“Ừ.” Hoàng Trường Minh không có phủ nhận.
Cô đoán không sai, ba anh đích thực là có yêu cầu anh phải nhanh chóng đến bệnh viện, hơn nữa còn nổi trận lôi đình.
Lam Ngọc Anh rũ mắt xuống một lúc lâu, mới nói: "Hoàng Trường Minh, anh đi đi!” "Anh không đi." Hoàng Trường Minh cau mày. "Nhưng ba anh đã kêu anh đi, cô ấy chắc hẳn cũng muốn gặp anh..." Lam Ngọc Anh trầm giọng và tiếp tục nói: “Hơn nữa, không phải anh có thể trở về nhà họ Hoàng cũng là nhờ sự giúp đỡ của cô ấy sao?"
Hoàng Trường Minh đưa tay nâng cắm cô lên: “Em không ghen sao?" "Không ghen..." Lam Ngọc Anh không còn cách nào ngoài nhìn đi chỗ khác, trả lời có chút trái với lương tâm. "Nói dối!” Hoàng Trường Minh hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên là không tin, lại ném ra một câu như ngày hôm qua: “Trừ phi chúng ta cùng nhau đi."
Lam Ngọc Anh cau mày. "Nếu em không đi, anh cũng sẽ không đi!” Hoàng Trường Minh nói thắng.
Thấy anh không có ý nói đùa, Lam Ngọc Anh mím môi: “Được, vậy em đi cùng anh...
Vào bếp nấu nhanh hai tô mì, hai người ăn xong liền thay quần áo đi ra ngoài.
Trong quá trình đi xuống lầu, Lam Ngọc Anh không ngừng rũ mắt xuống, hàng mi cong rủi xuống dưới mắt, tựa hồ như đang ẩn chứa tâm sự.
Khi mở cửa xe, một cánh tay đã chặn lại.
Lam Ngọc Anh kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt sâu thăm của anh đang chăm chú nhìn mình. "Ho?"
Hoàng Trường Minh nhíu mày hỏi: "Đang suy nghĩ gì đấy?" "Không có nghĩ gì hết." Lam Ngọc Anh lại cụp mắt xuống và lắc đầu.
Hoàng Trường Minh không nhúc nhích, vẫn giữ nguyên tử thể đó.
Lam Ngọc Anh bất lực nên ngẩng đầu lên, ngập ngừng nói: "Hoàng Trường Minh, có phải là em... đã phá hoại hạnh phúc của người khác không?"
Tình yêu luôn coi trọng thứ tự trước sau, trước khi có quen biết Hoàng Trường Minh, anh đã có hôn ước với vị hôn thể, đây là một sự thật không thể phủ nhận, không cần biết anh có tình cảm với người kia hay không, nhưng dường như cô là người đến sau...
Cuộc đối thoại của hai người trong quán cà phê ngày hôm qua, cho cô nghe một chữ cũng không bỏ sót, đối với vị hôn thê của anh mà nói đây là một loại tổn thương sâu sắc, e là vì có sự xuất hiện của cô nên mới làm ra chuyện cực đoan như vậy.
Hai tay Lam Ngọc Anh buông thống hai bên, từ từ siết chặt lại.
Hoàng Trường Minh cau mày không trả lời cô, chỉ tiến lên một bước, cúi người hôn lên môi cô.
Cô rất giật mình, không ngờ anh lại hành động như thế này.
Đưa tay đẩy anh ra, nhưng thay vì bị đẩy ra, anh lại hôn cô sâu hơn.
Tách hai hàm rằng cô ra, hôn cho đến khi hít thở không thông, thân thể cô sắp mềm nhũn trong vòng tay anh, Hoàng Trường Minh mới buông ra, sờ lên khỏe miệng ướt nhẹp của cô: “Bây giờ còn nghĩ như vậy nữa không?" "Không nữa..." Lam Ngọc Anh lắc đầu khi đôi mắt vẫn còn đang mơ màng.
Hoàng Trường Minh hài lòng gật đầu, đưa cô vào trong ô tô rồi giúp cô thắt dây an toàn.
Lam Ngọc Anh nhìn bóng dáng cao lớn của anh đi vòng qua đầu xe bên kia, cô chạm vào đôi môi hơi sưng vừa hôn xong.
Thật là đáng ghét quá đi! Dám dùng nhan sắc để dụ dỗ người ta...
Chiếc Land Rover màu trắng đang chạy trên cầu vượt, hôm nay chủ nhật nên không bị kẹt xe, xuống cầu, rất nhanh đã đến một bệnh viện tư nhân đắt tiền.
Từ cổng chính đi thẳng vào tòa nhà nội trú phía sau, có chỗ đậu xe miễn phí, chiếc Land Rover dừng lại.
Phanh tay được kéo lên và tắt động cơ xe.
Lam Ngọc Anh quay đầu nhìn sang: “Hoàng Trường Minh, anh đừng tiếp tục nhìn chăm chăm em nữa mà."
Hoàng Trường Minh hơi nhưởng mày. “Em không ghen, thật mà." Lam Ngọc Anh nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh nói ra suy nghĩ thật của cô: "Em cảm thấy anh nên đến thăm cô ấy, dù anh có thừa nhận hay không, chuyện này vẫn có liên quan đến anh!”
Hoàng Trường Minh im lặng hai giây, sau đó đột nhiên hỏi: "Ngọc Anh, em sẽ vì một người đàn ông mà từ bỏ sinh mạng của mình sao?"
Lam Ngọc Anh giật mình. "Em sẽ không... Cô lắc đầu.
Mặc dù lúc này, phải nói là sẽ vì anh mà từ bỏ mạng sống mới cảm động hơn, bởi vì phim truyền hình và tiểu thuyết lãng mạn đều diễn như thế cả.
Nhưng cô vẫn lựa chọn nói thật lòng với anh.
Lam Ngọc Anh nhìn về phía trước, nhẹ giọng nói: "Trước khi ra đi mẹ đã nói với em rằng cuộc sống rất quý giá, kêu em sau này nhất định phải sống tốt. Vì vậy, em sẽ không bao giờ tự sát vì bất cứ một ai!"
Cô hơi ngẩng đầu nhìn tầng thượng của toà nhà bên cạnh, như thể nhìn thấy mẹ cô đang đứng đó.
Nhưng dù đã nói như vậy, mẹ cô lại đi từ bỏ cuộc đời mình vì một người đàn ông.
Có lẽ vì bản thân không làm được điều đó nên mới cảnh báo cô như vậy.
Yết hầu của Hoàng Trường Minh khẽ nhúc nhích.
Đôi mắt anh có chút tối lại, dường như không ngờ rằng cô sẽ trả lời như vậy, nhưng sau khi nghĩ lại, đúng thật là cô ấy sẽ không như thế, vì đã từng gặp phải rất nhiều tên khốn nạn, bị Lam Khải Dương đả thương nặng nề như vậy, gánh nặng cuộc sống cũng rất vất vả, mà cô ấy vẫn sống rất cứng rắn.
Đương nhiên, loại trừ lần trước cắt cổ tay, lúc đó anh thể hiện sự lãnh khốc, cũng là bởi vì nhìn thấu được thủ đoạn của cô.
Có một người vừa bước vào tòa nhà phía trước, hai tay xách theo một lẵng hoa và một lắng trái cây. "A, đi thăm bệnh mà đi tay không thể này có ổn không?” Sau khi nhìn thấy, Lam Ngọc Anh sau não nói.
Vậy mà trên đường đi, không nghĩ ra thiếu sót này.
Cô suy nghĩ một chút, chỉ vào phía sau. “Hoàng Trường Minh, em vừa nhìn thấy một cửa hàng hoa ở ngay cổng, đi mua một bó hoa nhé? Bệnh nhân nhìn thấy hoa sẽ cảm thấy dễ chịu hơn, cũng sẽ giúp mau khỏi bệnh!" “Không mua!” Hoàng Trường Minh từ chối.
Lam Ngọc Anh cau mày.
Hoàng Trường Minh lại nhếch môi: "Anh chỉ mua hoa tặng hai người phụ nữ "
Hai người phụ nữ?
Lam Ngọc Anh hơi ngạc nhiên nhìn anh. "Một người là em." Hoàng Trường Minh nói.
Nghe xong, gương mặt của Lam Ngọc Anh ửng hồng, lại nghĩ đến hai bỏ hoa hồng nồng nàn tình ý mà anh gửi tặng, ánh mặt ghen tị của đồng nghiệp trong văn phòng khiến cô cảm thấy không đỡ nổi, nhưng cũng thấy hạnh phúc ngọt ngào.
Cô không nhịn được hỏi: "Vậy người còn lại là ai?" "Mẹ anh." Hoàng Trường Minh ngừng lại rồi mới nói.
Trái tim Lam Ngọc Anh nóng lên.
Nhìn thấy đôi mắt đen láy không để lại dấu vết của anh, cô cảm thấy xót xa, nhưng đồng thời cũng cảm thấy rất rung động.
Bởi vì anh đặt cô vào vị trí mà anh coi trọng như mẹ anh.
Lam Ngọc Anh duỗi tay ôm lấy anh: “Hoàng Trường Minh, có thời gian đưa em đi gặp mẹ anh nhé?" “Ừm.” Hoàng Trường Minh gật đầu.
Rút chìa khóa xe, sau đó cởi dây an toàn, anh đẩy cửa xe ra.
Quay đầu lại, nhưng phát hiện người bên trong còn ngồi yên trên ghế phụ lái không nhúc nhích.
Chương 220: Chỉ tặng hoa cho hai người phụ nữ “Ừ.” Hoàng Trường Minh không có phủ nhận.
Cô đoán không sai, ba anh đích thực là có yêu cầu anh phải nhanh chóng đến bệnh viện, hơn nữa còn nổi trận lôi đình.
Lam Ngọc Anh rũ mắt xuống một lúc lâu, mới nói: "Hoàng Trường Minh, anh đi đi!” "Anh không đi." Hoàng Trường Minh cau mày. "Nhưng ba anh đã kêu anh đi, cô ấy chắc hẳn cũng muốn gặp anh..." Lam Ngọc Anh trầm giọng và tiếp tục nói: “Hơn nữa, không phải anh có thể trở về nhà họ Hoàng cũng là nhờ sự giúp đỡ của cô ấy sao?"
Hoàng Trường Minh đưa tay nâng cắm cô lên: “Em không ghen sao?" "Không ghen..." Lam Ngọc Anh không còn cách nào ngoài nhìn đi chỗ khác, trả lời có chút trái với lương tâm. "Nói dối!” Hoàng Trường Minh hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên là không tin, lại ném ra một câu như ngày hôm qua: “Trừ phi chúng ta cùng nhau đi."
Lam Ngọc Anh cau mày. "Nếu em không đi, anh cũng sẽ không đi!” Hoàng Trường Minh nói thắng.
Thấy anh không có ý nói đùa, Lam Ngọc Anh mím môi: “Được, vậy em đi cùng anh...
Vào bếp nấu nhanh hai tô mì, hai người ăn xong liền thay quần áo đi ra ngoài.
Trong quá trình đi xuống lầu, Lam Ngọc Anh không ngừng rũ mắt xuống, hàng mi cong rủi xuống dưới mắt, tựa hồ như đang ẩn chứa tâm sự.
Khi mở cửa xe, một cánh tay đã chặn lại.
Lam Ngọc Anh kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt sâu thăm của anh đang chăm chú nhìn mình. "Ho?"
Hoàng Trường Minh nhíu mày hỏi: "Đang suy nghĩ gì đấy?" "Không có nghĩ gì hết." Lam Ngọc Anh lại cụp mắt xuống và lắc đầu.
Hoàng Trường Minh không nhúc nhích, vẫn giữ nguyên tử thể đó.
Lam Ngọc Anh bất lực nên ngẩng đầu lên, ngập ngừng nói: "Hoàng Trường Minh, có phải là em... đã phá hoại hạnh phúc của người khác không?"
Tình yêu luôn coi trọng thứ tự trước sau, trước khi có quen biết Hoàng Trường Minh, anh đã có hôn ước với vị hôn thể, đây là một sự thật không thể phủ nhận, không cần biết anh có tình cảm với người kia hay không, nhưng dường như cô là người đến sau...
Cuộc đối thoại của hai người trong quán cà phê ngày hôm qua, cho cô nghe một chữ cũng không bỏ sót, đối với vị hôn thê của anh mà nói đây là một loại tổn thương sâu sắc, e là vì có sự xuất hiện của cô nên mới làm ra chuyện cực đoan như vậy.
Hai tay Lam Ngọc Anh buông thống hai bên, từ từ siết chặt lại.
Hoàng Trường Minh cau mày không trả lời cô, chỉ tiến lên một bước, cúi người hôn lên môi cô.
Cô rất giật mình, không ngờ anh lại hành động như thế này.
Đưa tay đẩy anh ra, nhưng thay vì bị đẩy ra, anh lại hôn cô sâu hơn.
Tách hai hàm rằng cô ra, hôn cho đến khi hít thở không thông, thân thể cô sắp mềm nhũn trong vòng tay anh, Hoàng Trường Minh mới buông ra, sờ lên khỏe miệng ướt nhẹp của cô: “Bây giờ còn nghĩ như vậy nữa không?" "Không nữa..." Lam Ngọc Anh lắc đầu khi đôi mắt vẫn còn đang mơ màng.
Hoàng Trường Minh hài lòng gật đầu, đưa cô vào trong ô tô rồi giúp cô thắt dây an toàn.
Lam Ngọc Anh nhìn bóng dáng cao lớn của anh đi vòng qua đầu xe bên kia, cô chạm vào đôi môi hơi sưng vừa hôn xong.
Thật là đáng ghét quá đi! Dám dùng nhan sắc để dụ dỗ người ta...
Chiếc Land Rover màu trắng đang chạy trên cầu vượt, hôm nay chủ nhật nên không bị kẹt xe, xuống cầu, rất nhanh đã đến một bệnh viện tư nhân đắt tiền.
Từ cổng chính đi thẳng vào tòa nhà nội trú phía sau, có chỗ đậu xe miễn phí, chiếc Land Rover dừng lại.
Phanh tay được kéo lên và tắt động cơ xe.
Lam Ngọc Anh quay đầu nhìn sang: “Hoàng Trường Minh, anh đừng tiếp tục nhìn chăm chăm em nữa mà."
Hoàng Trường Minh hơi nhưởng mày. “Em không ghen, thật mà." Lam Ngọc Anh nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh nói ra suy nghĩ thật của cô: "Em cảm thấy anh nên đến thăm cô ấy, dù anh có thừa nhận hay không, chuyện này vẫn có liên quan đến anh!”
Hoàng Trường Minh im lặng hai giây, sau đó đột nhiên hỏi: "Ngọc Anh, em sẽ vì một người đàn ông mà từ bỏ sinh mạng của mình sao?"
Lam Ngọc Anh giật mình. "Em sẽ không... Cô lắc đầu.
Mặc dù lúc này, phải nói là sẽ vì anh mà từ bỏ mạng sống mới cảm động hơn, bởi vì phim truyền hình và tiểu thuyết lãng mạn đều diễn như thế cả.
Nhưng cô vẫn lựa chọn nói thật lòng với anh.
Lam Ngọc Anh nhìn về phía trước, nhẹ giọng nói: "Trước khi ra đi mẹ đã nói với em rằng cuộc sống rất quý giá, kêu em sau này nhất định phải sống tốt. Vì vậy, em sẽ không bao giờ tự sát vì bất cứ một ai!"
Cô hơi ngẩng đầu nhìn tầng thượng của toà nhà bên cạnh, như thể nhìn thấy mẹ cô đang đứng đó.
Nhưng dù đã nói như vậy, mẹ cô lại đi từ bỏ cuộc đời mình vì một người đàn ông.
Có lẽ vì bản thân không làm được điều đó nên mới cảnh báo cô như vậy.
Yết hầu của Hoàng Trường Minh khẽ nhúc nhích.
Đôi mắt anh có chút tối lại, dường như không ngờ rằng cô sẽ trả lời như vậy, nhưng sau khi nghĩ lại, đúng thật là cô ấy sẽ không như thế, vì đã từng gặp phải rất nhiều tên khốn nạn, bị Lam Khải Dương đả thương nặng nề như vậy, gánh nặng cuộc sống cũng rất vất vả, mà cô ấy vẫn sống rất cứng rắn.
Đương nhiên, loại trừ lần trước cắt cổ tay, lúc đó anh thể hiện sự lãnh khốc, cũng là bởi vì nhìn thấu được thủ đoạn của cô.
Có một người vừa bước vào tòa nhà phía trước, hai tay xách theo một lẵng hoa và một lắng trái cây. "A, đi thăm bệnh mà đi tay không thể này có ổn không?” Sau khi nhìn thấy, Lam Ngọc Anh sau não nói.
Vậy mà trên đường đi, không nghĩ ra thiếu sót này.
Cô suy nghĩ một chút, chỉ vào phía sau. “Hoàng Trường Minh, em vừa nhìn thấy một cửa hàng hoa ở ngay cổng, đi mua một bó hoa nhé? Bệnh nhân nhìn thấy hoa sẽ cảm thấy dễ chịu hơn, cũng sẽ giúp mau khỏi bệnh!" “Không mua!” Hoàng Trường Minh từ chối.
Lam Ngọc Anh cau mày.
Hoàng Trường Minh lại nhếch môi: "Anh chỉ mua hoa tặng hai người phụ nữ "
Hai người phụ nữ?
Lam Ngọc Anh hơi ngạc nhiên nhìn anh. "Một người là em." Hoàng Trường Minh nói.
Nghe xong, gương mặt của Lam Ngọc Anh ửng hồng, lại nghĩ đến hai bỏ hoa hồng nồng nàn tình ý mà anh gửi tặng, ánh mặt ghen tị của đồng nghiệp trong văn phòng khiến cô cảm thấy không đỡ nổi, nhưng cũng thấy hạnh phúc ngọt ngào.
Cô không nhịn được hỏi: "Vậy người còn lại là ai?" "Mẹ anh." Hoàng Trường Minh ngừng lại rồi mới nói.
Trái tim Lam Ngọc Anh nóng lên.
Nhìn thấy đôi mắt đen láy không để lại dấu vết của anh, cô cảm thấy xót xa, nhưng đồng thời cũng cảm thấy rất rung động.
Bởi vì anh đặt cô vào vị trí mà anh coi trọng như mẹ anh.
Lam Ngọc Anh duỗi tay ôm lấy anh: “Hoàng Trường Minh, có thời gian đưa em đi gặp mẹ anh nhé?" “Ừm.” Hoàng Trường Minh gật đầu.
Rút chìa khóa xe, sau đó cởi dây an toàn, anh đẩy cửa xe ra.
Quay đầu lại, nhưng phát hiện người bên trong còn ngồi yên trên ghế phụ lái không nhúc nhích.
Lam Ngọc Anh cũng mở cửa, nhưng vẫn không xuống xe, mà ngẩng đầu nhìn anh cười nhẹ: "Hoàng Trường Minh, đi thăm cô ấy đi! Em không đi đầu, em sẽ đợi anh ở đây."
Thực ra, cô vốn dĩ không có ý định đi theo cùng.
Hoàng Trường Minh nói nếu cô không đi thì anh cũng sẽ không đi nên cô đồng ý đến cùng anh, nhưng cô không muốn làm một thánh nữ, công bằng mà nói, nếu cô là Lê Tuyết Trinh, cô cũng không muốn nhìn thấy cô ta, nói không chừng còn có thể bị kích động, hơn nữa, cô sợ rằng ông Hoàng cũng sẽ ở đó.
Nếu ông thấy Hoàng Trường Minh đưa cô đến thăm vợ sắp cưới, chắc hẳn sẽ rất tức giận và sẽ trách mắng anh ấy không hiểu chuyện.
Cô không muốn làm khó