"Cô gái này cũng tới? Cũng tới đây đi!"
Dường như bây giờ Tân Tư Niên mới thấy cô, nhíu mày ra hiệu.
Lam Ngọc Anh ngại ngùng khoát tay, lại bị Hoàng Trường Minh bên cạnh kéo dậy, "Tôi không biết mà..."
Đi đến vị trí bản bia, Hoàng Trường Minh ngắt điều thuốc lá trong tay. "Tôi làm mẫu cho cô một lần, tập trung nhìn!"
Hoàng Trường Minh nói xong, thì đeo tai nghe cách âm trên ngực vào, tiện tay cầm một khẩu súng, nạp đạn lên nòng, bóp cò, một loạt động tác liên tiếp nhau. "Pång."
Nhân viên công tác giơ bảng hiệu lên, bắn trúng hồng tâm.
Lam Ngọc Anh thấy anh đưa tay, súng ống xoay một vòng giữa ngón tay anh, lưu loát tạo thành hình vòng cung. Anh đeo kính mát màu vàng trên chiếc mũi cao thắng, bởi vì tập trung mà khẽ nhíu mày, trông có vẻ cực kỳ cường tráng.
Thật hấp dẫn...
Trong khoảnh khắc, một dáng vẻ đang chơi súng cũng hiện lên trong đầu cô.
Hình ảnh hai người đàn ông trong trí nhớ và hiện tại chồng chất nhau, ánh mắt Lam Ngọc Anh nhìn xa xăm, vô thức lẩm bẩm: "Sao đàn ông các anh đều thích bắn súng..."
Hoàng Trường Minh đưa tay lấy tai nghe cách âm đ*o lên đầu cô, chọn một cây súng tương đối nhẹ
Lam Ngọc Anh nhận lấy, vẫn cảm thấy nặng tay. "Mở hai chân ra, vị trí hai chân rộng bằng vai." "Tay ép sát ngực, đầu không lặc lư, để mặt dính vào bảng súng."
Lam Ngọc Anh dựa theo lời anh nói, làm từng bước đàng hoàng.
Nhưng mà cô chưa từng chạm qua súng ống, tóm lại vẫn còn rất kém. Đã nửa ngày nhưng tư thế cũng không đúng hoàn toàn.
Bỗng dưng, hơi thở nóng bỏng ập tới.
Sau lưng dựa vào một lồng ngực rắn chắc, Lam Ngọc Anh không quay đầu lại cũng biết là ai. Dù cho nín thở cũng ngửi được mùi thuốc lá thoang thoảng, và tiếng tim đập vững vàng mà có lực của anh.
Cô mang giày đá bóng, Hoàng Trường Minh cao hơn cô một cái đầu, cằm anh vừa vặn tựa vào đầu cô.
Tư thế này không ái muội, nhưng lại vô cùng thân mật.
Từ phía sau, Hoàng Trường Minh nằm chặt tay cô, giúp cô chỉnh lại tư thế, "Chú ý tập trung vào một điểm, thả lỏng cơ bắp ra.
Bởi vì đeo tai nghe cách âm, lúc nói chuyện, anh sợ cô không nghe được nên cố gắng áp sát cô, hơi thở loáng thoáng phủ lên tại lên mặt cô, Lam Ngọc Anh cũng nghe được tiếng mình lên nuốt nước bọt. "Có thể thay người khác dạy không?"
Cô liếm bờ môi khô, hơi không chịu nổi. "Không thể." Hoàng Trường Minh nói một câu từ chối, một lúc mời nói, "Huấn luyện viên ở đây đều là nam." "..." Lam Ngọc Anh nghẹn lời.
Cô muốn nói dù là huấn luyện viên nam cũng tốt hơn anh, nhưng thấy ánh mắt anh thì vẫn không có can đảm nói ra.
Hoàng Trường Minh bắt đầu đe dọa cô, "Lo học đi, nếu không tôi sẽ để cô nằm rạp trên đất mà bắn bia!" "Rõ!" Lam Ngọc Anh lặng lẽ lau nước mắt.
Học được vài phút, cuối cùng cũng có chút tiến bộ, Hoàng Trường Minh ra hiệu cho cô bóp cò. "Pång!"
Âm thanh đặc biệt vang lên, vẫn còn quanh quẩn trong đất.
Lam Ngọc Anh xấu hổ.
Băn không trúng bia...
Trên hồng tâm màu đỏ trống trơn, không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy đã bắn trúng, mặt Hoàng Trường Minh đen thui, "Thêm lần nữa."
Lam Ngọc Anh xoa gan bàn tay bị chấn động đến run lên, khẽ nói: "Tôi có thể không bắn không...
Nói thật, cô không có hứng thú nhiều với thứ này. "Bắn súng có thể làm tăng sự tập trung, mà cũng có thể giải phóng áp lực." Hoàng Trường Minh nằm hai cánh tay rủ xuống của cô, nâng lên lần nữa, bảo cô tiếp tục, "Cô có thể tưởng tượng hồng tâm là người mình ghét, lúc bắn trúng sẽ vô cùng thoải mái."
Người đáng ghét?
Lam Ngọc Anh yên lặng nhìn trộm anh một chút, "Pång."
Bóp cò súng lần nữa, vậy mà lại bắn trúng.
Lam Ngọc Anh vô cùng kinh ngạc, nghiêng đầu phát hiện anh híp mắt nhìn mình chăm chăm, "Sao vậy?" "Cô không lấy tôi làm mục tiêu để bàn chứ?" Hoàng Trường Minh mang giọng nói dò xét mà hỏi. "Không có..." Lam Ngọc Anh nói xong, chột dạ nuốt nước bọt.
Lúc này, Tần Tư Niên ở bên cạnh cầm di động đi tới, nói với bọn họ "Vừa rồi ông cụ nhà tôi gọi điện tới, tôi phải trở về một chuyến, thế nào? Hai người đi cùng hay tiếp tục ở lại làm cái này?"
Chữ 'Làm này khiến Lam Ngọc
Anh lúng túng.
Hoàng Trường Minh thấy gan bàn tay cô đỏ lên, "Đi cùng.
Ra khỏi câu lạc bộ, trời dân tối.
Lúc dừng đèn đỏ, bỗng nhiên Hoàng Trường Minh mở miệng hỏi: "Còn người đàn ông kia?" "Cái gì?" Lam Ngọc Anh chớp mất mấy cái. "Cô đã nói trong câu lạc bộ, ngoại trừ tôi, còn có một người đàn ông thích bắn súng?" Tay Hoàng Trường Minh đặt trên vô lăng, híp mắt với cô, dường như rất cố chấp muốn biết đáp án của câu hỏi này. "À!" Lam Ngọc Anh nuốt nước bọt, không thể nói thật, nên bịa ra một đáp án, "Tôi xem ti vi và báo chí nói
Rốt cuộc Hoàng Trường Minh cũng chấp nhận, đổi chủ đề, "Ăn cơm tối chưa?" "Chưa..." Lam Ngọc Anh lắc đầu.
Sau khi tan ca thì đi thắng đến bệnh viện, sau đó lại chạy tới tìm anh.
Lam Ngọc Anh thấy anh mở tìm kiểm quán cơm gần đây, mới nói, "Sau khi tan ca tôi có đến bệnh viện, bà ngoại được chuyển đến phòng bệnh cao cấp. Bác sĩ chính nói anh sắp xếp, tôi... Thật không biết cảm ơn anh thế nào?"
Hoàng Trường Minh liếc nhìn cô một cái, giọng nói bỡn cợt, "Dễ thôi, cảm ơn tôi lúc trên giường là được." "..." Lam Ngọc Anh đỏ mặt.
Người đàn ông này!
Thật là như động vật, động chút là lại nghĩ đến chuyện lên giường.
Anh đi theo hướng dẫn chỉ đường được phân nửa, Lam Ngọc Anh suy nghĩ mà nói, "Ban đêm đừng ăn bên ngoài, mua thức ăn trở về nấu đi, được không?"
Lần trước bát mì bị vứt đi, cô muốn làm lại cho anh lần nữa. Thật ra cô muốn dùng cách của mình để cảm ơn anh. "Được." Hoàng Trường Minh vui vẻ đồng ý.
Lam Ngọc Anh nhìn đồng hồ, vẫn chưa đóng cửa, cô chỉ vào biển báo trên đường, "Tôi biết ở gần đây có một khu chợ bán thức ăn, đúng lúc tiện đường, đi chỗ kia đi. Đồ ăn rẻ hơn lại tươi hơn siêu thị "Ù."
Toàn bộ hành trình Hoàng
Trường Minh đều nghe cô chỉ huy, qua hết giao lộ này đến chợ thi ngừng.
Cô không biết từ trước đến giờ chỉ có anh quát bảo người khác, chưa từng ngoan ngoãn mà nghe theo lệnh một người phụ nữ.
Chợ bản thức ăn có rất nhiều người, chiếc Land Rover dừng ở rất xa, bọn họ xuống xe đi bộ.
Xung quanh đây có rất nhiều khu dân cư, lại không có siêu thị lớn, cho nên buôn bán trong chợ rất đất. Bên ngoài bày nhiều quây hàng, cũng đã ban đêm, từ cống đi vào, bên trong đầy người chen chúc với nhau.
Lam Ngọc Anh đi theo sau Hoàng Trường Minh, bước chân gấp gáp.
Cô sợ không để ý sẽ mất dấu, đường đi đã xuống cấp, bị giỏ đồ ăn của bà thím đụng vài lần. "Đưa tay cho tôi."
Hoàng Trường Minh chợt dừng bước, quay đầu lại nói với cô.
Lam Ngọc Anh không hiểu, "Hả?"
Một giây sau, tay phải thả xuống đã bị anh nằm lấy, mười ngón tay đan chặt nhau.
Bước chân bị kéo về phía trước, đôi mắt chỉ thấy đôi vai rộng lớn của anh. Lam Ngọc Anh cúi đầu, kinh ngạc nhìn về phía đôi bàn tay năm lấy nhau, đáy lòng khế rung động.