Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 444: Chương 444: Có hẹn với Giai Lệ




Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp.

**********

Chương 444: Có hẹn với Giai Lệ

Lam Ngọc Anh mở cửa phòng bệnh, nhìn thấy Trương Tiểu Du đang ngồi trên giường, nét mặt ngẩn ngơ xuất thần, trong lòng cô không khỏi đau nhói.

Bộ đồ bệnh nhân trên người rộng thùng thình, cô ấy mới chỉ nằm viện có mấy ngày thôi, ấy thế mà mỡ thịt trên người dường như rơi đi đâu hết cả, khuôn mặt bầu bĩnh tròn trịa trước đây lúc này lại lộ rõ chiếc cằm chữ V nhọn hoắt, đôi mắt đen to tròn, nhưng chỉ là một đôi mắt vô hồn.

Trong lòng Lam Ngọc Anh cảm thấy rất khó chịu.

Trước đây bất kể là lúc nào Trương Tiểu Du cũng luôn lạc quan thoải mái, nét mặt lúc nào cũng vui vẻ yêu đời. Thế nhưng hiện tại, giống như thể ai đó đã rút hết toàn bộ sinh khí trên người cô ấy vậy. “Cá nhỏ!”

Nghe thấy giọng cô, Trương Tiểu Du lập tức nở nụ cười: “Ngọc Anh, cậu đến rồi à!” “Hồi phục đến đâu rồi?” Lam Ngọc Anh bước tới bên cạnh cô ấy.

Trương Tiểu Du nhún nhún vai, nói với giọng điệu vô cùng thoải mái: “Tớ khỏe hơn nhiều rồi, có điều bác sĩ vẫn khuyên tớ nên nằm viện thêm hai ngày nữa!” “Ừa!” Lam Ngọc Anh gật đầu, cô biết đó là vì cơ thể của Tiểu Du vẫn còn yếu, cô nhìn quanh phòng bệnh, không nhịn được mà lên tiếng hỏi: “Sao chỉ có một mình cậu ở đây thể, bác sĩ Sinh đâu?” “Ai biết đầu, hơn nữa anh ấy bận như vậy, làm gì có thời gian mà ở bên cạnh tớ suốt được!”

Lam Ngọc Anh chau mày.

Chuyện này thì cô tuyệt đối không tin.

Kể từ sau khi Trương Tiểu Du xảy ra chuyện, mặc dù là ở bệnh viện tư nhân nơi Trần Phong Sinh làm việc, thế nhưng anh ấy đã xin khoa cho nghỉ phép dài ngày để có thể ngày đêm chăm sóc Tiểu Du mà.

Trương Tiểu Du nói một cách đầy mỉa mai: “Chắc là có hẹn với Giai Lê rồi!” Lam Ngọc Anh nghe cô nói vậy thì chỉ biết trầm mặc im lặng.

Giai Lệ.

Cô đột nhiên nhớ tới, lần trước lúc tới chung cư, hai người bọn họ cãi nhau, không khí rất căng thẳng. Rồi sau đó Trần Phong Sinh nhận điện thoại, hình như anh ấy có nhắc đến cái tên này. “Cậu xem tớ này, lúc này rồi mà còn so đo tính toán mấy chuyện này làm gì chứ!” Trương Tiểu Du lắc đầu cười, cô chuyển chủ đề: “Ngọc Anh, cậu mua hoa quả gì cho tớ thế, mau đi rửa đi, bụng tớ đang trống không đây này!”

Lam Ngọc Anh nghe cô nói vậy thì chọn ra mấy quả đem đi rửa sạch, sau đó gọt vỏ rồi bổ miếng cho cô ăn. Khi đưa miếng táo cho Tiểu Du, Lam Ngọc Anh không nhịn được mà hỏi một câu: “Cá nhỏ à, cậu và bác sĩ Sinh thật sự định...

Vào ngày mà đứa bé ra đi, cả cô và Hoàng Trường Minh đều ở phòng bệnh, đều nghe rất rõ cuộc nói chuyện của hai người bọn họ. Trương Tiểu Du nói với Trần Phong Sinh: “Sau này chúng ta đường ai nấy đi” Đường ai nấy đi là có ý gì, tất cả mọi người đều hiểu.

Trương Tiểu Du nghe cô hỏi vậy, động tác nhai bỗng ngừng lại.

Lam Ngọc Anh thở dài, cô chậm rãi nói: “Hôm đó cậu ở trong phòng phẫu thuật, bác sĩ Sinh đã lo lắng vô cùng, anh ấy trông giống như con rối vô hồn ấy. Điều này cả tớ và Trường Minh đều tận mắt nhìn thấy. Đặc biệt là khi bác sĩ bước ra và nói rằng đứa bé không giữ được nữa, cậu biết không, khi ấy bác sĩ Sinh đã khóc đấy”

Đến tận bây giờ khung cảnh ấy vẫn hiện ra rõ ràng ngay trước mắt cô. Giọt nước mắt nóng hổi ấy, giống như đang rơi vào trái tim những người xung quanh chứng kiến.

Nghe Lam Ngọc Anh nói vậy, Trương Tiểu Du sững sờ, dường như cô không hề ngờ tới, nhưng rất nhanh sau đó lại cụp mắt, mái tóc đen dài lòa xòa trước mặt. Dáng vẻ khổ não của cô ấy lúc này thực sự khiến người ta nhìn thấy mà đau lòng.

Lam Ngọc Anh biết, có rất nhiều chuyện bản thân cô không cách nào giải quyết được, cũng cần phải cho đối phương thời gian để suy nghĩ thấu đáo. Thế nhưng trong lòng cô vẫn luôn hi vọng rằng hai người họ có thể quay lại với nhau êm đẹp như xưa. Cửa phòng phía sau đột nhiên bị đẩy ra, có tiếng bước chân đi vào. “Bác sĩ Sinh!” Lam Ngọc Anh vội lên tiếng. Trần Phong Sinh gật đầu với cô, sau đó đi tới bên kia giường bệnh, đặt hộp cơm giữ nhiệt lên mặt tủ. Anh xoay nắp hộp rồi đổ ra một bát, trong không khí thoáng chốc ngập tràn mùi vị của canh gà. “Anh vừa hầm canh gà này xong, em uống một bát đi cho nóng, để nguội sẽ không ngon đâu, anh còn cho thêm cả táo đỏ và câu kỷ tử vào nữa đó, bác sĩ đã nói rồi, những thứ này rất tốt cho sức khỏe!” . Ngôn Tình Tổng Tài

Thấy anh cầm thìa định đút canh cho mình, Trương Tiểu Du từ chối, nói: “Không cần, em tự ăn được, cũng có thiếu tay thiếu chân đâu!”

Trần Phong Sinh cũng không miễn cưỡng, đưa bát cho cô. Lam Ngọc Anh đứng ở một bên nhìn hai người họ, bỗng phát hiện ra điều gì đó, cô khẽ kêu lên: “Bác sĩ Sinh, tay của anh..” “Không sao đâu.” Trần Phong Sinh cười cười.

Lam Ngọc Anh mặc dù là nói với Trần Phong Sinh, thế nhưng ánh mắt thì lại nhìn về phía Tiểu Du: “Nhìn thế này chắc là bị bỏng rồi, sao lại để bị bỏng vậy, trông khá nghiêm trọng đó, anh có cần đi khám không?”

Quả nhiên, khi giọng nói của cô vang lên, Trương Tiểu Du cũng quay sang nhìn.

Mặc dù biểu cảm trên mặt không có gì thay đổi, thế nhưng sao giấu được sự căng thẳng khẩn trương và lo lắng trong ánh mắt. “Chỉ là lúc nấu canh sơ ý bị bỏng thôi, không có gì to tát” Trần Phong Sinh giải thích với vẻ mặt bình thản: “Lần đầu tiên nấu, tôi bất cẩn làm đổ nồi canh, chỉ đành ra siêu thị một lần nữa để mua nguyên liệu về nấu lại từ đầu!”

Trương Tiểu Du bưng bát canh lên uống hai ngụm, cô cố nhịn, thế nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng: “Cả buổi sáng hôm nay anh chạy về nhà để nấu canh à? Em còn tưởng là.. “Tưởng gì nào?” Trần Phong Sinh nhìn chăm chằm vào “Không có gì!” Trương Tiểu Du quay mặt đi chỗ khác, tránh nhìn vào ánh mắt anh.

Sau đó, không khí trong phòng bệnh bỗng trở nên ngột ngạt, mặc dù cửa sổ vẫn đang mở, ánh nắng mặt trời lấp lãnh bên ngoài đang chiếu rọi qua khung cửa sổ, Lam Ngọc Anh vẫn cảm thấy hơi lạnh người, luồng khí lạnh này có lẽ là từ hai người kia tỏa ra.

Trương Tiểu Du ngửa cổ uống hết bát canh, sau nhìn cô cười cười: “Ngọc Anh à, chẳng phải cậu nói là có việc bận sao, mau đi đi! Không cần lo cho tớ đầu, tớ không sao, tớ khỏe làm, không chết được đầu.”

Lam Ngọc Anh gật đầu, đúng là cô có việc bận thật, không chần chừ thêm nữa, cô rời khỏi phòng bệnh.

Sau khi ra khỏi bệnh viện, chú Lý lái xe đưa cô về thẳng nhà họ Lam. Hai chân giẫm trên mặt đất, cô nhìn về biệt thực trước mặt, trong lòng có hơi chùn bước, cô đứng bất động hồi lâu rồi mới chậm rãi nhấc chân.

Người đứng đón cô ở cổng vẫn là cô bảo mẫu ấy, bà đưa cho cổ đôi dép đi trong nhà rồi quay vào gọi to.

Lam Khải Dương vừa hay đang từ trên lầu đi xuống, nghe thấy tiếng gọi, ông bước tới: “Ngọc Anh, con về rồi!” “Bố.” Lam Ngọc Anh cất tiếng gọi. “Sao cứ đứng mãi ở cửa thế, mau vào đây!” Lam Khải

Dương vẫy tay gọi cô vào.

Cô gật đầu rồi đi theo bố vào phòng khách, cô bảo mẫu bưng hoa quả đã cắt sẵn và trà nóng lên. “Bố, dạo này bổ vẫn khỏe chứ?” Cô nhấp một ngụm trà rồi hỏi. “Vẫn ổn!” Lam Khải Dương cười cười gật đầu: “Ngày nào cũng ngủ sớm dậy sớm, buổi chiều thì dành thời gian tập thể dục, dạo này cũng không bị tăng huyết áp nữa! Quan trọng là gần đây dì con không tới đây gây chuyện nữa, sức khỏe của bố cũng khá lên nhiều!” Lại Diệp đương nhiên là không đến nữa, bởi vì hiện giờ bà ta đang bị cảnh sát truy nã.

Lam Ngọc Anh thấy sức khỏe tinh thần của Lam Khải Dương dạo này đúng là rất tốt, da dẻ cũng hồng hào lên hẳn. Cô sợ ảnh hưởng tới tâm trạng của bố nên đã không nhắc đến việc trước đây Lại Diệp từng bắt cóc mình, chỉ nâng tách trà lên chầm chậm nhấp từng ngụm một.

Mặc dù hiện giờ mỗi ngày Lam Khải Dương đều ở nhà trồng hoa, ngắm cỏ, bồi dưỡng sức khỏe, thế nhưng trước khi tập đoàn nhà họ Lam phá sản, ông cũng từng là người có địa vị cao. Khi cô vừa ngồi xuống ghế, ông có thể nhìn ra được con gái ông có điều muốn nói. “Ngọc Anh, hôm nay con tới đây có chuyện gì sao?” “Vâng. Cô gật đầu.

Nắm chặt tách trà trong tay, nhìn qua hơi nóng nghi ngút bay lên trước mặt, cô nói từng câu từng chữ mà bản thân đã trăn trở từ lâu: “Bố, con có chuyện này muốn hỏi bố, con rốt cuộc có phải con ruột nhà họ Lam không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.