Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 203: Chương 203: Anh không hiểu cũng không liên quan gì đến tôi






Sau khi nói xong, Lam Ngọc Thiên thò tay vào trong chiếc túi hàng hiệu của mình.

Lam Ngọc Anh đã nhanh chóng đề phòng, theo tiềm thức lùi lại một bước.

Mà xem ra cũng không có vẻ gì là nguy hiểm, Lam Ngọc Thiên chỉ lấy ra một tờ báo.

Khi đang còn nhíu mày, cô ta đã nhét tờ báo vào trong cánh tay cô, Lam Ngọc Anh vô thức giơ tay lên, ngay cả khi có không muốn mở ra, Lam Ngọc Thiên vốn sớm đã có dụng tâm để lộ nội dung quan trọng chính của tờ báo.

Có vẻ là một tin tức rất kinh khủng, các tiêu đề đã được in đen với nền chữ đâm.

Sau khi nhìn thấy nội dung của dòng chữ bắt mắt này, toàn thân Lam Ngọc Anh sững sở, dường như cô có thể cảm nhận được máu trong người cô đang nguội dần đi từng chút một.

Dòng chữ được in đậm là tiêu đề “Hôn lễ của hai nhà họ Hoàng và họ Lê được tô nổi bật. Một lễ đính hôn hoành tráng sẽ sớm được tổ chức.

Rất nhiều từ khóa quan trọng lộ ra:

Gia đình nhà họ Hoàng, gia đình nhà họ Lê, hùng mạnh, đính hôn,...

Lam Ngọc Anh cảm thấy như có sấm sét đánh ngang qua tại cô vậy.

Như có thứ gì đó sắp nổ tung trong tại cô vậy, cô nhanh chóng hoa mắt mở dần hai mắt, đầu óc cảm thấy choáng váng. "Cô nhìn thấy rõ hay chưa?"

Lam Ngọc Thiên dương dương tự đặc cố ý nói thêm vài câu: "Nếu có cũng đã nhìn rõ rồi thì tôi có thể rời đi được rồi! Thời gian của tôi cũng rất gấp rút, buổi chiều còn phải cùng chị Sunny đi xem lễ phục. Quần áo trong ngày lễ trọng đại như vậy không nên để luộm thuậm được!"

Nhìn thấy gương mặt cô dần trở nên tái nhợt, không còn chút huyết máu nào nữa, trong lòng Lam Ngọc Thiên cảm thấy vô cùng sung sướng.

Thật không uống công chút nào, sáng sớm cô ta còn chưa kịp ăn sáng, chỉ là để có thể tận mắt chứng kiến tình trạng xấu hổ bẽ bàng của cô mới can tâm. Sự ghen tuông tích tụ bấy lâu cuối cùng cũng đã dồn lại trả thù Lam Ngọc Anh.

Cô ta hất hất mái tóc của mình, gương mặt vô cùng vui vẻ rời đi.

Cả một ngày tiếp theo sau đó, Lam

Ngọc Anh thức sự cũng không biết cô làm như thế nào mà có thể trải qua được.

Khi tan việc, cô được đồng nghiệp bên cạnh nhắc nhở, cô mới nhận ra nên thu dọn đồ đạc trở về nhà, xuống xe không về nhà ngay mà đi đến một khu mua sắm nhỏ gần đó, tối nay cô cũng không có ý định nấu ăn, bên trong có một quầy bán đồ ăn nhanh.

Khi bước ra ngoài, trên màn hình lớn đang chiếu một bộ phim hoạt hình, ở đó có rất nhiều em nhỏ đang đứng xem rất sôi nổi.

Lam Ngọc Anh cũng ngồi trên ghế ở trong một góc, nội dung và âm thanh lồng tiếng đều rất buồn cười, nhưng cô lại phát hiện ra khỏe miệng mình cười rất cứng ngắc, sắc trời bên ngoài không biết từ khi nào đã tối đi rồi.

Lúc Lam Ngọc Anh đi về đến tòa nhà, thì chợt thấy chiếc Land Rover màu trắng đang đậu ở đó.

Hơi thở của cô dường như ngưng trệ trong vòng hai giây, ngay sau đó cô liền đi thẳng vào trong tòa nhà, cúi đầu xuống, cô nhận ra tờ báo mà Lam Ngọc Thiên nhét vào tay cô vẫn còn đang cầm trong tay.

Thực ra cô đã chia tay ngay sau khi biết anh có vợ sắp cưới, và trong lòng có cũng có phần lảng tránh, chỉ vì không muốn đợi đến ngày anh không cần cô nữa, rồi lúc ấy bản thân lại buồn phiền, cho nên cô mới chọn cách không để ý đến anh nữa.

Sau khi nhìn thấy tin tức về lễ đính hôn của bọn họ, Lam Ngọc Anh cũng cảm thấy mình thật may mắn khi lựa chọn như vậy.

Nếu bọn họ đính hôn rồi, bọn họ nhất định sẽ kết hôn.

Lam Ngọc Anh hít một hơi thật sâu và nhắm mắt lại, tự nhủ lòng mình đừng nghĩ về chuyện đó nữa, nhưng trong vô thức cô càng siết chặt tờ báo hơn.

Cô giống như một con ốc sên, cuối cùng cũng đã leo lên tầng cao nhất.

Lam Ngọc Anh dừng lại, bởi vì cô ngửi thấy mùi thuốc lá, cô ngẩng đầu lên, Hoàng Trường Minh đang đứng ở trước cửa chống trộm đối diện, dường như anh đang đợi cô, hết lần này đến lần khác liếc nhìn đồng hồ trên tay, đôi môi mỏng phun ra làn khỏi trang, dưới chân anh có một chiếc vali.

Hành lý sao?

Lam Ngọc Anh choáng váng.

Sắp tới có phải là lời tạm biệt cuối cùng, anh định nói với cô không?

Nếu như trước đây có câu nói nếu đường ống nước bị hỏng thì bây giờ thực sự cần lên kế hoạch chuyển nhà đúng không?

Khi cô bước tới, Hoàng Trường Minh cũng nhìn thấy tờ báo trên tay cô, anh lập tức nhíu chặt chân máy.

Hoàng Trường Minh đưa tay cầm điều thuốc xuống, giọng anh cô đọng hỏi cô: "Em đã đọc báo rồi đúng không?" "Ừm." Lam Ngọc Anh gật đầu.

Một cơn đau dường như muốn rỉ ra máu khiến cô siết chặt ngón tay của mình, nhanh chóng nhưng cũng rất mãnh liệt.

Cô bước lên bậc thang cuối cùng, đứng ngang hàng với anh. "Em không có chuyện gì muốn hỏi tôi sao? Hay muốn nói cho tôi biết gì sao?" Hoàng Trường Minh chậm rãi nhướng mày, đôi mắt thẩm thủy khẽ nheo lại trong ánh đèn cảm ứng.

Lam Ngọc Anh chỉ chậm chạp lắc đầu.

Cảm nhận được ánh mắt áp chế của anh, cô thở gấp, nhưởng chặt mi, lúc này mới khó khăn nói ra: "Hoàng Trường Minh, tôi chúc phúc cho anh." “Chúc phúc cho tôi?” Hoàng Trường

Minh lặp lại câu cô nói, ngay lúc đó tia sáng trong mắt anh lập tức trở nên lạnh leo.

Sau đó, anh lập tức nở nụ cười chế nhạo. "Ha ha.

Hoàng Trường Minh dùng tay bóp điều thuốc lá, nhắc theo chiếc vali bên cạnh, khi đi tới trước mặt cô thì dừng lại, khoảng cách hai người gần đến mức cả người cô đều phản chiếu trong con người đen của anh, đôi môi mỏng của anh nhếch lên hơn nửa. Hơi thở thoát ra cũng mang mùi thuốc lá. "Ngọc Anh, em không hiểu tôi cũng không sao"

Khi anh nói điều này, trong đôi mắt anh dường như là ánh mặt trời trong rừng sâu thẳm không thể xuyên qua những tán cây, nhưng giọng điệu của anh gần như có chút ảm đạm.

Lam Ngọc Anh chưa kịp hiểu ra ý nghĩa của câu nói này, thì anh đã xách vali bước qua người cô.

Tiếng bước chân nhanh chóng biển mất, các đèn cảm biến cũng đều tắt.

Lam Ngọc Anh tuyệt vọng lấy chia khóa ra, mở cửa bước vào nhà...

Trong ba ngày liên tiếp sau đó, mọi chuyện dường như được khôi phục lại trạng thái tĩnh lặng ban đầu.

Mỗi ngày khi có đi làm, nhà và công ty là hai địa điểm quen thuộc, cửa chống trộm phía đối diện cũng chưa được mở ra, ô cửa sổ trên tầng cao nhất cũng không được bật sáng nữa và chiếc Land Rover màu trắng cũng không còn đậu lại nữa.

Vào sáng thứ sáu, Lam Ngọc Anh và những người giám sát đã đến Hoàng

Oanh một chuyến.

Như hai lần trước, các giám đốc bộ phận đang họp, khi bọn họ đi ra và đi ngang qua, cánh cửa văn phòng chủ tịch vẫn đóng chặt, như thể bị khóa lại, bọn họ không thấy Hoàng Trường Minh, nhưng Phan Duy vẫn ở đó, có vẻ rất nhàn nhã.

Khi cô và những người giám sát bước vào trong thang máy, Phan Duy đã đi theo sau.

Vì là tầng cao nhất nên sẽ mất một khoảng thời gian để đi xuống với tốc độ giữ nguyên, chỉ còn lại ba người trong số bọn họ trong không gian chật hẹp. “Trợ lý Phan!" Người giám sát xoa xoa tay không nói gì, tựa hồ có điều muốn hỏi, cuối cùng cũng ngập ngừng nói ra: “Có thông tin không biết có đúng hay không? Nghe nói tổng giám đốc Hoảng không còn ở Hoàng Oanh nữa, cậu ấy đã đến chi nhánh ở Long Thành rồi sao?"

Lam Ngọc Anh đã rất sốc khi nghe điều này.

Cô mở to hai mắt nhìn Phan Duy mà không dám chớp mắt, nhìn chăm chăm miệng anh ấy nói, cô thực sự không thể tin được. "Đúng vậy!” Phan Duy cuối cùng cũng gật đầu đáp lại. “Trợ lý Phan, điều anh nói có đúng không?” Lam Ngọc Anh thì thào hỏi lại.

Phan Duy gật đầu, sắc mặt có chút đọng lại giải thích: "Đúng vậy, cô Lam, anh Hoàng không còn ở Hoàng Oanh nữa, là do chính chủ tịch Hoàng ở đại hội cổ đông hợp lại và phát lệnh!"

Ra khỏi tòa nhà, bên ngoài đang là tiết trời mùa thu, không biết có phải do ảnh nắng hay không, Lam Ngọc Anh cảm thấy có chút chóng mặt.

Trong lúc bàng hoàng, chưa tiếp nhận được sự thật này, cô lại vô thức lật tìm dãy số "Hoàng Trường Minh" trong danh bạ, cô bấm nút gọi nhưng giọng nữ tổng tài vang lại báo hiệu anh không trả lời, cô nhìn ánh mặt trời trên đỉnh đầu bỗng cảm thấy rất bàng hoàng và hoảng sợ.

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, trên màn hình hiển thị Hoàng Thanh Thảo đang gọi tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.