Sau khi Hoàng Trường Minh đi làm, Lam Ngọc Anh cũng thay quần áo, dẫn Bánh Bao ra khỏi cửa.
Nơi hẹn gặp mặt Diệp Tấn là một nhà hàng Holymeat kiểu Hàn Quốc. Chú Lý lái xe đưa mẹ con bọn họ qua. Lúc xuống xe, sự chú ý của Lam Ngọc Anh bị nơi nào đó thu hút, không nhịn được hỏi: “Cục cưng, trong túi cháu để cái gì thế?”
Từ khi lên xe, cô đã phát hiện ra trong túi quần bên phải của Bánh Bao phồng lên. “Điện thoại!” Bánh Bao lôi ra một đoạn nhỏ, giọng non nớt nói cho cô biết: “Ba cho đấy!”
Lam Ngọc Anh cúi đầu nhìn, quả nhiên là một chiếc điện thoại thông minh.
Cô nghĩ tới lúc sáng sớm, Hoàng Trường Minh nói lên tầng thăm con trai, có lẽ là để đưa điện thoại. Chẳng qua lúc sinh nhật cũng không thấy anh chuẩn bị quà gì, giờ lại vô duyên vô cớ cho cái điện thoại di động. Cô cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ dặn dò mấy câu phải giữ cẩn thận đừng để mất.
Lam Ngọc Anh dắt tay Bánh Bao đi vào nhà hàng, có nhân viên phục vụ dẫn bọn họ tới đại sảnh.
Diệp Tấn ngồi ở trước bàn ăn, nhìn hai mẹ con từ phía xa đi đến chỗ mình, hình ảnh này có cảm giác đặc biệt mãnh liệt, không chỉ gây đả kích anh ấy trên thị giác. Sau khi biết được sự thật, suy đoán trong lòng lúc trước cũng trở thành sự thật, anh ấy càng nhìn càng cảm thấy mẹ con bọn họ thật ra có rất nhiều điểm giống nhau...
Anh ấy lấy lại bình tĩnh, chủ động giơ cao tay: “Ngọc Anh!” “Diệp Tấn!” Trên mặt Lam Ngọc Anh lộ vẻ mừng rỡ, sau đó khẽ xoa đầu Bánh Bao: “Cục cưng, mau chào đi!” “Chú Diệp!” Bánh Bao non nớt kêu lên.
Sau khi nhân viên phục vụ đưa bát đũa lên, chờ bọn họ gọi món xong liền rời đi. Diệp Tấn vẫn giống như mọi lần trước đó, rất lịch sự rót cốc nước ấm qua cho cô, cũng rót một cốc cho Bánh
Bao bên cạnh.
Sau khi Lam Ngọc Anh nhận lấy, uống một hớp nhỏ, lại mở miệng hỏi thăm: “Diệp Tấn, sao cậu cũng không quay về Canada vậy?” “Chuyện này thật ra cũng có nguyên nhân.” Diệp Tấn mỉm cười giải thích với cô: “Khi tớ chuẩn bị đăng ký, vốn muốn gọi điện thoại chào ông, bà ngoại, không ngờ người giúp việc trong nhà nói cho tớ biết ông ngoại bị ngã ở trong sân phải đưa tới bệnh viện. Tớ không yên lòng, cho nên cũng không đi nữa!”
Thật ra cũng không hoàn toàn đúng như vậy.
Ông ngoại của Diệp Tấn đúng là có bị ngã, chỉ là khi anh ấy gọi điện thoại tới, đã xác nhận không sao. Nhưng anh ấy cầm vé đứng ở trước quầy đăng ký do dự hơn mười giây, cuối cùng vẫn lựa chọn xoay người, thật giống như cuối cùng cũng tìm được một lý do hợp lý để ở lại... “Hóa ra là vậy!” Lam Ngọc Anh gật đầu. “Đúng vậy, vừa vặn tớ còn chưa hết kỳ nghỉ, muốn ở lại với hai ông bà lâu hơn!” Diệp Tấn đẩy cặp kính mắt. “Ừ.” Lam Ngọc Anh rất tán thành, đồng thời cũng nghĩ đến bà ngoại đã qua đời của mình. Cô nghĩ nếu có thể vẫn nên ở bên cạnh làm bạn nhiều hơn. Dù sao người đã có tuổi, có thể ở bên cạnh thêm lần nào là ít đi lần đó.
Diệp Tấn mỉm cười đáp lại. Anh ấy im lặng một lát mới chuẩn bị hỏi thăm: “Ngọc Anh, cậu vẫn tính quay về Canada chứ?”
Lam Ngọc Anh nghe vậy, để cốc nước trong tay xuống.
Một bàn tay nhỏ bé trắng mịn với lấy vạt áo cô, cô thuận thế cúi đầu, quả nhiên thấy gương mặt nhỏ nhắn của Bánh Bao đang ngước lên nhìn cô, đôi mắt to, đen láy như quả nhỏ đầy vẻ khẩn trương.
Lam Ngọc Anh giơ tay lên, ôm đầu nhỏ cậu bé dựa vào trên người, nhìn về phía đối diện và lắc đầu.
Bốn năm trước hay là vài ngày trước, cô sẽ một lòng muốn quay về cuộc sống ở Canada, là bởi vì thành phố này không có người nào, hay chuyện gì khiến cô không bỏ xuống được. Nhưng bây giờ lại khác, có con trai cô ở đây, cô không chỉ muốn bù đắp lại tình mẹ đã thiếu, cũng không muốn lại bỏ lỡ quá trình trưởng thành của con trai.
Nếu như trở lại, trừ phi là dưới tình huống dẫn theo con trai
Nhưng gần như ý nghĩ này vừa xuất hiện đã bị cô dập tắt. Bởi vì điều này sao có thể xảy ra được. Hoàng Trường Minh tuyệt đối sẽ không cho phép có tình huống đó xảy ra.
Bánh Bao thấy thế, lập tức thở phào nhẹ nhõm. Diệp Tấn đối diện hình như đã sớm đoán được câu trả lời của cô, anh ấy cúi đầu mỉm cười, lại có chút buồn bã vô có.
Nhân viên phục vụ bưng than đã nướng đỏ qua, sau đó cũng lần lượt đưa những món đã gọi lên. Diệp Tấn vẫn duy trì phong thái của quý ông, cả quá trình đều phục vụ thịt nướng cho mẹ con bọn họ, Bánh Bao ăn tới miệng dính đầy dầu mỡ.
Quai hàm cậu bé căng phồng giống như con sóc nhỏ, thấy cô đều chăm sóc cho mình cả bữa ăn, cậu bé thấy rất ấm lòng nói: “Ngọc Anh, cô cũng ăn đi!” “Được, cô cũng ăn đây!” Mắt Lam Ngọc Anh cong lên. Cô cũng cầm lá Tía Tô cuốn miếng thịt cho mình, thịt được ướp gia vị đặc biệt, ăn rất ngon.
Lúc cô đang nhai chậm, thưởng thức, Diệp Tấn phía đối diện bỗng nhiên gọi cô: “Ngọc Anh” “Hử?” Lam Ngọc Anh nghi ngờ. “Khóe miệng cậu dính tương kìa.” Diệp Tấn mỉm cười, rút khăn giấy ra.
Lam Ngọc Anh nghe vậy tì lập tức có chút bối rối, lúc muốn giơ tay nhận lấy khăn giấy, Diệp Tấn đã giơ tay lên, lau sạch tương dính trên khóe miệng cô rất dịu dàng. Trong quá trình lau, ngón tay anh ấy còn chạm qua cằm cô. ТrцуeлАРР*.cоm trang web cập nhật nhanh nhất
Trong nháy mắt này, cả cô cũng cảm thấy bầu không khí không được tự nhiên.
Cô ngước mắt nhìn anh ấy, thấy phía sau kính mắt vẫn là vẻ dịu dàng như trước, hoàn toàn không có ý gì khác. “Ơ, cảm ơn.” Cô lúng túng nói. “Không cần khách sáo.” Diệp Tấn mỉm cười.
Bánh Bao nhìn chằm chằm vào bọn họ hồi lâu, “lực” một tiếng nuốt viên cả mực trong miệng xuống, bỗng nhiên giơ tay nói: “Cục cưng muốn đi rửa tay!” “Cháu lại muốn đi à?” Lam Ngọc Anh sửng sốt.
Từ khi bước vào nhà hàng đến lúc ngồi xuống ăn cơm, trong thời gian rất ngắn Bánh Bao đã chạy vào phòng vệ sinh hai lần. Cô lo lắng nhìn về phía cốc nước ngọt đặt bên cạnh. Đợi lát nữa, dù nói gì cũng không thể để cho cậu bé uống thêm! “Không sao, để tớ dẫn nó đi!” Diệp Tấn đặt đôi đũa trong tay xuống, cười nói.
Hai lần trước đều là Diệp Tấn chủ động đưa Bánh Bao đi, cô gật đầu: “Diệp Tấn, đúng là vất vả cho cậu rồi!” “Cậu quả khách sáo đấy!” Diệp Tấn ôn hòa nói. Đến phòng vệ sinh, Bánh Bao lại thả tay Diệp Tấn ra, đôi mắt to chớp chớp, giống hai lần trước vậy, giọng điệu non nớt đặc biệt ngoan ngoãn nói: “Chú Diệp, cục cưng có thể tự làm được!”
Diệp Tấn gật đầu, dặn: “Được, vậy chú chờ cháu ở bên ngoài, nếu có gì cần giúp đỡ thì lại gọi chú nhé!” “Vâng!” Bánh Bao gật đầu.
Sau đó, cậu bé đi vào buồng vệ sinh trong ánh mắt nhìn chăm chú phía sau kính mắt của anh ấy.
Sau khi đóng cửa lại, Bánh Bao lại linh hoạt nhón chân lên, khóa trái cánh cửa từ bên trong, móc điện thoại từ trong túi ra và ẩn số “1”, trên màn hình lập tức báo hiệu đang gọi điện cho ba. “Alo!” Hoàng Trường Minh nghe máy rất nhanh, hình như đang chờ đợi bất cứ lúc nào vậy. “Ba ba..” Bánh Bao mở miệng gọi.
Bên kia điện thoại có tiếng động ầm ĩ, dường như đang ở hiện trường của một hoạt động nào đó. Không đợi con trai mở miệng, Hoàng Trường Minh đã nóng lòng hỏi thăm: “Thế nào, tình hình bây giờ sao rồi? Các con còn đang ăn thịt nướng à?” “Ừ. Bánh tôm và cá mực viên ăn rất ngon, cục cưng ăn liền ba miếng đấy!
Cái miệng nhỏ nhắn, đáng yêu của Bánh Bao nhai chóp chép, rất rõ ràng còn chưa thỏa mãn. Sau khi khoe khoang xong, cậu bé suy nghĩ một lát, lại bỗng nhiên ngoan ngoãn nói một câu với cái điện thoại sắp lớn hơn mặt mình: “Ba ba, chủ Diệp hình như thích Ngọc Anh rồi.”