**********
“Vẫn ổn.” Lam Ngọc Anh nuốt nước miếng.
Ngoại trừ việc cố ý muốn chọc ghẹo cô ra, Hoàng Trường Minh làm như vậy cũng là vì muốn cô nhanh chóng thoát ra khỏi tâm lý sợ hãi sau lần bị bắt cóc trước đó. Mặc dù đêm đến hai người đã từng tâm sự với nhau, anh cũng an ủi cô, nhưng trong lòng anh vẫn lo lắng, cho nên anh mới dùng cách này giúp cô mau chóng quên đi chuyện không tốt lúc trước.
Sao Lam Ngọc Anh lại không biết suy nghĩ trong lòng anh kia chứ, cô muốn làm dịu đi bầu không khí lúc này, bèn nói: “Hay là em cũng đi đăng ký một khóa học Tae Kwon Do nhé?”
Mỗi tuần cô đều sẽ dẫn bánh bao nhỏ đi học khóa Tae Kwon Do.
Thấy Hoàng Trường Minh lộ ra biểu cảm trầm ngâm, trông cứ như đang thật sự suy xét lời cô nói, cô lập tức dở khóc dở cười nói: “Em nói đùa thôi!”
Bánh bao nhỏ học võ là để cơ thể khỏe mạnh, còn cô thì thôi đi, cô không có hứng thú với mấy cái đó, nếu bị quật ngã vài lần thì rất có thể xương cốt toàn thân sẽ gãy hết đấy. “Sao anh lại tới đây, chủ Lý đâu, anh kêu chủ ấy về rồi à?” Lam Ngọc Anh hỏi. “Ừm, đúng lúc anh vừa mới họp xong, không còn chuyện gì khác cho nên lái xe từ công ty tới đây” Hoàng Trường Minh cong môi, sau khi trả lời cô xong thì ngã người ra trước một chút, thân hình cao lớn của anh càng tới gần cô, anh cố ý dùng giọng điệu trêu ghẹo nói: “Em nói thử xem cướp tiền tốt hơn hay cướp sắc tốt hơn?”
Lam Ngọc Anh chớp chớp mắt, phối hợp với sở thích quái đản của anh, nói: “Cướp tiền thì túi xách đây, cướp sắc thì về nhà rồi tính!”
Hoàng Trường Minh nghe cô nói xong thì khẽ bật cười, sau đó vác cô lên vai nhanh chóng đi ra khỏi tòa chung cư. Chiếc Land Rover dừng ở trong sân, thím Lý đang tưới hoa tưới cây ở bên hàng rào cổng biệt thự, cây cỏ màu xanh lục trông vô cùng tươi tốt.
Hoàng Trường Minh nắm lấy tay của Lam Ngọc Anh, hỏi: “Thím Lý, Đậu Đậu về chưa?” “Vẫn chưa đâu, chị Thảo gọi điện thoại tới nói sẽ cho cậu chủ nhỏ ăn cơm chiều xong mới đưa về!” Thím Lý đáp lời. “Hả, như vậy ạ!” Lam Ngọc Anh gật đầu, có thể thông cảm được.
Thấy thím Lý quay đầu nhìn về phía biệt thự, cô vội hỏi: “Thím Lý à, sao vậy?” “Có khách tới nhà!” thím Lý vội vàng báo cáo. “Khách?” Lam Ngọc Anh kinh ngạc. “Đúng vậy!” Thím Lý gật đầu, sau đó liếc nhìn sang Hoàng Trường Minh đang đứng cạnh cô, do dự nói tiếp: “Người nọ tới tìm cô Ngọc Anh, là một người đàn ông!”
Lam Ngọc Anh nghe vậy lập tức sững sờ.
Sau đó bà ấy liếc nhìn sang Hoàng Trường Minh theo bản năng thì thấy mặt anh hơi xụ xuống. “Vào xem thử!” “Vâng”
Lam Ngọc Anh không dám nhiều lời, ngoan ngoãn đi theo ở phía sau.
Trong lòng cô lại nổi lên nghi ngờ, không biết ai lại chạy tới nhà tìm cô, bởi vì lớn từng tuổi này rồi, bạn khác phái của cô chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, cho nên cô cũng không đoán được người tới là ai nữa.
Diệp Tấn, hay là Nguyễn Phong?
Nhưng cả hai đều không thể đến vào lúc này được. Sau khi mang dép lê đi vào nhà, hai người đi thẳng về phía phòng khách, khi thấy rõ người đàn ông đang ngồi trên sô pha là ai thì Lam Ngọc Anh cảm thấy rất kinh ngạc, cô duỗi tay chỉ vào người nọ, thốt lên: “Tiêu Thành Vân?” “Là anh.” Tiêu Thành Vân đứng dậy khỏi sô pha. “Trời ạ, đúng là anh rồi!” Lam Ngọc Anh thu tay lại, đổi thành che miệng.
Trong giây phút vừa rồi, suýt nữa cô còn tưởng rằng mình đã nhìn lầm, không ngờ người nọ lại chính là Tiêu Thành Vân mất tích đã lâu! “Lam Ngọc Anh, đã lâu không gặp!” Tiêu Thành Vân mỉm cười với cô, sau đó lại dời mắt sang Hoàng Trường Minh, gọi một tiếng: “Anh”
Hoàng Trường Minh gật đầu coi như đáp lại.
Sau khi mọi người ngồi xuống hết, thím Lý lại bưng lên thêm hai ly trà.
Lam Ngọc Anh đánh giá Tiêu Thành Vân ở trước mặt, anh ấy mặc một bộ vest màu đen, không đeo cà vạt, nhưng cúc áo sơ mi lại rất chỉnh tề, trông hoàn toàn khác biệt với hình tượng cậu ẩm bất cần đời bốn năm trước, sự tùy hứng không biết tự kiềm chế lúc trước đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó lại sự chững chạc trầm ổn.
Cô cảm nhận được những sự thay đổi này bèn mở miệng dò hỏi: “Tiêu Thành Vân à, em nghe nói anh rời khỏi Sài Gòn cũng đã được bốn năm, vậy bốn năm qua anh đi đâu? Sao anh lại trở nên đen thế này! Suýt nữa em không nhận ra anh luôn đấy!”
Trước kia làn da của Tiêu Thành Vân cũng không được trắng cho lắm, nhưng bây giờ đã hoàn toàn đen, mặc dù không đen giống như người da đen, nhưng trông cũng rất đen, đặc biệt là khi anh ấy mặc đồ đen thì làn da càng trông tối hơn hẳn. “Đúng là đen thật!” Dường như Tiêu Thành Vân cũng đồng ý với cô về chuyện này, anh ấy nhún vai, tỏ vẻ rất bất lực, nói: “Hết cách rồi, mặt trời bên Angola thật sự quá gắt, ở lâu sẽ trở nên như thế này!”
Anh ấy nói vậy cũng đã trả lời luôn câu hỏi trước đó của cô.
Hoàng Trường Minh vẫn luôn im lặng từ nãy đến giờ, lúc này lại mở miệng hỏi: “Về từ lúc nào vậy?” “Sáng nay em mới vừa xuống máy bay” Tiêu Thành Vân trả lời.
Lam Ngọc Anh nghe vậy cũng gật đầu, khó trách cô cảm thấy anh ấy có dấu hiệu mệt mỏi vì đi đường xa. “Đã bốn năm rồi, ngay cả giao thừa cậu cũng chưa từng xuất hiện một lần, sao bây giờ lại đột nhiên trở về?” Hoàng Trường Minh bắt chéo chân, chiếc dép lê đong đưa theo chân anh, đôi mắt của anh híp lại. “Còn không phải là vì hai người sao?” Tiêu Thành Vân không giấu giếm mà nói thẳng. “Bọn em?” Lam Ngọc Anh sửng sốt.
Tiêu Thành Vân gật đầu, bất đắc dĩ cười nói: “Anh muốn rời khỏi Hoàng Oanh, cho nên bố gấp gáp gọi em về nước!”
Nghe vậy, hai người đều không khỏi im lặng.
Hoàng Trường Minh dần dần mím chặt môi của mình lại.
Lam Ngọc Anh biết đây là quả b mà Hoàng Kiến Phong ném lại cho việc con trai đột nhiên rời khỏi Hoàng Oanh, hay cũng có thể nói đây là một cách ứng phó, bởi vì nhà họ Hoàng còn có một đứa con trai khác.
Cho nên theo như tình hình này thì Hoàng Kiến Phong vẫn chưa thay đổi thái độ về chuyện của hai người.
Dường như Hoàng Trường Minh đã đoán trước được kết quả này, mà anh cũng hoàn toàn không thèm để ý đến, cho nên biểu cảm trên mặt anh cũng không thay đổi quá nhiều. “Em tới đây thăm bạn cũ, cũng nhân tiện thăm anh luôn!” Tiêu Thành Vân cũng không muốn nói tiếp về đề tài nữa, vì thế bèn nói: “Anh à, anh không ngại em ở lại ăn chực bữa cơm chiều chứ? Em có mang theo một chai rượu nho trắng, đây là hàng quý của bạn em ở bên kia, em còn không nỡ uống nữa đấy!”
Trong ánh mắt liên tục ra hiệu của người bên cạnh, Hoàng Trường Minh vô cùng miễn cưỡng mà “ừm” một tiếng.
Lam Ngọc Anh cười đứng dậy nói: “Vậy em đi kêu thím Lý nấu thêm hai món!”
Mặc dù bánh bao nhỏ không về nhà ăn cơm chiều, nhưng hôm nay có thêm Tiêu Thành Vân, cho nên có tự tay làm bếp trước nấu sáu món ăn một món canh, còn thím Lý thì làm phụ bếp cho cô.
Sau khi Tiêu Thành Vân ngồi xuống còn cười nói rằng hai người đã quen biết nhiều năm, vậy mà đây lại là lần đầu tiên ăn được cơm do cô nấu, còn Hoàng Trường Minh thì lại im lặng không nói gì từ đầu đến cuối, phần lớn thời gian đều là cô và Tiêu Thành Vân nói chuyện với nhau.
Đề tài câu chuyện đều là chuyện quá khứ, thỉnh thoảng còn nhắc tới Nguyễn Phong.
Nhưng nhìn sắc mặt tối tăm của Hoàng Trường Minh, cô ậm ừ hai câu rồi nói lảng qua đề tài khác. Hai anh em họ vốn đã không thân thiết, cho nên cũng không nói được bao nhiêu, nhưng bình rượu nho trắng kia lại bị uống cạn, hơn nữa còn chưa đã thèm khui thêm một bình rượu vang đỏ, cô cũng uống theo nửa lỵ.
Dường như tửu lượng của Tiêu Thành Vân không được cao cho lắm, lúc đứng dậy thì đã ngà ngà say, nhưng cũng không say đến mức không biết trời trăng gì.
Sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen. Sau khi cơm nước xong, Tiêu Thành Vân không tiếp tục làm phiền hai người nữa, đánh tiếng rời đi. Dưới sự kiên trì của Lam Ngọc Anh, Hoàng Trường
Minh không yên tâm cũng đi tiễn anh ấy ra khỏi biệt thự.
Bởi vì khi Tiêu Thành Vân tới đây cũng không lái xe, Hoàng Trường Minh kêu chủ Lý lái xe đưa anh ấy về nhưng lại bị anh ấy từ chối, nói là mình có thể đi dọc theo con đường này bắt taxi về, nhận tiện vã rượu luôn.
Vì thế anh cũng chỉ tiễn anh ấy tới cửa.
Tiêu Thành Vân xua tay tỏ vẻ không cần tiễn nữa, sau khi bước được hai bước lại đột nhiên dừng lại.
Sau đó anh ấy xoay người quay trở lại, nhìn về phía cô nói: “Lam Ngọc Anh, anh có một chuyện muốn nói với em.” “Hả, là chuyện gì?” Lam Ngọc Anh lộ ra biểu cảm khó hiểu.
Dưới ánh trăng, biểu cảm trên mặt Tiêu Thành Vân hơi phức tạp, hay nói cho đúng là chứa rất nhiều sự áy náy, anh ấy thở dài chậm rãi nói: “Nói đúng hơn là có chuyện, anh nợ em một lời xin lỗi.