“Nhu nhi, nàng ngồi đây thưởng thức phong cảnh sao?” Diệp Thế Đào một lần nữa bước vào Minh Nguyệt tiểu lâu, khoảng thời gian đi tắm nước lạnh hắn căn bản đã quên chuyện muốn tìm người giúp nàng chải đầu, hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấy Ôn Nhu ngồi im lặng ở cầu thang trên lầu vẻ mặt nàng vô cùng hoang mang và ảo não.
Ôn Nhu liếc mắt nhìn hắn. Chạy đi tắm rửa sớm như vậy, nam nhân này thật không biết là có chuyện gì xảy ra nữa, xem hắn một đầu tóc dài ướt sũng, còn có quần áo rõ ràng không thoát liền nhảy xuống nước, hắn rốt cuộc là tắm rửa hay là nghịch nước vậy ? Không lẽ là vừa bước ra khỏi cửa liền có người đẩy hắn ngã vào thùng nước ,ai dám đây ?
“Ta muốn đi, hôm nay, hiện tại, lập tức phải đi.” Nàng nói như trảm đinh tiệt thiết ( chém đinh chặt sắt ) , ý chí kiên định không hề dao động.
“Đi đâu?” Hắn vỗ vỗ ẩm ướt trên người, không chút để ý hỏi, trong lòng nghĩ chính mình nên đi đổi bộ quần áo nào mới xứng với bộ tử y (trang phục màu tím ) nàng đang mặc, đột nhiên muốn mọi người nghĩ rằng hai người bọn họ là một đôi trời sinh khi hắn đi cùng nàng.
“Đi đâu cũng được, chỉ cần không phải Diệp gia.” Phồng hai má ,nàng có phần hờn dỗi.
Hắn đi lên thang lầu, thân thủ vỗ vỗ cái đầu nàng, tựa như đang yêu chiều một sủng vật cáu kỉnh,“Chờ qua ngày mai, chúng ta cùng nhau rời đi.” Nói thực ra, nếu không phải vì đại thọ sáu mươi của lão cha, hắn cũng đâu muốn về đây cho người ta nhắc đi nhắc lại chuyện thành thân, bất quá lần này trở về gặp được nàng, xem như thu hoạch ngoài ý muốn của hắn rồi.
“Diệp lưu manh, ta không có nói đùa , ta nói thật đấy .” Ôn Nhu hướng về phía bóng dáng hắn đã bước lên lâu mà kêu, cực độ bất mãn thái độ không coi ai ra gì của hắn.
Diệp Thế Đào vẫy vẫy tay, khẽ cười đáp:“Nhu nhi, ta cũng nói thật mà, tuyệt đối không đùa giỡn, chờ ta thay quần áo xong sẽ đi.”
Dựa vào cái gì!
Giọng của hắn Cứ như dỗ dành lũ chó mèo vậy ( convert là a cẩu a miêu , nhưng mà chị là người hiện đại xuyên không , ta đổi thành chó mèo , hê hê ). Dậm chân, nàng dùng sức hướng trên lầu quát:“Diệp lưu manh, không ai cho phép ngươi gọi ta là Nhu nhi.”
Trên lầu truyền đến tiếng cười trong trẻo của Diệp Thế Đào,“Nhu nhi, khắp thiên hạ chỉ có ta mới có thể gọi nàng như vậy.”
Nàng im lặng nhìn lên sàn gác.
Khắp thiên hạ cũng chỉ có hắn mới biến thái và buồn nôn thế này, ba nàng , mẹ nàng , anh nàng đều gọi nàng tiểu Nhu, cái gì mà Nhu nhi chứ?
A! Toàn thân nàng nổi da gà rồi.
Chà xát chà xát (tay phải xát tay trái, da gà rơi đầy đất), bước nhanh đi xuống thang lầu.
Hắn không cho nàng đi, nàng sẽ không đi ư? Lớn bằng này rồi, nàng còn chưa từng nghe qua ai nha .
Không thể hiểu nổi, thật sự không thể hiểu nổi mà,chỉ là mừng thọ thôi, đâu phải cưới vợ, có tất yếu làm cho nơi nơi rực rỡ sắc màu, dáng điệu vui mừng đón khách thế không?
Ôn Nhu kinh ngạc ở chỗ, mỗi người ở đây, đều không có bộ dạng hung dữ, không to son điểm phấn, không khuyên tai, cũng không phải phong cách tiểu thư kín đáo, cô nương dè dặt, mà chốt lại, chỉ có một phong cách rất thư thái của người trên giang hồ ,giai nhân thanh tú, có phần tùy hứng , nhẹ nhàng tiêu sái qua lại hành lang gấp khúc. Haizzz, đúng là phụ nữ nhà họ Diệp…khác người a .
“Cô nương xin dừng bước.” Một đạo thanh âm chần chờ vang lên từ đằng sau.
Ôn Nhu vẫn cứ bước về phía trước. Trên đường đi cũng không gật đầu chào hỏi ai .
Thẳng đến lúc một đôi tay bắt lấy cánh tay của nàng, nàng mới phát giác nguyên lai đối phương gọi mình, nghi hoặc nhìn nha hoàn xinh đẹp trước mắt,“Ngươi gọi ta có chuyện gì không?”
“Ta…… Ta…… Tiểu thư nhà ta mời cô nương…… mời cô nương qua đó.” Nơm nớp lo sợ nói xong, nàng liền câu nệ lui sang một bên.
Đó là một nha hoàn có giáo dưỡng, nhưng lại thực nhát gan. Ôn Nhu định nghĩa ở trong lòng như vậy,“Ta không biết tiểu thư nhà ngươi, còn có, ta phải lập tức rời đi, cho nên ta sẽ không tới, ngươi cứ hồi bẩm tiểu thư nhà ngươi như vậy.” Nếu không đi, nàng hoài nghi tên lưu manh kia sẽ lập tức đuổi tới.
Mới đi được một bước, cánh tay liền bị ai đó kéo lại, nàng bất đắc dĩ xoay người, thở dài:“Ta nói, ta sẽ không đi ……”
“Sẽ không đi đâu?” Con ngươi hắn chứa đầy tức giận nhìn nàng, bàn tay to mạnh mẽ nhét nàng vào trong lòng, một lần nữa hưởng thụ cảm giác chân thật khi có được nàng. Hắn nghĩ đến thiếu chút nữa sẽ mất nàng, một khắc hoảng hốt, đau lòng ấy khiến hắn khắc cốt ghi tâm.
(khắc vào xương, in dấu cả trong trái tim)
“Diệp lưu manh –” Kinh hô. Nàng sao xui xẻo vậy, mới trì hoãn một chút đã bị hắn vượt qua.
Nha hoàn bên cạnh đang có ý đồ lặng lẽ rời đi, bất quá , không có như theo ý nguyện của nàng ta.
Diệp Thế Đào tinh mâu bán mị, lạnh lùng lên tiếng,“Tiểu thư nhà ngươi quen Nhu nhi lâu chưa, sao ta không biết?”
“Tiểu thư nhà ta chính là muốn làm quen Nhu cô nương một chút.” Nha hoàn cúi đầu, cả người run run như có gió tuyết thổi qua.
Hắn hừ lạnh một tiếng,“Bảo nàng ta đừng uổng phí tâm cơ, Nhu nhi dù thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không đi, cho dù đi thì cũng là đi cùng ta, ngươi về hỏi rõ ràng, nàng ta xác định muốn ta qua đó không?”
“Nô tỳ cáo lui, nô tỳ nhất định chuyển lời của Tam thiếu với tiểu thư.” Nha hoàn cơ hồ chạy trối chết.
Ôn Nhu buồn bực nhìn theo bóng nàng rời đi, dùng khuỷu tay huých vào người bên cạnh,“Chủ tử nhà nàng là ai vậy, xem bộ dáng nàng hình như thường xuyên bị kinh hách a.” Ngay cả nàng ôn nhu như vậy , mọi người còn sợ hãi, nàng còn có người không sợ sao?
Mồ hôi lạnh toát ra!
Nếu người quen biết Ôn Nhu biết suy nghĩ trong lòng nàng giờ phút này, chắc chắn sẽ phun hết tất cả những gì ăn được tỏng bữa cơm đêm qua, nàng quả thực đã phá hư cái tên cha mẹ đặt cho rồi, không những không có nửa điểm “ Ôn Nhu “ mà còn là hóa thân của bạo lực.
“Một nữ nhân đẹp như rắn rết.” Hắn có chút chán ghét nhăn lông mày, không hề cao hứng khi nhắc tới người nọ.
“Mỹ nhân!” Nàng thật giống hắn , chỉ muốn nghe những gì mình thích nghe.
Diệp Thế Đào lắc đầu cười. Hắn sao cứ quên nàng hảo nữ sắc. Thân thủ ôm thắt lưng của nàng, khoái trá nói:
“Đi thôi, ta mang nàng đi gặp phụ mẫu (cha mẹ) ta.” Hắn đã muốn khẩn cấp cho cha mẹ nhìn thấy nàng, tin rằng nhất định sẽ phát sinh chuyện vui.
“Ta không muốn đi.” Nàng bắt đầu giãy dụa. Đùa à, tới giờ nếu nàng không có nửa điểm ý thức xui xẻo khổ cực, thì thật uổng phí nàng là sinh viên thế kỷ hai mươi mốt, nam nhân này căn bản chính là có âm mưu, theo như nàng tận mắt nhìn thấy trận trận mỹ nữ ngày hôm qua, nàng đoán chắc đây chính là một cuộc ép hôn, nàng thật không muốn bị đem ra làm bia chắn tên cho người khác.
Một chút cũng không muốn.
Thế là trên hành lang gấp khúc của Diệp gia liền trình diễn màn giằng co, tranh tranh cãi ầm ỹ, một bộ oan gia vui mừng giận dỗi , diễn miễn phí cho phó dịch Diệp gia cùng khách nhân quan sát.
(phó dịch = hình như là người hầu
Khách nhân = người khách đến chơi nhà)
Hai bên đường , toàn bộ cột đều được chạm trổ, đường nhỏ làm bằng tảng đá bản lộ, khúc kính sâu thẳm, hương hoa tràn ngập khắp nơi, có lẽ con đường này sắp kết thúc nên cảnh càng ngày càng mở rộng.
“Để xuống dưới…… Diệp lưu manh…… Ngươi nghe không hiểu tiếng người a!”
Trên đường đi nàng không ngừng ồn ào náo động, tiếng mắng lần lượt thay đổi.
So với nói là phòng ngừa nàng chạy trốn, không bằng nói Diệp Thế Đào mong ước đã lâu,nay đường hoàng ôm Ôn Nhu vào lồng ngực, một đường rêu rao khắp nơi, thẳng đến chỗ ở của phụ mẫu hắn.
“Cha, nương, ta dẫn người đến thăm này.” Người chưa thấy đâu mà thanh âm đã tới trước.
Một đám người Diệp gia đang tụ tập trong phòng lớn lập tức đình chỉ thảo luận náo nhiệt vừa rồi, dùng ánh mắt kinh ngạc nghênh đón Diệp Thế Đào.
Bỏ qua Diệp Thế Đào tuấn mỹ nho nhã — người này nhìn hai mươi mấy năm phiền cũng phiền chết rồi — ánh mắt mọi người giờ đây thẳng tắp dừng ở đôi mắt phẫn nộ mở to trong lòng hắn, tiếng mắng liên tục phát ra từ cô nương mặc bộ váy màu tím.
Thật là siêu can đảm.
Đây là tiếng lòng của mọi người trong Diệp gia, bình thường không ai dám công khai đắc tội Diệp tam thiếu,bởi vì khi hắn trả thù tuyệt đối sẽ làm cho người nọ hối hận vì đã có mặt trên đời này, hơn nữa vì sao lại xui xẻo quen biết Diệp Thế Đào.
(Diệp tam thiếu= tam thiếu gia nhà họ Diệp)
“Diệp lưu manh, ta nguyền rủa ngươi cưới phải cái người quái dị,vợ ngươi tính cách siêu cấp bạo lực, cả đời gắt gao bó buộc ngươi, cho ngươi mỗi ngày quỳ xuống đất, ăn cơm thừa, mặc quần áo rách……”
Nghẹn họng trân trối nhìn cô gái bạo lực đang hát hỏa, miệng lưỡi lưu loát nói ra từng chuỗi từng chuỗi lời mắng chửi, mà Diệp tam thiếu vẫn như trước duy trì khuôn mặt tươi cười từ đầu đến cuối không biến đổi, hơn nữa vẻ mặt còn đặc biệt sung sướng.
“Nói hết chưa?” Diệp Thế Đào bình tĩnh nhìn người trong lòng thống khoái phát tiết xong.
“Đợi chút.” Ôn Nhu thở hắt một hơi,“Loại người ti bỉ vô sỉ hạ lưu vô lại như ngươi mà được ông trời ban cho cái diện mạo này quả thật không công bằng, lần sau ta sẽ gọi mọi người đi đập miếu.”
“Hết rồi?” Hắn nhíu mày.
Nàng thật vất vả gật đầu,“Tạm thời hết rồi.”
Chửi xong liền rất khát a!
Ánh mắt nàng di chuyển, cuối cùng phát hiện một đám người đối diện trợn mắt há hốc mồm, nhịn không được nhẹ nhàng nuốt nuốt nước miếng.
Bọn họ phần lớn đều là người nhà Diệp lưu manh, hơn nữa ngày hôm qua hình như đều có đi qua lầu Minh Nguyệt gặp nàng, nàng mắng Tam thiếu của bọn họ, không biết có bị vây đánh không đây?
Dù sao ánh mắt phẫn hận ngàyhôm qua của bọn hạ nhân đã muốn làm cho thần kinh của nàng chịu đủ tàn phá rồi.
Diệp Thế Đào kéo ghế, đại lạt lạt ngồi xuống, thuận tay rót một ly trà, đưa cho thiên hạ âu yếm,“Nàng nhất định khát, uống đi.”
“Cám ơn!” Vẻ mặt chột dạ liếc mắt nhìn xung quanh, dù sao cũng chỉ là mượn cớ rất khát, nàng quyết định vẫn là trước giải khát rồi nói sau.
Thấy nàng cuối cùng cũng buông ly trà thứ 3 trong tay xuống bàn, miệng hắn khẽ nhếch,“Nàng mắng ta nhiều như vậy, ta có thể phát biểu cảm nghĩ của bản thân một chút không?”
“Ta bịt miệng ngươi sao?” Nàng trừng hắn,“Còn có, để ta xuống dưới, ta có chân, không phải tàn phế, ngươi nếu thích ôm như vậy, không bằng mỗi ngày ôm đầu trư có vẻ rèn luyện khí lực a.”
Hắn nhếch miệng, cười đến thực vui vẻ,
“Ta chỉ có hai điểm muốn sửa lại cho nàng,
thứ nhất, nàng không phải người quái dị.
Thứ hai, cá nhân ta cho rằng thể trọng của nàng cùng trư (heo) là sàn sàn như nhau .”
Phun lửa mà.
Ôn Nhu cầm ly trà trên bàn, hoàn toàn không do dự ném về phía cái đầu hắn.
Dễ dàng bắt lấy tay nàng, hắn cười nói:“Ta nghĩ nàng sẽ thẹn quá thành giận, may mắn ta thuở nhỏ có học võ, nếu không , muốn thú (lấy) nàng vào cửa, không đến một ngày nàng sẽ phải thủ tiết mất.”
Gáy nàng nóng bừng, mười phần chắc chắn rống to,“Diệp lưu manh, ta khẳng định bản thân sẽ không gả cho ngươi, ngươi đừng có mơ !”
Diệp Thế Đào không nhanh không chậm mở miệng,“Cho nên mới nói, bạo lực của nàng tuyệt đối là hàng thật giá thật.”
Phốc! Loại tình huống này còn không cười, bọn họ không biết sự tình đến mức nào mới cười nha.
Cô tức giận đến hộc máu, Tam thiếu nhà bọn họ lại nhẹ nhàng bâng quơ ý định làm tức chết ai đó.
“Khụ khụ……” Diệp lão gia ngồi ở thủ vị lên tiếng nhắc nhở con, phải biết có chừng có mực.
Diệp Thế Đào tươi cười ra ý ngầm hiểu, ngoan ngoãn buông Ôn Nhu ra.
Ôn Nhu không chút do dự, trước tiên là đạp cho hắn hai phát, hơn nữa còn nhấn mạnh,“Lần sau ngươi còn tự tiện ôm ta như vậy, ta sẽ khiến ngươi ăn không ăn được , mà đi cũng không đi nổi nha.”
Diệp lão phu nhân thì tươi cười thực sáng lạn, bởi vì nàng rốt cục tìm được tri âm mà vô cùng vui sướng. Cảm tạ Phật tổ, người nàng chờ mong nhiều năm như vậy cuối cùng cũng xuất hiện, tam nhi (con trai thứ 3) của nàng cuối cùng cũng đã có hi vọng bị ai đó chế phục (cai quản, trị được ,..) rồi.
“Cô nương, lại đây , cho lão thân nhìn một cái, thật là một hài tử thanh tú đáng yêu a! Năm nay bao nhiêu tuổi ? Đã có hẹn ước chưa? Đào nhi nhà ta là một đứa trẻ không tồi nha ……”
(Diệp phu nhân tiếp tục đẩy mạnh tiêu thụ Diệp lưu manh hết lời)
Ôn Nhu ngạc nhiên, mặc cho lão phụ nhân có khuôn mặt từ ái, khí chất ung dung đẹp đẽ quý giá cầm bàn tay nhỏ bé của mình, thao thao bất tuyệt kể về ưu điểm của Diệp Thế Đào, thật lâu sau, nàng mới tìm lại được tiếng nói của bản thân, Ôn Nhu thành khẩn khiêm tốn thỉnh giáo,“Lão phu nhân, người nói Diệp Thế Đào thật sự là người như vậy ư?”
Vì sao nàng có cảm giác bà ấy đang nói về một người khác?
Diệp gia người người liếc nhau, sau đó bắt đầu cười nghiêng ngả ngã trái ngã phải, rốt cục, rốt cục……
Rốt cục có người nhìn thấu diện mục bên trong cái bề ngoài nhã nhặn tuấn tú, lỗi lạc phong lưu của Diệp tam thiếu rồi.
Diệp lão phu nhân chớp chớp nước mắt trong mắt, càng dùng sức cầm tay Ôn Nhu,“Cô nương, ngươi quả thật là thích hợp với Đào nhi nhà chúng ta nhất, ta liền đem hắn giao cho ngươi, ô ô……”
Tóm lại đây là cái màn biểu diễn gì đây?
Ôn Nhu buồn rầu đảo qua toàn hiện trường, cuối cùng không thể không đem ánh mắt phóng tới Diệp Thế Đào đang nhàn nhã uống trà.
“Diệp lưu manh, ngươi giải thích một chút đi.” Nàng có thể ôn thanh mềm giọng đối với bất luận kẻ nào, bất quá kiếp này đừng có mơ nàng sẽ có nửa điểm ôn nhu với tên lưu manh ấy.
Hắn ném một củ lạc, đưa miệng ra hứng được,sau đó khoái hoạt trả lời nàng,“Ý của nương ta chính là, chúc mừng nàng trở thành người bên gối với nhi tử thứ 3 của người.”
Cái gì?
Hiểu làm này quá lớn.
Nàng vội vàng rút tay về, bắt đầu xuất hiện vẻ mặt tươi cười nịnh nọt,“Lão phu nhân, ngồi đi, người trước tiên cứ ngồi xuống đã a!”
Thân thủ nhanh nhẹn rót một tách trà, bất kể là ai, dù sao trước dùng rồi nói sau.
“Uống trà uống trà, ha ha……”
Diệp lão phu nhân vừa lòng tiếp nhận,“Thật sự là đứa trẻ ngoan ngoãn.”
Ôn Nhu vội vàng rèn sắt khi còn nóng,“Lão phu nhân, vâng, người xem đi, một nam nhân tuấn tú lịch sự như Diệp tam thiếu đây, có lẽ không ai bằng, nhân gian lại không thể thiếu nhân vật tuyệt thế, cho nên phải tìm cho hắn một thê tử môn đăng hộ đối, tài mạo song toàn,biết tam tòng tứ đức,có đủ kì cầm thư họa, tứ thư ngũ kinh, thông tuệ kỳ môn bát quái mới đúng.
Mà ta, ngày hôm qua nhìn thấy quý phủ có nhiều tuyệt thế đại mỹ nhân như vậy, tùy tiện nhặt một người cũng hơn ta rất nhiều, có thể đảm nhiệm chuyện này rất tốt, cho nên, lão phu nhân, người trăm ngàn lần đừng tác hợp nhầm uyên ương, ta cùng Tam thiếu khác nhau một trời một vực, ta sợ sẽ bị nước miếng của chúng mỹ nữ làm chết đuối.”
“Nàng vừa rồi nguyền rủa ta chỉ có thể lấy một người quái dị.” Diệp Thế Đào lạnh lùng thêm vào một câu.
“Không ai muốn ngươi mở miệng, câm miệng.” Hung dữ gào vào mặt hắn, ngay sau đó lại xoay 360 độ, mỉm cười đối mặt Diệp lão phu nhân,“Lão phu nhân, tiểu nữ chính là vào nhầm Diệp phủ, nhất thời ở tạm, ta còn muốn đi thăm thân hữu(bạn bè), cho nên, chọn ngày không bằng gặp nhày, ta hôm nay, không, hiện tại sẽ cáo từ, không cần phiền toái mọi người đưa tiễn nữa.”
Ôn Nhu còn chưa kịp xoay đi đã bị người khác kéo vào trong lòng, bên tai vang lên một đạo tiếng nói thực tao nhã,“Nương (mẹ à), lời nói của nàng vừa rồi xin hãy coi như chưa nghe thấy.”
“Ta là nói thật.” Nàng thấy vậy liền rống to.
Diệp lão phu nhân liên tiếp gật đầu,“Ta sẽ bỏ qua .”
Ôn Nhu hai bên thái dương xuất hiện hắc tuyến (mồ hôi lạnh ròng ròng)
Diệp lão phu nhân cùng Diệp lưu manh giống nhau chỉ nghe những gì mình thích nghe. Hừ!
Vỗ vỗ vào khuôn mặt nàng ngây ngốc, khóe miệng Diệp Thế Đào hứng thú cười, gần sát nàng,“Nhu nhi, nàng đột nhiên mất tiếng rồi ?”
Ánh mắt của nàng chậm rãi ngắm nhìn, sau đó máy móc cầm bàn tay đang đặt trên mặt nàng của hắn, phi thường mạnh mẽ cho vào miệng cắn.
Toàn hiện trường một mảnh tĩnh lặng.
“Đau không?” Nàng lạnh lùng trừng mắt hắn, lấy tay lưng lau đi vết máu nơi khóe miệng.
Hắn cúi đầu nhìn xem mu bàn tay hằn rõ hai dấu răng, có chút đăm chiêu nhìn nàng, lộ ra nụ cười nhợt nhạt,“Cũng tạm.”
Đưa tay lau tơ máu thay nàng, hắn ôn nhu nói:“Nàng có phải rất đau hay không?”
Trời muốn mưa sao?
Trong phòng có vài bóng người cùng nhau chạy ra bên ngoài nhìn thời tiết.
*____*
Bên ngoài bầu trời xanh vạn dặm, mây trắng lướt nhẹ, nửa điểm dấu hiệu trời mưa cũng không có.
Ôn Nhu bỗng nhiên không nói hai lời lao ra đại sảnh, đứng ở trong viện, hướng lên trời rống giận,“Đừng để cho ta biết ai đã ném ta tới nơi này, nếu không có một ngày ta trở về, tuyệt đối đòi cả nợ lẫn lãi , ta nói được làm được!”
Được rồi! Nếu ông già râu bạc nói ngày nào đó nàng có trở về vị trí cũ, như vậy nàng nhất định dùng sức trở về hồi báo.
Đột nhiên, ở trên thiên đình, không khí trở nên âm u, gió thổi cũng mang theo hơi lạnh, Nguyệt lão run run vài cái.
Mọi người kinh dị nhìn người hai tay chống nạnh, chỉ trời tức giận mắng mỏ. Lời của nàng cư nhiên có thể khiến phong vân lâm vào biến sắc, tựa hồ đang e ngại lời thề của nàng, nàng, không phải người thường nha!
Ầm vang một tiếng sấm, tia chớp nhoáng lên hỗn loạn.
Nàng trợn tròn mắt, hừ lạnh,“Có bản lĩnh ngươi liền bổ vào ta đi, như vậy ta có thể nhanh chút trở về , bổ đi!”
Không phải đã chết mới có thể trở về vị trí cũ sao? Nàng vui mừng nói.
Lôi biến thành ách lôi,
(Ánh sét biến thành sét xịt !)
Tia chớp biến mất vô tung, bầu trời đầy lo lắng trở thành hư không, lại là thời tiết như lúc trước không một gợn mây, tựa hồ như vừa rồi căn bản chưa từng phát sinh.
Xung quang là một mảnh tiếng than sợ hãi.
Thật thần kỳ !
“Bạo lực tài nữ!” Bỗng một tiếng kêu kinh hỷ vang lên, một đạo bóng người bổ nhào bay nhanh đến.
“A!” Ôn Nhu kêu rên.
Nhiệt tình như vậy làm gì?
Muốn hại nàng thành sân bay a!
“Bạo lực tài nữ, ta rất vui vẻ khi nhìn thấy mi a!” Một cô gái áo trắng thanh thanh tú mĩ cầm nắm hai tay Ôn Nhu, lắc trái lắc phải, đuôi lông mày, khóe mắt, tất cả đều không che dấu được ý cười nồng đậm.
Ôn Nhu tập trung nhìn người đối diện, mừng như điên,“Mơ hồ Phong Nhã! Mi tại sao lại ở đây?” Hai tay lập tức giang rộng, dùng sức ôm lấy nàng, cười đến là vui vẻ.
Cách xưng hô của 2 nàng là do đặc trưng cá tính mà có, ý tứ chính là một người vừa bạo lực lại có tiền, một người khác chắc hẳn như tên gọi chính là đặc biệt mơ hồ!
Ở thế giới hiện đại, các nàng là bạn bè thân lắm.
Diệp Thế Đào nhíu mày.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy nàng cười, bất quá cảm giác này không tồi, tươi cười hồn nhiên như vậy, hoàn toàn thích hợp với nàng.
Có điều cô nương này là ai?
Nàng ta sao quen biết Ôn Nhu?
Trong lòng lung tung suy đoán , bề ngoài hắn vẫn là lặng yên quan sát.
“Mi rơi đến chỗ nào ?” Ôn Nhu tâm tình tốt đẹp lôi kéo nàng, thuận tiện hỏi một chút về cảnh ngộ của nàng.
Phong Nhã nghe vậy tươi cười trở thành nhạt, vẻ mặt thảm đạm,“Ta bị ném vào kỹ viện –”
“Cái gì , thực ác độc!” Ôn Nhu lửa giận bốc lên,“Có người chạm vào mi hay không, ta xử hắn cho mi.”
“Không có, ngày đầu tiên ta đã được người chuộc, nhưng là hắn nói muốn đem ta đưa đến nhà bằng hữu ở tạm.” Phong Nhã vẻ mặt đầy mây đen mù sương, nàng không quen hoàn cảnh lạ lẫm, mà nơi này tất cả đều thực xa lạ.
“Người nọ đâu, gọi hắn lại đây, không đánh hắn thành mặt hoa đào nở, hắn sẽ không biết bông hoa vì sao hồng như vậy.”
Diệp Thế Đào ý cười làm sâu sắc, thật sự là suy nghĩ của người bạo lực.
Một bên, người nhà Diệp gia lại thương hại nhìn hắn. Tam thiếu thật muốn thú một thê tử siêu cấp bạo lực ư?
Mỗi ngày quỳ xuống đất……
Không tự chủ được hồi tưởng lời Ôn Nhu nguyền rủa liên tiếp vừa rồi.
“Hắn chuộc ngươi bao nhiêu tiền?” Ôn Nhu hỏi, bắt đầu cởi thắt lưng lấy cái gói to, sau đó đột nhiên nghĩ đến, nếu bị người ta biết gói to này vô cùng nhiều vàng bạc, nàng chẳng phải là thất phu vô tội, hoài bích có tội sao.
Động tác ngay lập tức dừng lại, sau đó giương đôi mi thanh tú, nàng nghĩ ra biện pháp khác.
“Năm ngàn.” Lạnh lùng, thanh âm này không mang theo một tia nhân khí.
Ôn Nhu nhíu mày,“Cái gì, nếu ta là tú bà, ta định giá mi không trăm vạn lượng thì cũng phải mười vạn lượng mới đủ.”
Há hốc mồm!
Người nói câu này… Nếu không ngu thì chắc chắn là không bình thường.
Bao gồm vị kiếm khách huyền y mới vừa rồi lên tiếng trả lời.
“Hắn lấy kiếm chỉ vào tú bà.” Phong Nhã mím môi.
Ôn Nhu trừng mắt, không dám tin quát:“Hắn là đồ ngu ngốc a! Lấy kiếm chỉ vào tú bà , chắc chắn mang người đi mà không tốn một xu , vậy mà còn trả năm ngàn lượng? Hắn không phải đặc biệt ngu xuẩn, thì chẳng nhẽ có biệt danh là mắt mờ ư?”
Diệp Thế Đào liếc mắt kiếm khách huyền y, thưởng thức biểu tình của hắn vừa ảo não vừa phẫn nộ.
Phong Nhã lắc lư đầu, thật sự nghĩ nghĩ, sau đó bừng tỉnh đại ngộ,“Khó trách ta tổng cảm thấy có chỗ nào không đúng, nguyên lai vấn đề ở trong này, ta cũng không phải người kỹ viện, hắn căn bản không cần bỏ tiền mua.”
Té xỉu, có mấy người phi thường cổ vũ lập tức té ngã trên đất.
Diệp Thế Đào phun ra một hơi, cúi đầu che dấu ý cười tràn ra khóe miệng, đi đến bên người Ôn Nhu, vỗ vỗ bả vai của nàng,“Nhu nhi, nói như vậy trước mặt người ta thực không lễ phép , huống hồ Khúc huynh cũng không mù nha.”
Ôn Nhu không thèm nhìn về phía sau , đá một cước,“Cút sang một bên đi. Phong Nhã, chúng ta cùng đi lưu lạc được không?”
“Được , được !” Phong Nhã gật đầu như đảo tỏi,“Hơn nữa ta nhớ rõ thời điểm bản thân rơi vào vòng ánh sáng trắng có nghe thấy tiếng kinh hô của tiểu Sương.”
Ôn Nhu ánh mắt quỷ dị, sau đó tuôn ra tràng cười to,“Nếu ông trời thực đẩy chúng ta đến nơi này, ta nghĩ phải xem kịch vui thôi.”
“Xem kịch?” Phong Nhã vẻ mặt mê mang.
Ôn Nhu trước kéo Phong Nhã ra đằng sau, đối cái kia vừa ra tràng liền lãnh khốc đến cao nhất điểm nhân nói:“Năm ngàn đúng không!”
Khúc Du Nhiên lạnh lùng nhìn , ôm kiếm im lặng.
“Diệp lưu manh,cho ta mượn năm ngàn đi.” Nàng đúng lý hợp tình chìa tay về phía Diệp Thế Đào.
Diệp Thế Đào nhướng mày, thản nhiên hỏi:“Dựa vào cái gì?”
Ôn Nhu nhíu mày, hai tay ôm ngực, bình tĩnh nhìn hắn một cái, sau đó mở miệng không quan tâm lời nói có làm chết người hay không,“Dựa vào ngươi ăn đậu hũ của bổn cô nương, phí che giấu năm ngàn lượng là rất tiện nghi cho ngươi nha.”
Phong Nhã là người đầu tiên bật cười,‘Nhu, mi thực biết làm thịt người a!”
“Loại lưu manh này không làm thịt thì thật uổng phí.” Ôn Nhu hừ thanh. Nàng không cho rằng như thế là chiếm tiện nghi, theo như tính toán số lần nàng bị Diệp lưu manh chọc ghẹo, ít nhất mất mười năm tuổi thọ rồi, cho nên phải tính là siêu tiện nghi nhá .
Diệp Thế Đào cười cười, chủ động đề nghị,‘Nếu ta nguyện ý trả tiền, có thể chiếm nhiều tiện nghi một chút hay không?’
Cuồng choáng váng!
Ôn Nhu mắt đá đi đá lại,“Bổn cô nương tiếp khách, năm ngàn lượng lấy ra.”
“Không thể thương lượng sao?” Tay hắn bất tri bất giác đã vòng qua eo nàng.
“Thương lượng cái rắm, lấy tiền, còn dám sỗ sàng, lại thêm năm ngàn.” Cố tình đẩy giá, điều này rất dễ xảy ra khi có mặt nàng.
Tiếng cười càng lúc càng lớn, cuối cùng dẫn tới cười không thể kìm chế.
Liền ngay cả Khúc Du Nhiên nổi tiếng lãnh khốc, đáy mắt cũng xẹt qua ý cười khó nén.
Đột nhiên ,ngay cả mặt trời cũng có vẻ sáng bừng lạ thường, trong gió tựa như mang theo tiếng cười mơ hồ.
Thời tiết hôm nay quả nhiên là tốt, cười một cái, tựa như mười năm chưa cười a!
~ ~ ~
Gắt gao nắm tay đặt cùng một chỗ, tượng trưng cho lời thề quyết tâm không rời xa nhau của họ, biểu tình thê thảm tỏ vẻ hai người không thể tránh khỏi vận mệnh.
“Nga, Lương huynh, chúng ta kiếp sau lại tục duyên……”
“Cửu muội, ta luyến tiếc ngươi……”
“……”
Bản Lương Trúc đời Đường trình diễn chân thật là thế –
Diệp Thế Đào gắt gao ôm Ôn Nhu không ngừng giãy dụa, vẻ mặt xin lỗi nhìn Khúc Du Nhiên dễ dàng chế phục tiểu cừu, cười nói:“Không phải ta không thông tình lý, ta sợ người trong lòng của ngươi bắt cóc nàng đi.”
“Hiểu được.” Khúc Du Nhiên ngắn gọn đáp lại, dịu dàng ôm Phong Nhã đã sớm mê man trong lòng.
“Diệp lưu manh, ngươi không có quyền, ta muốn ngủ cùng Phong Nhã.”
Ôn Nhu rít gào.
Nàng muốn tâm sự với người một nhà, hắn dựa vào cái gì mà ngăn cản, làm cho trong đầu nàng hiện lên hình ảnh thê lương chia lìa của Lương Chúc, bối cảnh âm nhạc tự động truyền phát bản hoà tấu đàn violon của Lương Chúc.
Thật sự là chua xót!
“Nữ nhân ôm nữ nhân có cái gì hay, ta cho nàng mượn ôm.” Hắn cười vài phần tà mị.
“Nam nhân ôm nam nhân rất hay, ta mãnh liệt đề nghị ngươi cùng Khúc Du Nhiên thử, bl( gay ) ở bên thế giới của chúng ta rất thịnh hành, cũng chính là chuyện tốt long dương ở nơi này của các ngươi.”
Hai nam nhân nhất thời đại quẫn (vô cùng cuống), trừng mắt nhìn nhau, có thể mơ hồ nhìn được mồ hôi lạnh trên trán đối phương, sau đó không nói được một lời đều tự ôm lấy người trong lòng đi về hai hướng khác nhau.
“Diệp lưu manh, ta nguyền rủa ngươi……”
Tiếng gầm gừ quanh quẩn ở Minh Nguyệt tiểu lâu, ngay cả ánh trăng cũng trốn vào sau đám mây, chỉ vụng trộm lộ ra bên ngoài chút xíu.
Xa xa , Diệp lão gia rất cảm thán nói:“Tiểu tam luôn kích thích vị tức phụ (con dâu ) tương lai của chúng ta như vậy, tương lai hắn bị thê tử tự tay đâm một nhát , ta một chút cũng không ngoài ý muốn đâu.”
Diệp lão phu nhân bên cạnh cũng đồng cảm,“Chỉ cần đến lúc đó Đào nhi có hậu đại (đời sau) lưu lại là tốt rồi, chúng ta không thể yêu cầu con dâu là thánh nhân.”( Vịt : Bó tay luôn )
“Ai……” Cuối cùng, trăm miệng một lời phát ra tiếng thở dài. Sinh ra đã như thế, bọn họ thực không biết làm gì hơn.
Cuối cùng cũng im lặng, Diệp Thế Đào than nhẹ một tiếng, thỏa mãn ôm Ôn Nhu lâm vào hắc ngọt hương (ngủ).
Hắn thật sự một chút cũng không muốn điểm huyệt ngủ của nàng, có điều nàng nên sớm một chút bình thản đi vào giấc ngủ, hắn làm vậy là bất đắc dĩ thôi.
Giúp nàng cởi áo váy, áo kép, trung sấn……
Bàn tay vươn về phía áo lót của nàng đột nhiên run run, chần chờ sau một lúc lâu,đành thất bại thu về.
Quên đi, không muốn nàng ngày mai thét chói tai, hắn chỉ có thể an ủi chính mình thế này vậy.
Kỳ thật ở sâu trong nội tâm, hắn là lo lắng Ôn Nhu quá mức kích động sẽ làm ra hành động kinh người, dù sao trời đất cũng còn e ngại nàng a.”
Chạy nhanh quá không khéo thuyền lật.
Ông trăng chuồn ra khỏi tầng mây, vui vẻ đem ánh trăng tiêu sái tiến vào cửa sổ, leo tới trên người Ôn Nhu đang ngủ say, thời gian lẳng lặng trôi qua……
“Tiên tử, rất nhớ ngươi a!”
Đó là thanh âm của ai? Mềm mại ngọt ngào, môi Ôn Nhu lộ ra ý cười mờ mịt.
Ngủ thật sự thoải mái, bên người còn có gối ôm có thể ôm, thật là hạnh phúc nha!
Gối ôm? Ôn Nhu nháy mắt thanh tỉnh, sau đó liền nhìn thấy gì đó vốn không nên xuất hiện trên giường nàng — chỉ vào Diệp Thế Đào đang mặc trung y.
“Diệp lưu manh, lấy vạn lượng hoàng kim ra đây.” Núi lửa lại bùng nổ.
Vừa mới sáng tinh mơ, nô bộc dưới lầu lộ ra tươi cười lòng hiểu mà không nói, đều tự vội vàng làm công việc trên tay, hoàn toàn coi tiếng rít gào kia không tồn tại. Bọn họ thích ứng rất nhanh, tuy rằng Ôn cô nương mới đến hai ngày, nhưng bọn họ đã muốn có thể đem việc nhìn thấy bạo động trở thành thói quen rồi.
Ở Diệp gia, phải có năng lực thích ứng tốt như Tiểu Cường a.
Có kinh nghiệm mặc quần áo ngày hôm qua, hôm nay Ôn Nhu sáng suốt quyết định tự mình làm, hơn nữa trong thời gian một nén nhang đã thu phục được cái vạt áo khó chơi, để mặc ánh mắt người bên cạnh hàm chứa phẫn hận trừng mắt nhìn đống quần áo.
Tựa như gió lớn thổi qua , nàng lao xuống lầu.
“Nhu nhi, nàng chưa ăn điểm tâm.” Diệp Thế Đào chậm rãi tiêu sái xuống lầu, chậm rì rì lên tiếng.
“Tự ăn đi, ta đi ăn với Phong Nhã.” Thanh âm Ôn Nhu từ phương xa truyền đến, hiển nhiên tốc độ chạy của nàng thập phần kinh người.
Diệp Thế Đào nhìn phó dịch bận rộn, thản nhiên hỏi:“Khúc công tử tỉnh chưa?”
“Tam thiếu, Khúc gia đã dùng xong bữa sáng .”
“Vị Phong cô nương kia đâu?”
“Còn đang ngủ.”
Hắn làm ra biểu tình “ quả nhiên là thế “, thản nhiên rời khỏi Minh Nguyệt tiểu lâu, đi lại nhẹ nhàng đuổi theo cước bộ của Ôn Nhu.