Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 144: Chương 144: Chịu nhượng bộ




Tổng giám đốc Hoàng?

Lam Ngọc Anhngẩn người.

Chỉ nhìn thấy tất cả đồng nghiệp trong phòng làm việc giống như đang cắt tiết gà, trong nháy mắt đều loạt xoạt đứng dậy, còn các trưởng phòng ban của bọn họ, đã sớm sải chân bước vọt đến cửa, trên mặt còn cười rạng rỡ hơn cả mèo thần tài

Còn bóng người cao lớn bước ra từ hướng thang máy, không phải Hoàng Trường Minhthì còn có thể là ai?

Trên người là một bồ đồ tây màu đen được cắt may thủ công, cả vật được thất tỉ mỉ, vẽ nên đôi chân dài, gương mặt cương nghị không mất sự thô ráp, đường nét rõ ràng lại đẹp trai, vẫn rất dễ trở thành tâm điểm chú ý.

Lam Ngọc Anh cần môi, đứng dậy theo.

Các đồng nghiệp phía sau đã bắt đầu xôn xao, thì thầm, “Trời ơi, mau đỡ tôi! Muốn ngất” “Trước kia đều là trên báo tạp chí tin tức, hôm nay cuối cùng cũng được nhìn thấy người thật rồi!” “Tổng giám đốc Hoàng thật đẹp trai! Cô xem vẻ đẹp đỉnh cao của anh ấy đi, còn có dáng người khiến người khác muốn ôm lấy! Chao ôi, anh ấy hình như vừa liếc nhìn tôi một cái, không được rồi, trái tim thiếu nữ được ẩn giấu bấy lâu nay của tôi

Lam Ngọc Anhlặng lẽ xoa xoa cánh tay, nổi hết cả da gà.

Có phải khoa trương đến vậy không?

Giám đốc tiến lên, đã xúc động đến mức có chút nói năng lộn xộn, “Tổng giám đốc Hoàng, chào mừng ngài tới, thực sự là vinh hạnh, vinh hạnh!”

Phải biết rằng, vụ hợp tác lần trước đã giống như một chiếc bánh rơi từ trên trời xuống, lại nói thêm có lần nào mà bọn họ không phải cầm theo tài liệu vui vẻ chạy về phía Hoàng thị chứ, ngôi chùa nhỏ bé này sao có thể chịu được sự đích thân thăm hỏi của Đức Phật vĩ đại Hoàng Trường Minh. “Tổng giám đốc Hoàng, xin mời ngài vào phòng khách quý!” Giám đốc vội nói. “Ừ” Hoàng Trường Minhgật đầu, ánh mắt như vô tình lướt qua mặt cô.

Giám đốc có thể lên đến vị trí này đương nhiên là người tinh ranh, hơn nữa vụ hợp tác lần trước đã nhận ra có điều đáng nghi, lẽ dĩ nhiên có thể hiểu được ý gì.

Khi nịnh nọt dẫn Hoàng Trường Minhhưởng đến phòng khách quý, quay đầu nhìn qua dặn dò, “Ngọc Anh, mau đi pha hai tách trà ngon! “Vâng!” Lam Ngọc Anh nói. “Giám đốcsao lại để cô ấy đi pha chứ?” “Ghen tị chết đi được, bỏ lỡ mất cơ hội có thể tiếp xúc với nam thân ở khoảng cách gần rồi!”

Người vừa đi, lập tức có những tiếng oán giận truyền đến.

Lam Ngọc Anhngượng ngùng, chịu đựng những ánh nhìn hận thù đi tới phòng khách quý, cô cũng không hề muốn mà

Gõ cửa bước vào, Hoàng

Trường Minhngồi riêng trên ghế sofa, chân vật chéo tự nhiên, rõ ràng là tư thế ngồi tuỳ tiện như vậy, ở trên người anh lại đẹp đến thế, khoảnh khắc đóng cửa lại, cô vẫn có thể nghe thấy những tiếng thở dài bên ngoài. “Tổng giám đốc Hoàng, trà của ngài...

Lam Ngọc Anhcúi đầu đặt tách trà lên.

Hoàng Trường Minhmở nắp tách trà, thản nhiên cất tiếng, “Cám on.”

Lam Ngọc Anhdo dự muốn đi ra ngoài, giảm đốc lại gọi cô, rõ ràng là muốn cô ở lại trong phòng để phục vụ. “Tổng giám đốc Hoàng, trong điện thoại ngài nói hơi đột ngột, tôi vẫn chưa kịp thông báo cho tổng giám đốc, ngài xem, có cần anh ấy đến tự mình tiếp đón ngài không?” Giám đốcxoa xoa tay, vẫn rất lo lång. “Không cần phải gọi nhiều người.” Hoàng Trường Minhlắc đầu nói. “Vậy... không biết lần này tổng giám đốc Hoàng đến công ty chúng tôi, là có gì muốn chỉ bảo không?” “Cũng không đến mức chỉ bảo, chỉ vừa hay đi ngang qua mà thôi.” Hoàng Trường Minhđổi tư thế ngồi, lười biếng hỏi, “Không làm phiền chứ?” “Không phiền, đương nhiên không phiền!” Đầu giám đốc gật đầu như đánh trống.

Suốt một tiếng đồng hồ, Hoàng Trường Minhđều không có ý định rời đi.

Dường như cũng không có điều gì quan trọng, ít nói, hầu như đều là giám đốc nói chuyện, nước trong tách trà trước mặt đã đổ thêm ba lần, lá trà trôi trên mặt nước, hơi nóng nhẹ nhàng vấn vít, có những hơi bốc lên phía trên.

Vào đúng lúc giám đốc cũng sắp hết chuyện để nói, điện thoại của

Hoàng Trường Minhvang lên.

Có lẽ là trợ lý Phan gọi đến, để báo cáo cho anh chuyện gì đó, chỉ nghe thấy anh cau mày nói: “Lùi lại hết thời gian hẹn gặp vào buổi họp lúc sau, bây giờ tôi không đi được.

Cúp điện thoại, giám đốc thận trọng hỏi, “Tổng giám đốc Hoàng nếu như ngài có việc “Không sao.” Hoàng Trường Minh thản nhiên ngắt lời.

Giám đốc không ngừng gật đầu, tuy nhiên trên trán đã hơi chảy môi hội, chỉ là một tiếng đồng hồ đã trôi qua, thật sự không hiểu lần này vị Phật này ghé thăm rốt cuộc là để làm gì.

Quả nhiên lòng vua khó đoán..

Lam Ngọc Anhđứng suốt cả một giờ đồng hồ, cũng không thể không nhìn sang phía anh.

Dường như có thể cảm nhận được ánh mắt của cô, Hoàng Trường Minhliếc mắt nhìn cô, củi đầu soạn tin nhắn.

Giây tiếp theo, Lam Ngọc

Anhliền cảm thấy tiếng rung trong túi.

Cô hơi nghiêng người rút ra, quả nhiên là anh gửi tới. “Tôi đang đợi em suy nghĩ.”

Nhìn thấy những chữ này, Lam Ngọc Anhlại suýt thì bị nước miếng của mình làm sặc chết.

Vừa cất điện thoại đi, liền nghe thấy giọng nói trầm ổn của Hoàng Trường Minh, “Đúng rồi, giám đốc

Trần, hằng năm Hoàng thị đều có hợp tác với quỹ ngân sách của một vài công ty có liên quan, không biết công ty anh có hứng thủ không?” “Hứng thú! Hứng thú!” Giám đốc Trần liên tục nói, trong lòng chỉ toàn sự xúc động. “Vậy làm phiền giám đốc Trần, đi tìm bảng tổng kết báo cáo của quý này.” Hoàng Trường Minh gật đầu nói. “Được được, tổng giám đốc Hoàng, ngài đợi một chút, tôi lập tức đi tìm cho ngài.” Ánh mắt giảm đốc gần như sáng lên, đứng phắt dậy, đặc biệt còn thận trọng dặn dò cô, “Ngọc Anh, tạm thời giúp tôi tiếp đãi chu đáo tổng giám đốc Hoàng

Cửa phòng khách quý đóng lại, Lam Ngọc Anhcảm thấy hơi thở trở nên nhẹ nhàng hơn.

Đôi chân vắt chéo của Hoàng Trường Minhhạ xuống, nửa người trên hơi nghiêng, “Bây giờ suy nghĩ như thế nào rồi?” “Làm gì có ai giống anh ép người khác như thế này.” Cô cần môi. “Vẫn chưa suy nghĩ kĩ? Vậy rốt cuộc là em cần bao lâu?” Ảnh mắt Hoàng Trường Minhcó chút nôn nóng. “ờm... một tuần được không?” Lam Ngọc Anhyếu ớt hỏi. “Lâu vậy sao?”. Vậy thì năm ngày?”

Hoàng Trường Minhtối sầm mặt lại, “Em xem là hàng tháng đến kinh nguyệt sao?” “...” Lam Ngọc Anhxấu hổ.

Lại cần môi tiếp, bị ảnh mặt của anh ép bức, cô có chút muốn lên án, “Anh sao lại vậy, chuyện như này đều cần phải suy nghĩ một chút “Là đồ ngu nào nói!” Hoàng Trường Minhtức giận. “Dù sao thì tôi cũng cần thời gian suy nghĩ.” Lam Ngọc Anhtiếp tục nói, siết chặt ngón tay, lại không biết lấy can đảm ở đầu ra, lẩm bẩm một cầu, “Nếu anh không đồng ý, thì thôi vậy

Hoàng Trường Minh từ trên ghế sofa đứng dậy, oán hận trừng mắt nhìn cô một lúc lâu, “Biết rồi!”

Lập tức, sải bước qua bàn sofa, đi về phía cửa.

Khi mở cửa ra, đúng lúc giảm đốcđang vui vẻ hoản hỉ cầm một đống báo cáo bước vào, Hoàng Trường Minhđến nhìn cũng không thèm nhìn một cái, chỉ tức giận nói một câu, “Đồ gửi fax là được!”

Giám đốcngây ngốc đứng tại chỗ, không biết mình chọc nhầm vào chỗ nào, vội vàng đuổi theo để tiền.

Lam Ngọc Anhlặng lẽ trở về bàn làm việc, còn chưa kịp ngồi xuống, đồng nghiệp đều đã vây xung quanh, “Ngọc Anh, cô và tổng giám đốc Hoàng cùng ở trong một phòng lâu như vậy, làm những gì thế?” “Gì cũng không làm... Cô nói. “Chỉ nhìn chăm chăm người gỗ?

Thấy cô gật đầu, các đồng nghiệp vẻ mặt mỗi người đều tiếc nuối rèn sắt không thành thép, “ÂY da! Thật tức chết tôi đi được, một cơ hội lớn tốt như vậy lại bị cô làm lãng phí vô ích, cho tôi thì tốt biết mấy! Tôi nhất định sẽ trực tiếp nhảy bổ vào

Nghe mọi người nói loạn hết lên, Lam Ngọc Anh lại lặng lẽ đi tới phòng photo.

Nghĩ đến gương mặt đẹp trai đen thành than, có lẽ cũng không được coi là cái gì cũng không làm...

Hoàng Trường Minhbước ra khỏi toà nhà Tả Tự, đột nhiên rất muốn mắng người.

Lần đầu tiên phải chịu nhượng bộ phụ nữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.