**********
Chương 275: Chụp vài bức ảnh
Hoàng Trường Minh?
Lam Ngọc Anh nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm kia qua tấm kính chắn gió, mặt trời trên đầu quá chói, cô dường như không nhìn rõ, đột nhiên, nhìn thấy bóng hình cao to rắn chắc của anh bước ra khỏi xe.
Hơn nữa, còn đi thẳng đến hướng mình. Những hành khách đều đang tò mò bàn tán, đưa mắt nhìn theo.
Lam Ngọc Anh ngẩng đầu, nhìn Hoàng Trường Minh đi đến trước mặt, chắn ngang một vùng ánh sáng mặt trời, có thể nhìn thấy hầu kết và cái cằm nhọn của anh, cũng đang nhíu mày nhìn cô.
Cô nuốt nước bọt, ngạc nhiên rồi lại kinh ngạc: “Sao anh lại ở đây?” “Trùng hợp đi ngang qua thôi.” Hoàng Trường Minh nhẹ giọng nói.
Lam Ngọc Anh há to miệng, vậy cũng không phải là quá trùng hợp rồi sao?
Hoàng Trường Minh liếc nhìn tài xế đang nằm dưới đất sửa xe, đám người lo lắng chờ đợi bên cạnh, bởi vì bọn họ ở ngay giao lộ quốc lộ, nên rất dễ phát hiện. Anh nhíu mày, cằm hất ra hiệu về phía cô: “Lên xe. Lam Ngọc Anh mím môi, không nhúc nhích. “Vậy cô muốn ngồi đây đợi bao lâu? Nếu như tiếp tục đứng đây chờ, e rằng đến tối cô cũng không về quê được đâu.”
Hoàng Trường Minh nhếch môi nói xong, dừng lại một chút, bình tĩnh nói: “Tôi đúng lúc có việc, thuận đường đưa cô đi.
Lam Ngọc Anh cắn môi, cảm thấy cách này không tốt lắm, liền do dự đứng lên.
Chỉ là sau khi cô xuống xe tìm được một phiến đá, ngồi liền hơn hai tiếng đồng hồ, hai chân đã tê rần, vừa định đứng dậy, lại bị ngã ra sau, một bàn tay to đột nhiên xuất hiện trước mặt.
Lòng bàn tay khô ráo đặt ở đó, có thể nhìn thấy rõ đường sinh mệnh. Cô càng cắn chặt môi, do dự không biết có nên đưa tay ra không.
Hình như không còn chút kiên nhẫn nào, Hoàng Trường Minh trực tiếp kéo lấy cô, dùng sức một chút liền kéo cô ra khỏi phiến đá, sau đó xoay người, bước thẳng về phía chiếc xe Land Rover, có điều vẫn chú ý đến cô nên bước chậm lại.
Mở cửa xe, trực tiếp nhét thẳng cô vào trong.
Thấy anh đưa tay kéo dây an toàn, Lam Ngọc Anh vội vàng nói: “Để tôi tự làm.
Thấy cô thắt dây an toàn xong, Hoàng Trường Minh đóng cửa xe lại, đi vòng sang bên kia, nổ máy, chiếc xe Land Rover màu trắng phóng đi trong ánh mắt ngưỡng mộ của bao nhiêu người. “Đi hướng này à?”
Sau khi lái xe dọc theo quốc lộ hơn mười phút, Hoàng Trường Minh nâng cằm.
Lam Ngọc Anh rút ngón trỏ lại: “Ừ” “Sao vậy?” Thấy anh cau mày, cô không nhịn được hỏi. “Không có gì. Hoàng Trường Minh khẽ nói.
Đường cằm nhọn hoắc có chút thắt lại, con đường này không có gì xa lạ, cảm thấy quen thuộc đến khó hiểu, dường như đã đi qua hơn một lần.
Buổi tối, chiếc xe Land Rover màu trắng dừng lại trước cửa một ngôi nhà.
Lam Ngọc Anh thảo dây an toàn xuống xe, cầm theo túi xách, thấy anh cũng xuống xe, mím môi hỏi: “Ưm, tôi đến rồi, anh nói có việc đến đây là có việc gì vậy?”
Vừa rồi trên đường, Hoàng Trường Minh không có ý thả cô xuống, đi thẳng đến nông thôn, nói có việc cần đến đây. “Chụp mấy bức ảnh” Hoàng Trường Minh lấy trong hộp thuốc ra một điếu thuốc. “Chụp ảnh?” Lam Ngọc Anh nhíu mày.
Hoàng Trường Minh bật lửa, chuyên nghiệp nhả ra một làn khói: “Hoa lá cỏ cây, có sông có núi, còn có nhà nhỏ, Đậu Đậu chưa đến nông thôn bao giờ, nó muốn xem”
Lam Ngọc Anh ngây ra, nghi ngờ hỏi: “Anh từ thành phố xuống đây, chỉ để chụp ảnh?” “Không được sao?” Hoàng Trường Minh hỏi ngược lại. “Được.” Lam Ngọc Anh nghẹn giọng nói.
Trước đây cô cảm thấy, những người giàu đều có chút vấn đề về thần kinh, quả nhiên cho dù là mất trí nhớ hay không mất trí nhớ thì đều như vậy.
Nghĩ đến mình đi nhờ xe đến đây, Lam Ngọc Anh do dự, mở miệng nói: “Vậy anh đợi tôi một chút nhé, tôi đưa anh đến bờ sông, chỗ đó phong cảnh rất đẹp.
Hoàng Trường Minh nói giọng mũi “ừ” một tiếng, rồi lại nhả khói.
Nhìn cô rút chìa khóa trong túi ra, mở ổ khóa trên cửa, dường như đã lâu không có ai ở đây, ổ khóa có chút rỉ sét. Một lúc lâu mới mở ra được, sau đó bước qua ngưỡng cửa đi vào nhà.
Cũng không ngồi lại đây, cô bỏ những đồ tạm thời không dùng đến ra, chỉ để lại đồ thờ cúng. Lần nữa đóng cửa lại, Lam Ngọc Anh đi ra ngoài: “Ừm, chúng ta có thể đi được rồi.”
Mộ của bà ngoại nằm ở phía sau núi, được chôn dùng ông ngoại, năm đó rời đi, cô có về thăm bà một lần, bốn năm này, cô đều không trở về. Ở nước ngoài không phổ biến đốt tiền giấy, mỗi năm vào tết thanh minh, cô chỉ có thể đến chân núi và đặt một bó hoa làm vật thờ cúng.
Trong mơ, cô thỉnh thoảng gặp lại bà mình, bà vẫn nở nụ cười hiền hòa như trước, không có nửa lời trách móc.
Hoàng Trường Minh im lặng đi sau cô cả buổi, lấy điện thoại ra chụp hai tấm hình sông núi đối diện, đủ để quay về đối phó với con trai, sau đó cất điện thoại đi nhìn cô.
Thấy cô ngồi xổm trước bia mộ, phía trên có ảnh một bà cụ, chắc là bà ngoại hoặc bà nội của cô.
Toàn bộ quá trình cô không nói gì cả, chỉ giữ nguyên tử thể đó, sắp xếp hoa quả và đồ ăn nhẹ trong túi ra, sau đó âm thầm đốt tiền giấy. Khi cô đứng dậy quay người lại, rõ ràng là đã khóc, viền mắt đỏ hoe.
Tim Hoàng Trường Minh như bị thứ gì đó đâm vào. Lam Ngọc Anh nhìn thấy anh, cũng giật mình: “Anh đã chụp xong chưa?” “Rồi” Hoàng Trường Minh nhẹ giọng đáp. Lam Ngọc Anh gật đầu, không nói gì, sau khi thắp hương cho bà xong cô có chút chán nản, đi dọc theo bờ sông về thôn.
Chỉ là đột nhiên nhớ đến cái gì đó, cô đi chậm lại, sau đó đi vòng sang phía bên kia anh, vốn dĩ Hoàng Trường Minh đang đi bên cạnh bờ sông, sau khi cô đi qua vị trí của hai người đã đổi. “Làm gì vậy?” Hoàng Trường Minh nhíu mày hỏi.
Lam Ngọc Anh giơ tay chỉ sang một bên để anh nhìn rồi nói: “Bên cạnh bờ sông có rất nhiều bãi cỏ trơn trượt, nếu không cẩn thận sẽ bị trượt ngã xuống sông. Anh không biết bơi, ngã xuống thì không tốt lắm “Sao cô biết tôi không biết bơi?” Hoàng Trường Minh nhíu mày sâu hơn, nghi hoặc hỏi.
Lam Ngọc Anh ngây người, đến lúc này cô mới nhận ra mình vừa nói cái gì, cô cắn chặt môi hai giây, vội vàng giải thích: “Tôi đoán. Tôi thấy vừa rồi anh chụp ảnh, luôn trốn trên bờ sông, nên cho rằng anh sợ nước, cho nên đoán ra anh không biết bơi. “Cô quan sát tôi thật kỹ nhỉ?” Hoàng Trường Minh ẩn ý
Lam Ngọc Anh chỉ có thể ngượng nghịu cười.
Trên đường về, gặp được thím Triệu và mấy người hàng xóm. nói. “Ngọc Anh, thật sự là cháu trở về rồi. Vừa rồi thím nghe thấy tiếng động bên sân, hơn nữa sau đó còn nhìn thấy ô tô đồ trước cửa, nên đoán rằng cháu đã trở về, lâu quá rồi không gặp cháu nha. “Thím Triệu, thím có khỏe không?” Lam Ngọc Anh cười đi về phía trước chào hỏi. “Vẫn rất tốt.”
Thím Triệu kéo lấy tay cô nói, lại hình về phía thân hình cao lớn đang đứng đợi cách đó không xa: “Trở về cùng bạn trai à?”