Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 260: Chương 260: Con trai cô không cho người khác đụng vào




**********

Chương 260: Con trai cô không cho người khác đụng vào

Cô cũng muốn giải thích cho mình mấy câu, cô không có quan hệ gì với đứa trẻ này hết, nhưng vừa há miệng đã bị ánh mắt trách cứ của bác sĩ giống như tài xế taxi lúc này nhìn chằm chằm.

Trừng đến mức cô cúi đầu xuống, dáng vẻ biết sai rồi.

Vừa về nước đã làm mẹ là sao nhỉ? Lam Ngọc Anh cầm phiếu khám bệnh đi đến cửa sổ xếp hàng chờ đóng tiền, đến lúc trở về phòng thì thấy một y tá vội vã chạy đến. “Cô này, cô quay lại rồi!” . ngôn tình tổng tài

Lam Ngọc Anh còn chưa kịp hỏi gì thì y tả lại nói: “Cô nhanh qua đây đi, con trai cô không cho người khác đụng vào! Bây giờ đứa bé đang sốt cao, nhất định phải tiêm thì mới hạ sốt được, nhưng mà bác sĩ không thể lại gần đứa bé, tôi không cẩn thận bị bé cắn một cái rồi!”

Y tá nói xong thì oan ức chìa tay ra cho cô nhìn. Trên mu bàn tay trắng nõn xuất hiện một dấu răng.

Thoạt nhìn là bị con nít cắn, không biết kiềm chế nên dấu răng rất sâu, nhìn thôi đã thấy đau rồi. Ách...

Lam Ngọc Anh nuốt nước miếng một cái.

Bị y tá kéo đến phòng khám, cô nhìn thấy bánh bao nhỏ lúc này đã khôi phục chút sức lực, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng, vì phát sốt nên ánh mắt hơi buồn bã, nhưng khi có người đến gần thì lập tức trừng qua, hai má phình lên, hung hăng như thú nhỏ, chiếc nơ màu đỏ trên bộ vest nhỏ đã bị lệch.

Bác sĩ cầm ống tiêm trên tay, vẻ mặt lúng túng không biết phải làm sao.

Y tá bên cạnh đi lên, vừa muốn đụng vào tay nhỏ của bé thì bị cậu tránh đi, miệng nhỏ vừa mở ra thì y tá đã có kinh nghiệm, nhanh chóng rút tay lại. Bác sĩ nhìn thấy cô thì lập tức thúc giục: “Cô làm mẹ kiểu gì đấy, còn đứng ngày ra đấy làm gì, nhanh qua đây!” “Này.” Lam Ngọc Anh lại bị mắng lần nữa.

Thật ra cô cũng hơi lo lắng, thận trọng đi lên, không đưa tay ra ngay mà thay vào đó, cô ngồi xuống bên cạnh rồi ôm cậu bé vào lòng, kỳ lạ là dù bánh bao nhỏ rụt lại nhưng sau đó vẫn ngoan ngoãn cho cô ôm.

Giống như lúc trước ngã vào người cô, dường như ít phòng bị với cô hơn người khác.

Lam Ngọc Anh ôm cậu bé hơi nghiêng người qua, chỉ để lộ ra cái mông cho bác sĩ tiêm.

Lúc quần nhỏ bị cởi ra, bác sĩ cầm kim cúi người, bánh bao nhỏ trong ngực lại cố gắng vùng vẫy.

Lam Ngọc Anh hơi luống cuống tay chân, suýt chút nữa không giữ được, phải cố gắng lắm mới có thể ôm chặt không để cậu bé ngã xuống, rất nhanh cô đã nhận ra đứa bé đang run rẩy.

Cô chợt hiểu ra đứa bé đang sợ.

Mặc dù từ đầu đến cuối đứa bé này vẫn luôn trưng ra khuôn mặt lạnh lùng nhưng dù sao cũng là đứa trẻ, đối với hoàn cảnh xa lạ, đặc biệt là những dụng cụ màu trắng lạnh lẽo ở xung quanh, đứa trẻ bình thường lúc đến bệnh viện đều sợ hãi, cô còn nhớ lúc trước khi Nguyễn Phong bị đưa đi tiêm đã khóc lóc kêu gào như thế nào. “Ngoan nào, không sợ nha...

Lam Ngọc Anh cầm lấy tay bé, giọng nói mềm mại: “Bây giờ cháu đang sốt, phải tiêm thì mới có thể hạ sốt được, nếu không thì sẽ càng nóng hơn, cháu cố chịu đựng chút nha, rất nhanh là hết thôi, chúng ta phải làm một người đàn ông nhỏ mạnh mẽ nha.”

Khi cô nhẹ giọng nói chuyện thì cũng ra hiệu cho bác sĩ.

Bác sĩ lập tức hành động, nhanh chóng đẩy hết thuốc trong ống tiêm.

Lam Ngọc Anh cúi đầu nhìn qua, quả nhiên vẫn là đứa trẻ, mới nói mấy câu đã bị phân tâm, chờ đến khi phản ứng lại thì đã bị kim đâm vào, có thể là vì câu nói cuối bảo phải làm một người đàn ông mạnh mẽ, nên cố gắng chịu đựng. Cô cảm thấy tim mình bị cậu nhóc xa lạ trước mặt hòa tan rồi. Lam Ngọc Anh kìm lòng không được khẽ hôn lên khuôn mặt bé: “Cháu giỏi lắm đó!”

Bánh bao nhỏ ngẩn ngơ, khuôn mặt trắng nõn trở nên ửng đỏ.

Bác sĩ hoàn thành nhiệm vụ thì nhẹ nhàng thở ra, nói với cô: “Đã tiêm thuốc hạ sốt rồi, tôi kê đơn thuốc kháng viêm, nên để bé nằm viện theo dõi, chờ đến khi hạ sốt mới xuất viện, không nên xem nhẹ bệnh tình của bé.

Lam Ngọc Anh đành phải gật đầu, ôm bánh bao nhỏ đi theo y tả về phòng bệnh.

Trong phòng bệnh đặt bốn cái giường, có hai giường trống, một giường đã có người phụ nữ lớn tuổi nằm, dường như đang ngủ, bên cạnh treo một túi truyền dịch.

Lam Ngọc Anh nhẹ nhàng đặt đứa bé lên giường, còn mình thì ngồi xuống ghế bên cạnh, cô nhẹ nhàng cầm tay bé, nhìn thấy đôi mắt đen to tròn, thì lại khen ngợi lần nữa: “Vừa rồi cháu rất dũng cảm, cô thấy bên cạnh có bé gái bị tiêm nên khóc nhè, xem ra cháu là một người đàn ông nhỏ kiên cường! Năm nay cháu mấy tuổi rồi?” “Bốn!” Lúc bánh bao nhỏ mở miệng, còn giơ tay lên trông rất dễ thương.

Giọng nói mềm mại lanh lợi, giống như con mèo nhỏ.

Lam Ngọc Anh chỉ thuận miệng hỏi chút thôi, không ngờ lại nhận được câu trả lời, dù sao thì từ lúc xuống xe taxi đến bây giờ, cậu bé chưa từng mở miệng, lúc đầu cô còn cho rằng bé không biết nói nhưng giờ đã hiểu ra, không phải bé không biết nói mà là không muốn nói chuyện với người lạ, hoặc là nói những lời khinh thường, dáng vẻ lạnh lùng. “Bốn tuổi à nha?” Cô mỉm cười. “Ừm!” Bánh bao nhỏ gật đầu, hơi ngại ngùng.

Thật ra cậu vẫn chưa được bốn tuổi đầu, vẫn chưa đến sinh nhật mà, nhưng tuổi mụ đã bốn tuổi rồi. “Vậy cháu có thể nói cho cô biết cháu tên là gì không?”

Lam Ngọc Anh tiếp tục hỏi,

Ngoài việc tò mò, cô còn muốn biết tên của bé để có thể nhờ cảnh sát tìm ba mẹ đứa bé. “Đậu Đậu. Đôi mắt nhỏ đảo quanh.

Trả lời như thế này, ai bảo bé không thích nghe tên của mình, khó nghe muốn chết!

Lam Ngọc Anh cũng nhận ra đây là nhũ danh, muốn biết bé tên gì, nhưng nhìn thấy đôi mắt nhỏ rũ xuống, dường như thuốc đã có tác dụng, cậu bé không nhịn được nữa. “Cháu buồn ngủ rồi à? Vậy ngủ đi, ngủ một giấc là khỏe lại thôi.” Cô nhanh chóng kéo mền lên đắp cho bé. Quả nhiên đứa bé ngáp một cái, lông mi dài buông xuống.

Lam Ngọc Anh nhìn thấy cửa phòng đang mở, trên hành lang có tiếng đi lại, sợ sẽ làm ồn đến bé nên đứng dậy muốn đi đóng cửa, nhưng vừa cử động thì góc áo đã bị bé dùng sức nắm lấy

Cô cúi đầu xuống thì thấy một cánh tay nhỏ.

Lam Ngọc Anh nhìn qua thì thấy sự hoảng sợ trong mắt bánh bao nhỏ, cô dứt khoát nằm nghiêng xuống giường, ôm bánh bao nhỏ, vỗ nhẹ lên lưng: “Ngủ đi, cô không đi, cô ở đây với cháu nha!”

Cô ngồi máy bay hơn mười tiếng đồng hồ, đã sớm mệt mỏi, hơn nữa cô đã sống ở nước ngoài nhiều năm, chưa quen chênh lệch múi giờ, vốn dĩ chỉ là dỗ đứa bé ngủ, nhưng dần dần cô cũng không chịu nổi.

Không biết qua bao lâu, trong lúc ngủ mơ màng có người kích động tự hỗ to. “Cậu chủ nhỏ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.