặc dù cậu chỉ là một thành viên bình thường trong số lượng fan khổng lồ.
Diêm Thanh Viên theo dõi Weibo của Nghiêm Hãn Hải đã được một thời gian dài, không đăng một bình luận nào, Weibo của Nghiêm Hãn Hải được cập nhật rất nhanh, rất nhiều trong số đó là những chuyện vụn vặt hàng ngày.
Ví dụ như hôm nay nhìn thấy phong cảnh thú vị gì, chia sẻ kinh nghiệm học tập, hoặc là tự tay làm món ăn gì, rất vụn vặt, mặc dù bên dưới toàn bộ đều là âm thanh hâm mộ, nhưng Diêm Thanh Viên cứ cảm thấy mỗi một bài đăng trên Weibo đều để lộ ra cảm giác bình yên và cuộc sống hoàn toàn trái ngược.
Trên Weibo của Nghiêm Hãn Hải luôn có nhiều hình ảnh khác nhau, mỗi một bức ảnh đều giống như được chụp bởi người chuyên nghiệp, nhưng quả thật có thể nhìn ra là do chính hắn chụp.
Chỉ là Nghiêm Hãn Hải chưa bao giờ chụp ảnh ai đó trong ảnh, toàn bộ đều là vật, vật tĩnh.
Sau khi xem một loạt Weibo, khiến cho người ta có cảm giác cô đơn vô cùng khó chịu.
Diêm Thanh Viên cũng không biết có phải mình quá nhạy cảm hay không.
Hàng ngày: lướt Weibo Nghiêm Hãn Hải (1/1).
Nhưng ngay khi Diêm Thanh Viên chuẩn bị đóng Weibo của Nghiêm Hãn Hải, hắn đột nhiên cập nhật Weibo.
Tim đập thình thịch, Diêm Thanh Viên nhìn thấy Weibo mới cập nhật của Nghiêm Hãn Hải.
Có hai bức ảnh trên đó.
Là hai cái bánh kem.
Hai cái bánh kem một đen một trắng, có thể một cái là vị socola, một cái là vị bơ, bánh kem không trang trí gì đặc biệt, nhưng cả hai cái bánh kem đều được cắt một góc, để lộ lớp nhân thơm ngon bên trong.
Cả hai chiếc bánh đều có hai ngọn nến, một cây '1', một cây '8', tượng trưng cho sinh nhật lần thứ mười tám.
Bài viết: 18 tuổi, sinh nhật vui vẻ.
Diêm Thanh Viên nghe thấy tiếng trái tim mình đập loạn nhịp, 18 tuổi.
À, hôm nay là sinh nhật của Cố Hãn Hải hả? Vậy cũng chính là... Sinh nhật của cậu.
Diêm Thanh Viên nhìn hai cái bánh kem này, luôn cảm thấy rằng ý nghĩa của chiếc bánh này có thể là những gì bản thân tưởng tượng.
Là sinh nhật của hai người.
Tùy ý làm mới có thể nhìn thấy khá nhiều người đã để lại lời nhắn chúc mừng sinh nhật bên dưới, Diêm Thanh Viên như bị ma xui quỷ khiến cũng để lại lời nhắn sinh nhật vui vẻ, cũng ẩn giấu trong đại quân lời nhắn.
Nhưng quả thật cậu đã chúc mừng sinh nhật Nghiêm Hãn Hải, vậy là đủ rồi.
Khi Diêm Thanh Viên về đến nhà cảm thấy trong nhà có gì đó không ổn, có thêm một cái túi vô cùng nhẹ nhưng rất dễ đựng đồ, trên bàn còn đặt một cái hộp bánh sinh nhật rất lớn, tò mò nhìn vào, bánh kem được trang trí vô cùng xinh đẹp, khiến cho người ta sinh ra cảm giác vui vẻ.
Cậu liếc mắt một cái liền nhìn ra là Diêm Đàm trở về, vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Diêm Thanh Viên lập tức thay dép lê đi hai ba bước đến phòng ngủ của Diêm Đàm, Diêm Đàm không khóa cửa, lúc này quần áo đầy đủ đang nằm trên giường, tư thế ngủ phóng khoáng, nhưng Diêm Đàm ngủ trước giờ chưa từng có âm thanh gì.
Hẳn là mệt lắm, dường như mỗi lần Diêm Đàm trở về đều rất mệt mỏi, Diêm Thanh Viên mỉm cười, lén bật máy lạnh để xua tan không khí oi bức, đắp chăn cho Diêm Đàm, đóng cửa lại, đi ra ngoài một lần nữa mua gì đó cho bữa ăn tối.
Diêm Đàm mở mắt ngay khi Diêm Thanh Viên đóng cửa lại, từ đầu đến cuối anh ấy chưa từng bỏ qua hành vi rón ra rón rén của Diêm Thanh Viên.
Diêm Đàm thật sự rất mệt, nhưng cuối cùng cũng chạy về trước khi sinh nhật của Diêm Thanh Viên kết thúc, ước chừng thiếu niên lại đi ra ngoài mua đồ ăn, tối nay sẽ được ăn một bữa thịnh soạn.
Diêm Đàm rất hợp lý trở mình, tiếp tục nghỉ ngơi.
Tay nghề của Diêm Thanh Viên được dạy bởi Nghiêm Hãn Hải khi đó thật sự càng ngày càng xuất sắc theo thời gian, thịt bò luộc, cá kho, salad và trứng gà với hẹ, Diêm Đàm yêu cầu ăn thịt nhiều hơn ăn rau quả, Diêm Thanh Viên đương nhiên sẽ chuẩn bị nhiều hơn chút.
Khi Diêm Đàm ra khỏi giường liền nhìn thấy một bàn đầy thức ăn, chợt hoảng hốt.
Thiếu niên có làn da rám nắng đang mặc tạp dề gà con màu vàng, bởi vì mùa hè thời tiết nóng nực nên ở nhà chỉ mặc một cái áo ba lỗ, màu da giữa cánh tay và bắp tay có sự khác biệt rõ ràng, lúc này khóe môi hơi chu lên khi ngậm muỗng, khiến Diêm Đàm thật sự có cảm giác mình đang nuôi dưỡng vợ yêu trong nhà.
Lúc này Diêm Thanh Viên nghiêng mắt, sau khi nhìn thấy Diêm Đàm khóe miệng cong lên: "Anh Diêm, có cơm ăn rồi ạ."
Trong lòng Diêm Đàm khẽ động, nhưng cũng chỉ lộ ra một nụ cười mỉm: "Viên Viên, sinh nhật vui vẻ."
"Cảm ơn anh." Thiếu niên lộ ra nụ cười vui vẻ không có mờ mịt, Diêm Đàm không hiểu sao thấy khẩn trương.
Trên bàn ăn, bởi vì nhiệm vụ mà thời gian dài không được ăn món salad trộn chua chua ngọt ngọt ngon miệng, Diêm Đàm nhanh chóng tiêu diệt hết đồ ăn, Diêm Thanh Viên thỉnh thoảng hỏi linh tinh 'ăn ngon không', 'có phải hơi mặn không', 'hôm nay em có cách xử lý thịt mới, có ngon hơn hay không', có trời mới biết Diêm Đàm thỏa mãn đến mức nào.
Diêm Thanh Viên mở bánh kem ra, trên bánh kem có một chiếc vương miện nhỏ, nói đùa: "Sao anh Diêm lại mua vương miện của công chúa thế, trông đẹp lắm, có thể dùng làm đồ trang trí."
"Công chúa nhỏ." Diêm Đàm cười nói.
"Em thấy thế nào cũng nên là hoàng tử bé chứ?" Diêm Thanh Viên thuận miệng nói chuyện.
Diêm Đàm chống đầu lên tay, cười híp mắt: "Hoàng tử bé chuyển phát nhanh?"
"Chúc mừng hoàng tử bé!" Diêm Thanh Viên tự mình thắp nến, nhướng mày nhìn Diêm Đàm.
Diêm Đàm bị nhìn chăm chú một lát, cuối cùng nhịn không được cười: "Làm gì?"
"Hát chúc mừng sinh nhật."
Khóe miệng Diêm Đàm giật giật, xây dựng tâm lý một hồi lâu, mới mở miệng: "Mừng ngày sinh nhật của em..."
Diêm Thanh Viên đã bắt đầu nghẹn cười từ khi Diêm Đàm mở miệng, không thể không nói Diêm Đàm hát đúng là có nét riêng, từng chữ từng chữ đều có giai điệu nhưng nghe không hay.
Sắc mặt Diêm Đàm cũng rất xấu hổ, thẹn quá hóa giận làm ra vẻ hung dữ: "Mau thổi nến!"
Diêm Thanh Viên nhắm hai mắt lại nghiêm túc cầu nguyện.
Diêm Đàm nhìn Diêm Thanh Viên nhắm hai mắt lại, khuôn mặt thiếu niên gần trong gang tấc, giống như một quả chín đang chờ được hái, dáng người thiếu niên vẫn mảnh khảnh như trước, nhưng đã lộ ra phong thái của người trưởng thành, áo ba lỗ đơn giản lộ ra làn da trắng nõn không bị rám nắng trên ngực, trông còn ngọt ngào ngon lành hơn cả lớp kem trên bánh kem.
Diêm Đàm chỉ cảm thấy tình cảm vẫn quanh quẩn trong lồng ngực có chút không kiềm chế được, giống như muốn tuôn ra.
Anh ấy vô thức mở miệng như muốn nói gì đó, nhưng Diêm Thanh Viên vừa hay mở mắt thổi nến, chặn tất cả những lời của Diêm Đàm.
Diêm Đàm không thể che giấu sự ngớ người của mình, dứt khoát dùng lời nói để che đậy sự xấu hổ của mình: "Vừa nãy em ước gì?"
"Nói ra thì không linh nữa." Diêm Thanh Viên cắt bánh kem, "Anh Diêm ăn trước đi."
Diêm Đàm ăn rất no, anh ấy cảm thấy tay nghề của Diêm Thanh Viên lại tiến bộ.
Anh ấy không muốn thường xuyên ở cạnh Diêm Thanh Viên, dù sao chẳng ai có thể chịu được việc người mình thích mỗi ngày không hề đề phòng đi tới đi lui mà vẫn có thể thờ ơ không động lòng, đây quả thật chính là dụ dỗ anh ấy phạm tội.
Anh ấy rất ít khi về nhà sau khi nhận nhiệm vụ, nhưng mỗi lần anh ấy trở về nhà, anh ấy sẽ nhận thấy một số thay đổi trong căn nhà mà anh ấy chỉ tình cờ thuê.
Thay đổi rất nhỏ, ví dụ như trên TV có thêm hai con gấu bông nhỏ không biết từ đâu tới, ví dụ như có thêm một cái ghế nhỏ, ví dụ như thêm một chậu cây nhỏ, đều là những chi tiết nhỏ không bắt mắt, nhưng đều khiến ngôi nhà trở nên giản dị hơn.
Lần này trở về cũng vậy, trong nhà được quét dọn rất sạch sẽ, khắp nơi đều hơi thở của cuộc sống ấm áp, trong không khí dường như còn có hương thơm nhàn nhạt, trên ban công quần áo mới giặt đang phơi.
Phòng của anh ấy rất sạch sẽ, thường xuyên được quét dọn, nằm lên còn có thể ngửi thấy mùi nước giặt sau khi giặt sạch.
Đây quả thực là một trải nghiệm vô cùng mới lạ đối với Diêm Đàm, một người độc thân quanh năm chỉ cần có một cái giường là có thể ở được, chi bằng mua quần áo khác nếu nó bị bẩn.
Nhớ rõ lúc Diêm Thanh Viên còn là tiểu thiếu gia đã từng nói với anh ấy, sẽ có một ngày nào đó anh ấy sẽ vì một người mà yêu về nhà, khi đó anh ấy không tin, nhưng hiện tại anh ấy tin rồi.
Diêm Đàm mang Diêm Thanh Viên ra ngoài, cho cậu một nơi để ở, cho dù đến bây giờ anh ấy vẫn cảm thấy thật vớ vẩn, anh ấy vậy mà thích một thiếu niên chỉ mới mười sáu tuổi.
Lại tiến thêm một bước nữa thì sẽ phạm tội mất.
Diêm Đàm xoa giữa mày, lấy từ trong túi ra một thứ ném cho Diêm Thanh Viên, Diêm Thanh Viên trực tiếp nhận lấy, vô cùng nhanh chóng, Diêm Đàm nhướng mày, tay chân đứa nhỏ này thật là càng ngày càng nhanh nhẹn.
"Quà sinh nhật hả?" Đôi mắt Diêm Thanh Viên trông mong nhìn bông hoa đính trên món quà đã hoàn toàn bị đè bẹp và cái hộp biến dạng, "Cảm ơn anh Diêm."
Diêm Thanh Viên mở hộp ra, hộp có trọng lượng nhất định, nặng trĩu trên tay, mặc dù hộp đã nhăn nhúm, nhưng Diêm Thanh Viên vẫn cẩn thận mở ra, trải phẳng cái hộp, đặt lên cái bàn sạch sẽ.
Diêm Đàm nhìn động tác của Diêm Thanh Viên trong lòng có hơi phức tạp, dường như cậu đối với những thứ người khác tặng cho cậu đều vô cùng trân trọng.
Khi Diêm Thanh Viên mở đến tầng cuối cùng, nhìn thấy thứ bên trong, mê man lấy ra.
Món quà là một vật thể hình trụ màu đen có kết cấu tốt, kim loại màu đen được bọc trong cao su, sờ vào có cảm giác rất cứng, có một chỗ lõm giống như bóng đèn ở phía trên.
Diêm Thanh Viên hoang mang chớp mắt: "Đèn pin ạ?"
"Gậy sốc điện." Diêm Đàm đưa tay lấy lại thứ kia, giới thiệu cách sử dụng cho Diêm Thanh Viên, "Thấy nút ở đây không? Đẩy nó lên là có thể dùng làm đèn pin, nhưng em có thấy cái này không? Giấu ở chỗ này, dùng tay chạm một cái."
Diêm Thanh Viên dựa theo cách nói của Diêm Đàm cảm nhận thử, dường như mềm mại hơn so với những nơi khác.
"Chỗ này chính là cái nút nhấn, khi đèn pin sáng bấm vào nút này sẽ có dòng điện, một người đàn ông trưởng thành nặng 160kg sẽ ngất đi trong ba giây, chết sau bảy giây, cho em dùng tự vệ."
Diêm Đàm đảo đèn pin trong lòng bàn tay đưa cho Diêm Thanh Viên.
Diêm Thanh Viên trợn mắt há hốc mồm: "Cái này, sản phẩm ba không* sao?"
*三无产品: Sản phẩm không có ngày sản xuất, chứng chỉ chất lượng và nhà sản xuất.
Sản phẩm ba không nói chung là những sản phẩm không có ngày sản xuất, không có giấy chứng nhận chất lượng, không có nhà sản xuất và không rõ nguồn gốc xuất xứ. Nói cách khác: sản phẩm ba không là sản phẩm không có tên nhà máy sản xuất, không có địa chỉ nhà máy sản xuất, không có mã số của giấy phép vệ sinh sản xuất.
"Cải tạo tư nhân, có bảo đảm an toàn, trong nước cấm mang súng, cái này miễn cưỡng dùng được."
Diêm Thanh Viên nhìn món quà trong tay, cảm giác như đang cầm một khẩu súng trong tay: "Cái này chắc chắn không thể qua kiểm tra an ninh nhỉ?"
"Chế tạo đặc biệt, có thể che chắn kiểm tra, mang theo bên mình, có thể có tác dụng lớn lúc gặp nguy hiểm."
Diêm Đàm tự mình uống một ngụm trà, nhìn thấy ánh mắt Diêm Thanh Viên nhìn anh ấy gần như là vẻ một lời khó nói hết.
"Thứ này, phạm pháp phải không?" Thứ có thể dễ dàng giết chết người.
Diêm Đàm rất đương nhiên nói: "Tự bảo vệ mình trước nguy cơ mới là quan trọng nhất, ai còn quan tâm có phải là phạm pháp hay không."
Biểu cảm của Diêm Thanh Viên vô cùng phức tạp: "Nhưng anh Diêm à anh nói anh là công dân tuân thủ pháp luật tốt."
Diêm Đàm bĩu môi: "Không phải việc gì cũng có thể tuân thủ pháp luật."
Dù sao công việc của anh ấy cũng không phải là việc vẻ vang gì.
"Vậy khi nào thì phải tuân thủ pháp luật?" Diêm Thanh Viên cầm cây gậy điện trong tay, vẻ mặt mơ hồ.
"..." Diêm Đàm cũng không biết trả lời thế nào.
Khi nào tuân thủ pháp luật?
Khi yêu đương?
Đột nhiên nghĩ đến bản thân vậy mà cũng có tiêu chuẩn kép*, Diêm Đàm yên lặng che đầu lại.
*双标 (Song tiêu): Tiêu chuẩn kép là việc áp dụng các bộ nguyên tắc khác nhau cho các tình huống về nguyên tắc là giống nhau. Tiêu chuẩn kép xảy ra khi hai hoặc nhiều người, nhóm, tổ chức, hoàn cảnh hoặc sự kiện có bản chất giống nhau nhưng được đối xử khác nhau mặc dù đáng ra, họ phải được đối xử theo cùng một cách.
"Anh Diêm ơi?" Diêm Thanh Viên hỏi.
"Em đừng nói chuyện." Diêm Đàm cảm thấy IQ của mình khi ở trước mặt Diêm Thanh Viên tụt xuống thấp đến mức không còn mặt mũi gặp người.
Tác giả có lời muốn nói: Thời đại pháp luật! (~ ̄▽ ̄)~
___
2/2/2023.
15:57:29.