Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 334: Chương 334: Anh nhớ ra rồi à?




**********

Chương 334: Anh nhớ ra rồi à?

Anh nói một cách rất chậm, như gằn từng chữ một qua kẽ răng.

Lam Ngọc Anh có thể cảm giác được, nhưng không biết là vì đâu, chỉ đành hỏi: “Anh trở về từ bao giờ vậy?” Ban sáng ở bệnh viện, lúc cô nói chuyện với Hoàng

Thanh Thảo cũng đã nhắc đến, từ khi qua Mỹ công tác, anh mãi không trở về, lại còn luôn khóa máy, đến cả bánh bao nhỏ hôm nay cũng hỏi về anh.

Hoàng Trường Minh vẫn nhìn cô, không đáp mà hỏi lại: “Nguyễn Phong của cô đâu?”

Lam Ngọc Anh sửng sốt.

Đôi mắt thâm thuý của Hoàng Trường Minh nhìn về hướng taxi vừa rời đi, anh cười khẩy: “Mới đó mà đã có người mới rồi, không phải tình cảm năm ấy rất tốt đẹp sao, còn dự tính kết hôn kia mà? Là do người ta không thích cô, hay cũng giống tôi, bị cô đá xéo rồi?” “Hoàng Trường Minh, anh“ Lam Ngọc Anh trận trối nhìn anh,

Cô nuốt nước bọt, thở hổn hển rồi dè dặt hỏi: “Anh nhớ ra rồi à?”

Hoàng Trường Minh hừ ra một luồng hơi lạnh, “Sao, nếu tôi chưa nhớ lại, cô sẽ tiếp tục giả vờ giả vịt trước mặt tôi ư? “... Lam Ngọc Anh mím môi.

Cô không nói gì, tựa như đang thừa nhận, mà quả thật cũng đã định làm thế.

Từ khi trở về nước hay tin anh bị mất trí nhớ, cô đã không định nói cho anh về mình và chuyện của hai người, nói cho cùng quên hết rồi cũng là một chuyện tốt.

Hoàng Trường Minh tiến tới một bước dài, từ trên cao nhìn xuống cô, giọng nói còn lạnh lẽo hơn ban nãy: “Lam Ngọc Anh, tôi từng hỏi cô không dưới một lần, chúng ta trước kia có phải đã biết nhau không, cô đều trả lời như thế nào hả?” “Tôi chỉ thấy không cần thiết phải nói nữa... Lam Ngọc Anh nhíu mày. “Không cần nói nữa?” Hoàng Trường Minh cười lạnh lặp lại. “Ừ” Lam Ngọc Anh dứt khoát gật đầu, quay mặt đi, dán mắt vào cái bóng to lớn trên mặt đất, “Hoàng Trường Minh, chúng ta đã chia tay từ bốn năm trước, quen hay không quen, còn nhớ hay đã quên có gì khác nhau đâu, tất cả đã không còn quan trọng nữa rồi.”

Đôi mắt Hoàng Trường Minh trầm lặng như giếng nước, bỗng loé lên tia sáng như ánh sao, anh cười khẩy hai tiếng, “Lam Ngọc Anh, chuyện này không quan trọng cũng không sao à, được lắm, vậy tôi hỏi cô, lần đó khi tôi hỏi cô có phải đang mang thai không, cô đã trả lời ra sao hả?” “.” Lam Ngọc Anh sượng mặt. Lúc đó cô quả thật cố tình giấu anh. “

Hoàng Trường Minh căng chặt hàm, hùng hổ chất vấn “Bốn năm trước, cô không nói một lời đã đi mất, trong bụng còn mang theo con của tôi và cô “Tôi không có gì để nói về đứa bé nữa!” Lam Ngọc Anh cắt lời anh.

Nghe anh bỗng dưng nhắc đến đứa bé, trời đất trước mặt cô cũng trở nên quay cuồng.

Cô đột nhiên té ngã, rồi được đưa tới bệnh viện, bác sĩ kiểm tra xong nói rằng nước ổ đã vỡ, phải sinh non. Tuy đau đớn nằm trên bàn mổ là thế, nhưng trong lòng cô lại vô cùng chờ mong sinh linh bé nhỏ này ra đời, thế mà tiếng khóc của nó cứ ngày một nhỏ dần, cuối cùng chỉ còn lại một thai nhi chết yểu...

Không còn thở, toàn là máu...

Đây vẫn luôn là cơn ác mộng trong lòng cô.

Hiện tại bị chính miệng anh chất vấn, bụng cô như bị bóp nghẹt lại, chỉ còn cảm thấy đau đớn cùng cực, mà cơn đau ấy còn rất chân thật.

Nhìn anh với tiêu cự mông lung, Lam Ngọc Anh cười khổ: “Nó và tôi không có duyên

Câu nói này, vào tại Hoàng Trường Minh lại hiểu thành một ý khác. “Không có gì để nói?” “Không có duyên với cô?”

Hoàng Trường Minh gắn từng câu một, ánh mắt dán chặt vào cô.

Sau đó anh đột nhiên bóp chặt lấy cắm cô, mạnh tới mức các khớp ngón tay đều trắng bệch, “Lam Ngọc Anh, đây là câu trả lời của cô sao?”

Sau khi Hoàng Trường Minh khôi phục trí nhớ, chuyện đầu tiên anh làm là tìm cô.

Ngoài việc nhớ ra toàn bộ ký ức về chuyện của hai người, bao gồm chuyện chia tay, xuất ngoại, và cả chuyện cô không muốn ôm đứa bé về gia đình họ Hoàng. Bốn năm trước anh gặp tai nạn trên đường tới sân bay, chính là vì muốn tìm cô hỏi cho ra lẽ, vì sao lại nói với anh là không mang thai, vì sao lại không muốn giữ đứa bé!

Đây cũng là nỗi băn khoăn trong lòng anh, nhưng bốn năm sau lại chỉ đợi được đáp án như vậy.

Lam Ngọc Anh nhíu mày, giãy giụa muốn thoát khỏi tay anh, “Hoàng Trường Minh, anh buông tôi ra! Đau quá..

Anh gần như dùng hết sức, cơn đau từ cằm truyền đến tất cả giác quan, khiến cô cảm thấy nếu còn siết mạnh thêm nữa, phải chăng sẽ gãy cả răng. Trong lúc giằng co, cả hai đều không chú ý tới một chiếc xe hơi đang tấp lại. “Hoàng tiên sinh, anh làm gì vậy!”

Diệp Tấn nhanh chóng chạy tới, tiến lên ngăn cản.

Hoàng Trường Minh lạnh lùng liếc Diệp Tấn, lại liếc nhìn đôi mày đang nhíu chặt vì đau của cô, những khớp tay bóp cắm đã đỏ ửng lên.

Ngay khi anh buông tay, Diệp Tấn liền đứng chắn trước

Lam Ngọc Anh

Hoàng Trường Minh thấy vậy, âm trầm nhìn cậu hai giây, rồi cười giễu một tiếng, xoay người đi về phía chiếc Land Rover màu trắng.

Đóng cửa xe lại, lốp xe Land Rover chà sát với mặt đất, ầm ĩ rời đi.

Cho đến khi ánh đèn đuôi xe xa khuất mắt, Lam Ngọc Anh mới nhắm mắt, rồi lại mở mắt ra, hỏi: “Diệp Tấn, sao cậu lại quay lại?” “Cậu làm rơi chìa khoá trên taxi, nên tớ bảo tài xế quay lại trả cho cậu!” Diệp Tấn nói rồi lấy từ trong túi quần một chùm chìa khoá.

Lam Ngọc Anh cúi đầu nhìn túi xách của mình, chưa kéo khoá, chắc vì vậy nên mới bất cẩn đánh rơi. “Cảm ơn” Lam Ngọc Anh chìa tay nhận lấy.

Diệp Tấn lo lắng nhìn cằm của cô, “Ngọc Ánh, em không sao chứ?” “Không sao... Lam Ngọc Anh lắc đầu, đưa tay xoa cằm, tuy rằng vẫn còn âm ỉ, chân cũng còn hơi run, cô hít vào hai hơi, “Diệp Tấn, cậu đưa tớ về nhà được không?” “Được” Diệp Tấn gật đầu.

Diệp Tấn tiễn cô tới cửa, tận mắt thấy cô vào nhà rồi mới yên tâm trở về. Trong nhà tối mịt, không có chút ánh sáng, có vẻ

Trương Hiểu Du chưa về. Lam Ngọc Anh cũng không mở đèn, chỉ cởi giày rồi mò mẫm đi vào phòng ngủ, quần áo còn chưa cởi đã đắp chăn đi ngủ.

Đêm nay, cô lại mơ thấy đứa bé đó.

Thời tiết đang ấm dần, từng tia nắng vàng lấp ló ngoài cửa sổ.

Kể từ cái đêm Hoàng Trường Minh chạy tới tìm cô, Lam Ngọc Anh vẫn chưa đi bệnh viện.

Cô ngồi ở cuối giường, cúi đầu gấp quần áo trên chân, bên cạnh là chiếc vali xách theo từ lúc về nước. Vali đang mở, mỗi ngày cô đều lấy ra một món, rồi lại xếp vào đó.

Điện thoại reo, Lam Ngọc Anh cầm lấy, trên màn hình hiển thị chữ “Cổ”. Cô không bắt máy ngay mà chờ chuông reo ba tiếng, thở dài, ấn nút nhận đưa lên tại.

Âm thanh truyền từ trong điện thoại vậy mà không phải tiếng Hoàng Thanh Thảo mà là cười khúc khích gọi cô là “Bắp cải”, một chất giọng mềm mại trong trẻo vang lên: “Ngọc Anh ơi, là bảo bảo đây

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.