Tịch Hạc đột nhiên hỏi như vậy khiến Nghiêm Thanh Viên hồi lâu cũng không biết nên trả lời thế nào, đôi mắt khờ khạo và ánh mắt không thể tin được nhìn Tịch Hạc giống như biểu cảm khiếp sợ của một bé búp bê, vô cùng đáng yêu.
Nghiêm Thanh Viên lắp bắp hỏi: "Gì... Gì ạ, mẹ nghe từ đâu chuyện này thế?"
Tịch Hạc hơi nhướng mày: "Chẳng lẽ không có à?"
Hôm qua mới được Cố Hãn Hải tỏ tình xong, sao hôm nay mẹ đã biết rồi? Cố Hãn Hải cũng đâu phải dạng người có thể nói những lời như vậy.
Nghiêm Thanh Viên im lặng trong chốc lát, Tịch Hạc cũng không hối, cuối cùng Nghiêm Thanh Viên gật đầu: "Đúng vậy, mẹ ạ."
Nếu là Tịch Hạc nói có lẽ sẽ ngăn cản bọn họ, diễn một câu chuyện hào môn yêu nhau nhưng không được ở bên nhau, đóng vai phản diện một lần sau đó chia rẽ bọn họ, nếu cậu có nhiều trở ngại hơn so với Cố Hãn Hải, cậu cũng không nghĩ nhiều về điều đó.
"Vậy hả? Mẹ đoán đúng rồi mà." Tịch Hạc chỉ tùy ý nhướng mày, sau đó không nói gì nữa.
Nghiêm Thanh Viên bất ngờ: "Mẹ ơi?"
Tịch Hạc nhếch khóe miệng, cười mà như không cười: "Chỉ là cảm thấy ánh mắt nhìn con có chút bất thường, cho nên hỏi thử, không ngờ thật sự là như vậy."
Lúc này tâm trạng của Nghiêm Thanh Viên đã không thể dùng lời nói để hình dung, quả thực khiếp sợ, mẹ của cậu, mẫu thân của hắn, vậy mà lừa cậu!
Nghiêm Thanh Viên cắn răng: "Lẽ nào mẹ không định ngăn cản bọn con sao?"
Tịch Hạc ngược lại nhướng mày: "Vì sao phải ngăn cản con?"
"Bởi vì con yêu đương với con trai!"
"Nói thật đi."
"Con còn yêu sớm!"
"Còn có quốc gia mười sáu tuổi đã cho phép kết hôn đấy thôi, sao con lại yêu sớm được?" Tịch Hạc nghiêng đầu, có ý định trêu đùa Nghiêm Thanh Viên.
"... Thân phận địa vị của bọn con khác biệt." Khi Nghiêm Thanh Viên nói lý do này không hiểu sao có chút buồn rầu.
"Vậy không phải càng tốt à?" Ngón tay Tịch Hạc gõ lên bàn, "Con muốn làm khó thế nào thì cứ làm khó thế đấy, hơn nữa có thể toàn tâm toàn ý giúp đỡ nhà của chúng ta."
Nghiêm Thanh Viên kiểu gì cũng không nghĩ đến quá trình mình và Cố Hãn Hải yêu đương vậy mà không gặp chút trở ngại nào, có chút ngáo ngơ.
Cũng chưa chắc mà, có lẽ chỉ là mẹ như thế này, có lẽ những người khác sẽ không như vậy nhỉ? Anh cả anh hai kiểu gì cũng sẽ một người đứng ra ngăn cản, Nghiêm Thanh Viên lại nuôi hy vọng.
"Bọn con là ai tỏ tình trước?" Tịch Hạc thuận miệng hỏi.
"... Là con." Nghiêm Thanh Viên theo bản năng ôm sự việc vào người.
"Vừa mới gặp đã yêu? Cho nên con mới quấn lấy người ta?" Tịch Hạc có chút bất ngờ, không ngờ con trai của mình thích chàng trai kia đến như vậy.
Cố Hãn Hải thật sự là một người khá đặc biệt, nhưng nếu thật sự muốn tìm một thiên tài trên thế giới này chưa chắc không có người thứ hai, nhưng chuyện tình cảm nói đến là đến, bỏ lỡ có lẽ rất khó tìm được.
Nghĩ đến đây, Tịch Hạc cười: "Mẹ rất vui mừng con có thể làm như vậy."
Vui mừng? Vui mừng cái gì? Nghiêm Thanh Viên không hiểu gì hết, chỉ cảm thấy chắc là mình đang được cổ vũ.
Nhìn dáng vẻ Nghiêm Thanh Viên không hiểu gì hết, Tịch Hạc cười nhưng không nói.
Đương nhiên bà vui mừng rồi, vẫn luôn lo lắng cho con trai nhỏ đáng yêu nhất của mình nếu tính cách quá mềm mỏng quá bị động thì phải làm sao bây giờ, gặp người mình thích nhưng không dám theo đuổi cuối cùng bị người khác cướp mất tình yêu thì phải làm sao đây, đứa nhỏ đáng yêu như vậy nếu bị khi dễ chắc chắn sẽ núp trong ổ chăn lén lút khóc, chỉ nghĩ đến đây bà đã cảm thấy tan nát cõi lòng rồi.
Nhưng hiện tại xem ra, Nghiêm Thanh Viên không chỉ thuộc phái hành động, còn biết rất rõ mình muốn gì, hơn nữa sẽ hành động, đây cũng làm bà an tâm và tự hào.
Nhìn nụ cười nhàn nhạt trên khóe miệng Tịch Hạc, cảm thấy sự việc hình như có gì đó không bình thường.
"Bọn con đã làm tới trình độ nào rồi?" Tịch Hạc hỏi.
"Gì mà trình độ nào rồi?" Nghiêm Thanh Viên hỏi.
"Ôm? Hôn? Hay là nên làm đều đã làm?" Tịch Hạc hỏi rất thản nhiên, nhưng Nghiêm Thanh Viên nghe xong thì không thản nhiên như vậy.
"Mẹ này!" Đỏ ửng trực tiếp từ vành tai lan đến hai má, dáng vẻ đỏ bừng như vậy khiến Tịch Hạc cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa cảm thấy thú vị.
"Đây là chuyện rất quan trọng, bây giờ bọn con tuổi còn nhỏ, không hiểu rất nhiều chuyện, tốt nhất nên được chỉ bảo trước." Tịch Hạc nhíu mày nói tiếp, "Vốn chuyện này nên để ba con dạy, nhưng ba con cũng không phải đồng tính luyến ái, không biết trưởng bối của Nghiêm gia có đồng tính luyến ái không, nếu mẹ nhớ không lầm thì..."
Trong đầu Tịch Hạc tìm kiếm những trưởng bối có thể dạy Nghiêm Thanh Viên.
Nghiêm Thanh Viên choáng váng sắp xỉu tới nơi: "Loại chuyện này không cần người khác tới dạy con đâu mà!"
Ánh mắt Tịch Hạc lộ ra vẻ kinh ngạc: "Nói vậy bọn con đã làm rồi hả?"
Nghiêm Thanh Viên lập tức phản bác: "Không! Tuyệt đối không có! Mẹ à, mẹ đừng nói bậy mà."
"Vậy sao?" Tịch Hạc vuốt cằm, chậm rãi nói, "Cũng phải, tuổi này của bọn con còn quá sớm để trải qua chuyện đó, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của cơ thể, dù sao mẹ vẫn đang nghĩ vóc dáng của Viên Viên hơi nhỏ liệu còn khả năng cao hơn nữa không."
Mỗi một câu của Tịch Hạc đều để lộ ghét bỏ đối với Nghiêm Thanh Viên, nhưng trên thực tế mỗi một câu đều đang nghiêm túc suy nghĩ cách.
Điều Tịch Hạc nói khiến Nghiêm Thanh Viên có lẽ mình không thể hiểu nổi rốt cuộc mẹ đang suy nghĩ điều gì, dứt khoát che đầu lại nói đầu mình choáng váng nên muốn nằm xuống, Tịch Hạc cười nhìn cậu, dường như đã nhìn thấu cậu đang lấy cớ.
Nghiêm Thanh Viên nghiêng đầu nằm một bên, ui, cậu không muốn suy nghĩ chuyện phức tạp như vậy nữa.
Nhưng...
Nghiêm Thanh Viên nằm xuống nhắm mắt lại, dùng hai tay che hai mắt lại, chậm rãi hỏi: "Mẹ ơi, nếu mẹ có thể chấp nhận Cố Hãn Hải, có phải chứng minh thật ra mẹ rất thích Cố Hãn Hải không ạ?"
"Phải." Tịch Hạc cũng không phủ nhận.
Không biết trong lòng có tư vị gì, Cố Hãn Hải được thích là điều đương nhiên, chỉ là không nghĩ tới yêu thích cậu cho rằng chỉ thuộc về mình lại được chia sẻ cho Cố Hãn Hải nhanh như vậy, thật ra cũng có chút xíu buồn.
Đây có lẽ chính là một giọt máu đào hơn ao nước lã*.
*血浓于水 (Máu mủ tình thâm): Thành ngữ chỉ tình thâm, lấy từ truyện nhỏ máu nhận thân, máu người nhỏ vào trong nước, nếu có quan hệ với nhau thì máu sẽ tự vượt qua nước để tới hòa vào nhau.
Nghiêm Thanh Viên thở dài.
Như vậy cũng tốt.
Như vậy cho dù cậu đi rồi, đây vẫn sẽ là một gia đình hòa thuận vui vẻ.
Nghiêm Thanh Viên cho rằng chuyện này sẽ cứ như vậy trôi qua, nhưng chuyện kỳ diệu nhất lại lặng lẽ xảy ra.
Vết thương của Nghiêm Thanh Viên cũng không quá nghiêm trọng, nhưng bởi vì ba mẹ đặc biệt quan tâm khiến Nghiêm Thanh Viên phải nằm viện thêm vài ngày, sau khi xác định sẽ không có vấn đề gì mới về nhà, trong khoảng thời gian này Cố Hãn Hải ngược lại lúc nào cũng ở bên canh giữ.
Bởi vì bị thương đến cổ họng, cho nên Cố Hãn Hải nói không nhiều lắm, dù vậy Nghiêm Thanh Viên vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nhìn mình không hề che giấu của đối phương, Nghiêm Thanh Viên cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng lại không biết không ổn chỗ nào, nhưng cảm thấy hơi xấu hổ.
Bởi vì Nghiêm Thanh Viên bị thương nên lâu rồi chưa được ăn ngon, ngày xuất viện đã được đưa đi ăn.
Đây là một cuộc đoàn tụ gia đình rất hiếm có, trước đây chỉ khi sinh nhật hoặc ăn tết mới xuất hiện trường hợp như vậy, Nghiêm Thanh Viên an tĩnh ngồi trên ghế của mình.
Sau đó nghe thấy Nghiêm Kỳ Thúy nói: "Cố Hãn Hải."
Cố Hãn Hải ngồi bên cạnh Nghiêm Thanh Viên, ngước mắt nhìn Nghiêm Kỳ Thúy.
"Nếu cậu đã lựa chọn yêu đương với Nghiêm Thanh Viên, vậy cần phải đến Nghiêm gia ở rể."
Hương vị của đồ ăn trong miệng Nghiêm Thanh Viên bỗng trở nên kỳ cục, hoang mang mở to đôi mắt nhìn Nghiêm Kỳ Thúy.
Cậu là ai? Đây là đâu? Cậu nghe thấy cái gì đây?
Tuy nhiên Cố Hãn Hải chỉ chớp mắt, như thể đang chờ câu kế tiếp của Nghiêm Kỳ Thúy.
"Khoảng thời gian trước khi cậu có thể kết hôn, tất cả đều là thời gian khảo sát, một khi hai đứa đủ tuổi kết hôn thì có thể kết hôn."
Nghiêm Thanh Viên theo bản năng vỗ bàn một cái khiến mọi người chú ý, lúc này tiểu thiếu gia hấp dẫn ánh mắt của mọi người, dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn mọi người: "Mọi người đang nói gì vậy? Gì mà ở rể? Gì mà kết hôn?"
"Thế nào, con không hài lòng à?" Nghiêm Kỳ Thúy hỏi, "Con chỉ là muốn chơi chứ không phải nghiêm túc?"
Nghiêm Kỳ Thúy nói những lời này thật ra cũng không có ý trách cứ, hoặc là nói nếu Nghiêm Thanh Viên nói có thì những chuyện này cứ như vậy bỏ qua.
Nghiêm Thanh Viên nghiêm túc nhìn Nghiêm Kỳ Thúy.
Xác nhận Nghiêm Kỳ Thúy thật sự không quan tâm.
Nhưng giờ đây Nghiêm Thanh Viên căn bản không dám nhìn Cố Hãn Hải.
Cậu cảm thấy nếu mình nói đúng vậy, vậy Cố Hãn Hải sẽ thật sự bóp chết cậu rồi rút gân lột da sau đó nghiền xương thành tro.
Ở trong sách Cố Hãn Hải không gì không làm được nếu thật sự tức giận với việc nào đó thì phải làm sao bây giờ? Tro cốt của cậu không chừng không thể đảm bảo nguyên vẹn trước thứ giống như sức mạnh siêu nhiên cường đại kia đâu!
"Con... Con không phải có ý này, con chỉ là..."
Nghiêm Thanh Viên không biết mình thích hay là không thích Cố Hãn Hải, nhưng cậu cũng không ghét tương lai tưởng tượng tương lai sống cùng với Cố Hãn Hải.
Nghiêm Thanh Viên cũng không trả lời lời tỏ tình của Cố Hãn Hải, nhưng nguyên nhân chính thừa nhận trước mặt Tịch Hạc là hy vọng đem tất cả lỗi lầm của chuyện này đổ lên người mình mà thôi.
Cậu thật sự không ngờ rằng Tịch Hạc vậy mà lại thật sự thương lượng chuyện này với Nghiêm Kỳ Thúy!
"Cố Hãn Hải là một người vô cùng có năng lực, cậu ấy có một tương lai đầy hứa hẹn, không nên quyết định phương hướng trong tương lai của mình sớm như vậy." Hơn nữa để Cố Hãn Hải đến Nghiêm gia ở rể? Đây là đang nói giỡn hả?
"Tôi không sao hết." Giọng nói đã khôi phục rất nhiều, Cố Hãn Hải ở một bên nói, lúc này hắn ngước mắt nhìn Nghiêm Thanh Viên, nhưng Nghiêm Thanh Viên căn bản không dám nhìn hắn.
Cậu vẫn chưa trả lời Cố Hãn Hải!
Nhưng tình huống bây giờ đã nói hai người là một đôi, Cố Hãn Hải thông minh như vậy làm sao có thể không hiểu ẩn ý.
Đầu... Đầu choáng váng quá, thật muốn ngất xỉu.
"Ừm." Nghiêm Kỳ Thúy cũng hài lòng với sự nghe lời của Cố Hãn Hải, sau đó nhìn Nghiêm Thanh Viên, "Còn vấn đề gì không?"
"Cậu không thể chịu khuất phục như vậy được, đây là ở rể đó." Lần đầu tiên Nghiêm Thanh Viên cảm thấy tính cách thẳng thắn như vậy của Cố Hãn Hải quả thực khiến người ta tức đến nghiến răng nghiến lợi.
"Tôi đã không còn nhà, sau này em ở đâu, nơi đó chính là nhà." Cố Hãn Hải chậm rãi nói, sau khi trả lời Nghiêm Thanh Viên cố ý bảo vệ giọng nói của mình, Nghiêm Thanh Viên nói với hắn rằng cậu rất thích giọng nói của hắn, hắn muốn để Nghiêm Thanh Viên thích nó tiếp.
"Không phải, tôi không phải có ý này mà." Nghiêm Thanh Viên nôn nóng kinh khủng, nhìn Nghiêm Trạch Thủy và Nghiêm Trạch Thanh, anh hai hiển nhiên đã biết chuyện này, vẻ mặt của y vô cùng bình tĩnh, người duy nhất không biết tình huống chỉ có anh cả.
Nhưng Nghiêm Trạch Thủy chỉ liếc nhìn Nghiêm Thanh Viên và Cố Hãn Hải một cái, ánh mắt có chút suy nghĩ sâu xa.
"Anh cả à anh nói một câu gì đi mà?" Nghiêm Thanh Viên thẳng thắn đi tìm người để cầu cứu.
*病急乱投医: Có bệnh mới lo tìm thầy, Ví với khi sự việc đến mức khẩn cấp thì cầu cứu khắp nơi hoặc nghĩ cách loạn lên.
"Viên Viên à, em cũng không cần gấp gáp như vậy." Nghiêm Trạch Thủy chậm rãi mở miệng, giọng điệu trước sau vẫn mang theo sự nuông chiều, "Mặc dù nói là ở rể, nhưng khoảng cách thời gian hai người có thể kết hôn tương đối dài, trong khoảng thời gian này rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì, ai cũng không biết, trong khoảng thời gian khảo sát này hai người đều có cơ hội suy nghĩ thật kỹ."
Nghiêm Thanh Viên bình tĩnh lại, bởi vì bị những từ ngữ quá kinh ngạc này hấp dẫn lực chú ý, lúc này Nghiêm Thanh Viên mới nhớ đến Nghiêm Kỳ Thúy nói rằng tới tuổi có thể kết hôn, mà cậu thật lâu sau mới có thể kết hôn.
Mà ở trong sách cậu... Có thể sống đến tuổi đó đâu?
"Nghĩ thông suốt rồi?" Nghiêm Kỳ Thúy hỏi, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, thái độ như đang muốn thuyết phục nhân viên, "Còn gì muốn nói?"
Nghiêm Thanh Viên nhìn bộ dáng như vậy, ngồi xuống, lắc đầu.
Tịch Hạc ở bên cạnh nhìn lén che miệng, nhìn có vẻ như lơ đãng*, thật ra là che đi nụ cười nơi khóe miệng.
*心不在焉 (Tâm bất tại yên): Bụng dạ để đâu đâu, tư tưởng không tập trung.
Mặc dù là thú vui rất xấu xa*, nhưng khi dễ con trai nhỏ nhà mình thật sự quá thú vị, nhìn khuôn mặt tràn đầy sức sống kia, cùng con trai lớn con trai thứ hai suốt ngày một bộ dáng nghiêm trang đáng yêu hơn nhiều.
*恶趣味 = tra nam, trêu ghẹo người ta.
Chậc.
Bà thật biết sinh con mà.
Đây là một bữa ăn đoàn viên rất hiếm có.
Nhưng Nghiêm Thanh Viên lại cảm thấy không giống như bữa cơm đoàn viên trước kia cho lắm.
Hình như...
Mọi người đều đang nhìn cậu?
Là ảo giác ư?
Nghiêm Thanh Viên cắn một miếng đồ ăn, nghe thấy Nghiêm Kỳ Thúy hỏi: "Nghe nói con đã học nấu ăn?"
"Tay nghề nấu ăn của con đều là học từ Cố Hãn Hải, Cố Hãn Hải làm gì cũng đặc biệt có thiên phú, ba mẹ đã về thì nhất định phải nếm thử đồ ăn Cố Hãn Hải làm nha!" Theo bản năng muốn cho Cố Hãn Hải một cơ hội thể hiện, nhưng sau khi nói xong cậu phát hiện toàn bộ tình cảnh có chút kỳ lạ, Nghiêm Thanh Viên đương nhiên cũng chú ý tới, vừa nói xong thì chuyển đề tài, "Nhưng con đặc biệt học những món người trong nhà thích ăn, con thỉnh thoảng sẽ nấu cơm cho anh cả anh hai, mẹ cũng từng ăn một lần, ba hẳn là chưa được ăn phải không ạ, chờ ngày mai con sẽ nấu cho ba ăn được không?"
Nghiêm Kỳ Thúy chậm rãi nói: "Mới ra viện nên nghỉ ngơi nhiều."
"Không sao không sao, bây giờ con cảm thấy rất ổn, đầu không thấy choáng váng, đi lại cũng rất dễ dàng, chỉ là nấu cơm sẽ không đến mức mệt!"
"Ừ."
Mặc dù biểu hiện của Nghiêm Kỳ Thúy rất bình tĩnh, nhưng Nghiêm Thanh Viên rõ ràng cảm nhận được tâm trạng của ông chắc là khá tốt.
Mặc dù ý nghĩ này hơi vô lý, nhưng Nghiêm Thanh Viên đang nghĩ liệu ba có bị mất cân bằng hay không.
Nghiêm Thanh Viên cúi đầu đùa giỡn đôi đũa, mặc dù ba không nói, nhưng có phải thật ra ba cũng quan tâm mình không?
Nghiêm Thanh Viên bỗng cảm thấy trước kia mình đúng là một kẻ vong ân bội nghĩa, căn bản không nhìn thấu người bên cạnh đối xử tốt với cậu, lãng phí nhiều thời gian ở chung với người nhà như vậy, cho nên tất cả những gì cậu phải chịu tiếp theo khẳng định đều là ông trời trừng phạt cậu.
Rất hiếm khi Nghiêm Thanh Viên trở thành một người nói nhiều, nói không ngừng, trên cơ bản đều là Nghiêm Thanh Viên líu ríu, Nghiêm Trạch Thủy bình thường luôn thích cùng Nghiêm Thanh Viên bên xướng bên họa* hôm nay trông có vẻ rất im lặng.
*一唱一和: kẻ xướng người hoạ; bên xướng bên họa.
Nhưng mà...
Bầu không khí rất tốt.
Một chút cũng không xấu hổ.
Mặc dù nói ngắn gọn nhưng tất cả mọi người thỉnh thoảng sẽ nói một hai câu.
Thậm chí đến Nghiêm Kỳ Thúy rất ít nói lời vô nghĩa hôm nay cũng sẽ nói một ít kiến thức ở nước ngoài.
Chỉ là...
Nghiêm Thanh Viên phát hiện mặc dù Cố Hãn Hải đã vào gia đình, nhưng hắn không quan tâm đến mọi thứ xung quanh mình.
Bình tĩnh nhìn cậu, thật giống như cả thế giới cũng chỉ còn lại Nghiêm Thanh Viên vậy.
Nghiêm Thanh Viên cảm thấy, có phải bởi vì Cố Hãn Hải mất đi cha mẹ, hoàn toàn đem tất cả tình cảm đặt lên người mình mới có thể như vậy, có lẽ là một loại bệnh tâm lí, mà không phải yêu.
"Ngon không?"
Sau khi ăn xong, Nghiêm Thanh Viên cũng coi như ăn uống no nê, vỗ nhẹ cái bụng, nghe anh cả hỏi thì cười hì hì trả lời: "Ngon lắm á, nhà hàng siêu tuyệt luôn!"
"Lần sau tới nữa?"
"Được nha."
Nhìn dáng vẻ Nghiêm Thanh Viên và Nghiêm Trạch Thủy nói chuyện, Tịch Hạc hơi nheo mắt lại, ừm, anh em hòa thuận, thật tốt.
"Nghiêm Kỳ Thúy, anh nghĩ thoáng thế à?" Tịch Hạc nói nhỏ bằng giọng nói chỉ có hai người nghe được, "Không định để Nghiêm Thanh Viên liên hôn thương nghiệp à?"
"Cố Hãn Hải là một hậu bối vô cùng đáng bồi dưỡng." Ý trong lời nói của Nghiêm Kỳ Thúy là nếu có thể dùng cách này để cho những phân nhánh dưới sự kiểm soát của ông ngày càng lớn mạnh, đây là được hơn mất, so với những người kia, ông càng tin tưởng Cố Hãn Hải ở rể hơn.
"Vậy sao?" Tịch Hạc hơi mất tập trung, rõ ràng không cảm thấy hứng thú lắm với cái cớ của Nghiêm Kỳ Thúy.
"Huống hồ." Nghiêm Kỳ Thúy nheo lại đôi mắt, "Nghiêm Thanh Viên thiếu chút nữa đã viết chữ thích Cố Hãn Hải trên mặt rồi."
Tịch Hạc bật cười.
Nghiêm Trạch Thanh đi phía sau Nghiêm Thanh Viên, còn Cố Hãn Hải thì an tĩnh đi theo Nghiêm Thanh Viên, lúc lên xe Nghiêm Thanh Viên chọn cùng xe với Nghiêm Kỳ Thúy, để Cố Hãn Hải có thể có thời gian ở chung với các anh em của nình, mà cậu... Muốn dính lấy ba mẹ đã lâu ngày không gặp.
Nghiêm Trạch Thủy đi một chuyến đến nhà vệ sinh, Cố Hãn Hải ngồi ở trong xe, còn Nghiêm Trạch Thanh thì nửa tựa vào xe, chậm rãi nói: "Viên Viên đang trốn cậu, xem ra mọi chuyện sẽ không phát triển như ý muốn của cậu."
"Em ấy thích tôi." Cố Hãn Hải vô cùng chắc chắn nói.
Nghiêm Trạch Thanh nhìn góc nghiêng gương mặt của Cố Hãn Hải, không phản bác, Nghiêm Thanh Viên có thích Cố Hãn Hải hay không, ai có mắt đều nhìn ra được.
Không...
Nghiêm Thanh Viên tự mình không nhìn ra.
Trạng thái của Nghiêm Thanh Viên có lẽ đã bị lời tỏ tình của Cố Hãn Hải ảnh hưởng, ngay từ đầu không hề phát hiện ra cho đến khi xuất hiện ảo tưởng gì về tình yêu, chỉ trải qua một buổi tối.
Một buổi tối này, chính là buổi tối Cố Hãn Hải tỏ tình kia.
"Cậu rất đắc ý nhỉ." Nghiêm Trạch Thanh rất không vui, mặc dù y không hạn chế Nghiêm Thanh Viên tìm bạn đời, nhưng y lại chán ghét người cướp Nghiêm Thanh Viên đi.
Cố Hãn Hải lắc đầu: "Tôi sẽ không lấy Nghiêm Thanh Viên làm lý do để khoe khoang."
"Cậu tôn trọng Viên Viên như vậy, tôi rất vui." Nghiêm Trạch Thủy đột nhiên hỏi, "Cho nên cậu xác định cậu đối với những người nhà kia cậu không lưu luyến sao?"
"Phải."
"Cố Hãn Hải, tôi hy vọng cậu hiểu." Nghiêm Trạch Thủy ngồi trên xe, giọng nói bỗng trở nên trầm thấp, "Nếu xúc phạm Viên Viên, tôi đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn."
Đây đã coi như là uy hiếp, nhưng mà Cố Hãn Hải lại không tức giận, mà là chậm rãi nói: "Như vậy, ngược lại cảm ơn."
Nghiêm Trạch Thủy kinh ngạc liếc nhìn Cố Hãn Hải, cách nói của đối phương rõ ràng là nguyện ý bị giám sát, điều này khiến tâm trạng của Nghiêm Trạch Thủy phức tạp khá nhiều.
Ngày hôm sau quả nhiên Nghiêm Thanh Viên đã làm theo những gì mình nói, làm món gan heo xào cho Nghiêm Kỳ Thúy, mặc dù độ lửa không tốt lắm, nhưng có Cố Hãn Hải ở bên cạnh giám sát nên hương vị vẫn rất ngon.
Đặc biệt bày trước mặt Nghiêm Kỳ Thúy, giả vờ như là đầu bếp làm, không ai nói cho Nghiêm Kỳ Thúy biết.
Khi ấy Nghiêm Kỳ Thúy liếc nhìn đồ ăn trên bàn, nếm thử một chút gan heo, cũng không nói gì, Nghiêm Thanh Viên chớp chớp mắt.
Chẳng lẽ ba không cảm thấy có gì kỳ lạ ư?
Nếu là đầu bếp làm đồ ăn chắc chắn sẽ ngon hơn mà? Vì sao ba không phát hiện? Lẽ nào mỗi lần ăn cơm thật ra ba chỉ muốn lấp đầy bụng căn bản chưa từng để ý khẩu vị sao?
Dưới vô số nghi hoặc và suy đoán, rốt cục Nghiêm Thanh Viên nhìn đồ ăn trên bàn, chợt hiểu ra điều gì đó.
Bởi vì sau khi ăn cơm xong, Nghiêm Thanh Viên phát hiện dĩa gan heo kia đã được ăn đến sạch sẽ, chỉ còn lại một ít nước sốt.
Ngẫm kỹ lại hình như hôm nay Nghiêm Kỳ Thúy vẫn luôn ăn món này, mà những món khác rất ít động đến.
Nghiêm Thanh Viên cảm động lắm, nhưng đáy lòng lại chua xót.
Nhưng mà, vẫn vô cùng vô cùng vui vẻ.
Thành thật mà nói, rất hạnh phúc.
Không hiểu sao cảm thấy từ khi ba mẹ trở về bầu không khí gia đình bỗng trở nên hòa thuận hơn, Nghiêm Thanh Viên chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ như vậy.
Mấy ngày nay Cố Hãn Hải không đi làm, vẫn luôn ở nhà, lý do là cùng Nghiêm Thanh Viên vượt qua giai đoạn hồi phục.
Nhưng có chỗ nào cần Cố Hãn Hải đâu, bác sĩ riêng luôn ở bên cạnh đợi lệnh bất cứ lúc nào.
Chỉ là sau khi Nghiêm Thanh Viên thay thuốc, cuối cùng cũng nhìn thấy chiếc tai bị cắn của mình, khó tránh khỏi để lại những vết sẹo xấu xí.
Lúc ấy Tư Tuyết Ngữ điên khùng như muốn cắn chết cậu, mặc dù không cắn đến rớt ra, nhưng quả thực đã gây ra rất nhiều tổn thương cho Nghiêm Thanh Viên, cho dù đã cố gắng hết sức để hồi phục, nhưng lại không thể khôi phục đến trạng thái hoàn hảo nhất được.
Khuyết điểm này, Nghiêm Thanh Viên biết nó sẽ đi theo cậu mãi mãi.
Xem như một sự cảnh giác đi, là bằng chứng cho thấy Nghiêm Thanh Viên cậu đã làm chuyện xấu.
Nghiêm Thanh Viên có một chuyện cho dù thế nào cũng muốn biết, vì để biết chuyện này cậu phải chủ động gặp Tư Tuyết Ngữ một lần.
Nhưng mọi người trong nhà bao gồm Cố Hãn Hải đều kín tiếng về Tư Tuyết Ngữ, chỉ biết đưa vào bệnh viện tâm thần, nhưng không ai nói cho cậu biết đó là bệnh viện tâm thần nào.
Nghiêm Thanh Viên cũng hơi nôn nóng.
Sắp đến tết rồi, đến lúc đó phải đến nhà gia chủ, làm tốt lần trải đường cuối cùng, rất có thể cậu sẽ lén lút đi.
Nếu chuyện này không được làm sáng tỏ, nó sẽ mãi như một hòn đá đè nặng trong lòng NghiêmTrạnh Viên.
"Thật sự không đi xem hả?" Nghiêm Thanh Viên thử hỏi lại một lần nữa, "Nói thế nào thì dì cũng chỉ là bị bệnh tâm thần mà thôi."
Nghiêm Thanh Viên nói xong những lời này thì cảm thấy không đúng lắm, ở trong sách một khi Cố Hãn Hải rời khỏi Tư Tuyết Ngữ thì sẽ không bao giờ quay đầu lại nữa, bây giờ thời hạn đến sớm, nhưng Cố Hãn Hải vẫn là Cố Hãn Hải kia mới đúng.
"Ừ, không đi." Cố Hãn Hải đang bôi thuốc cho Nghiêm Thanh Viên, từ sau khi bác sĩ dạy hắn một lần, sau đó đều là Cố Hãn Hải tự mình làm, làm còn nhẹ nhàng hơn cả bác sĩ.
"Chẳng lẽ cậu không nhớ dì hả?" Nghiêm Thanh Viên hỏi thêm lần nữa.
"Không nhớ."
"Cậu không tôi đó chứ? Nếu là vì dì đánh tôi nên cậu mới nói như vậy trước mặt tôi, thì thật sự không cần như vậy đâu!" Nghiêm Thanh Viên nghiêm túc hỏi.
Lần này Cố Hãn Hải không nói gì, chỉ tiếp tục băng bó vết thương của cậu, sau đó ngồi trước mặt cậu.
Nghiêm Thanh Viên chớp đôi mắt, nhưng lại đột ngột bị Cố Hãn Hải đến gần rồi hôn một cái ở khóe mắt.
Nghiêm Thanh Viên ngốc luôn: "Sao sao sao sao sao thế?"
"Vì sao em muốn gặp bà ta?" Cố Hãn Hải hỏi.
"Tôi... Tôi không có, tôi không muốn gặp dì." Nghiêm Thanh Viên cúi đầu phủ nhận.
"Đôi mắt của em nói cho tôi biết em đang suy nghĩ gì." Giọng nói của Cố Hãn Hải đã khôi phục lại bình thường, chỉ là càng thêm trầm hơn, tựa như hắn đã trưởng thành hơn.
"Không có mà."
"Tôi đưa em gặp bà ta."
Nghiêm Thanh Viên sửng sốt: "Ơ?"
"Nhưng có một điều kiện." Giọng nói của Cố Hãn Hải hơi lạnh lùng, tựa như dòng suối trong vắt lành lạnh chảy xuôi trong đêm tối, trong trẻo lại lạnh lùng.
___
5/1/2023.
14:41:50.