Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 304: Chương 304: Em là vợ chưa cưới của anh




“.. Sập đổ ư?” Lam Ngọc Anh ngẩn người. “Đúng thế, đã sập đổ từ lâu rồi.” Lam Khải Dương thở dài liên tục. “Sao lại sập đổ? Chuyện từ khi nào... Lam Ngọc Anh càng ngơ ngác. “Sập đổ từ bốn năm trước.

Lam Ngọc Anh không ngờ lại xảy ra biến cố lớn đến thế, nhất thời không thể tiêu hóa được ngay lập tức, đồng thời cũng không tài nào hiểu nổi: “Cho dù Lam thị đã sập đổ thì Lam Ngọc Thiên cũng chưa đến nỗi phải làm nhân viên phục vụ chứ.. “Chuyện của bà ngoại con năm đó, ba cũng biết rồi.” Lam Khải Dương bỗng nói.

Lam Ngọc Anh nhíu mày, không ngờ Lam Khải Dương lại nhắc đến chuyện này. “Bà ngoại của con đột nhiên qua đời đều là vì Ngọc

Thiên” Lam Khải Dương dừng lại một chút: “Thực ra con bé ra nông nỗi này đều là do Trường Minh.

Hoàng Trường Minh ư?” Lam Ngọc Anh ngày người. “Ừ. Năm đó chẳng phải cậu ta trút giận hay con hay sao?” Lam Khải Dương gật đầu: “Năm đó vì Ngọc Thiên mà bà ngoại con qua đời, sao cậu ta có thể dễ dàng tha thứ cho con bé. Bốn năm trước, cậu ta đã từng ngồi ở chỗ mà con đang ngồi, nói là sẽ bắt con bé phải trả giá đắt vì cái chết của bà ngoại con. Bây giờ con bé đã không còn là thiên kim tiểu thư gì nữa mà chỉ còn cách làm nhân viên phục vụ bàn cho các nhà hàng ở Sài Gòn mà thôi.

Lam Ngọc Anh siết chặt hai tay, trong lòng cảm thấy thật khó tin. Chẳng trách Lam Ngọc Thiên lại nói thế, thì ra là vì Hoàng Trường Minh!

Chẳng qua năm đó hai người đã chia tay, cô biết cái chết của bà ngoại có dính líu tới Lam Ngọc Thiên, nhưng không thể làm gì cô ta. Khi đó hình như anh cũng không biểu hiện cái gì, không ngờ lại âm thầm làm chuyện như vậy...

Lam Ngọc Anh liếm môi: “Thế còn việc Lam thị sập đổ. Chẳng lẽ cũng liên quan tới anh ấy?” “Cho dù không có liên quan trực tiếp thì cũng có liên quan gián tiếp. Lam Khải Dương cười khổ: “Cậu ta nói cho ba biết chuyện Lại Diệp thường xuyên đánh bạc ở Macao, còn sưu tầm được rất nhiều bằng chứng. Sau này ba đi điều tra mới biết thì ra bà ta lén lút biển thủ tài chính của công ty để trả nợ cờ bạc! Chuyện này bị các cổ đông khác biết nên đều rút vốn, Lam thị chỉ còn lại cái vỏ rỗng, đành phải tuyên bố phá sản” “Nhưng chuyện này không thể trách người khác, tất cả đều tại Lại Diệp, tại ba không có mắt nhìn người, bị người bên gối gài bẫy mà không phát hiện kịp thời! Ba đã đâm đơn ly dị với bà ta, chẳng qua đến bây giờ bà ta vẫn dây dưa không chịu đồng ý. Bây giờ ba chỉ còn lại căn biệt thự và tiền lương hưu mà thôi.”

Lam Khải Dương im lặng một lát rồi thở dài: “Còn Ngọc

Thiên thì coi như con bé tự làm bậy đi!”

Lam Ngọc Anh mãi mà không thể bình tĩnh lại được.

Trong biệt thự bên kia, Hoàng Trường Minh cúi người rửa mặt trước bồn rửa, anh vừa tắt vòi nước, lấy khăn mặt lau tay thì đụng vào máy cạo râu.

Anh không khỏi khựng lại, cầm máy cạo râu lên. Nhớ lại sáng hôm đó cô lén lút lấy nó đi, lại là vì bạn trai cũ của cô có một cái giống y hệt, thế nên tối hôm đó khi rời khỏi chung cư, anh suýt nữa tức giận ném máy cạo râu vào thùng rác, chẳng qua cuối cùng anh vẫn không làm thế. Anh đã dùng cái máy cạo râu này từ rất lâu, nhưng lại không nhớ nổi mình đã mua nó khi nào, hoặc là ai đã tặng nó cho mình.

Hoàng Trường Minh dùng nó rất thuận tay, hầu như đã trở thành thói quen. Trước kia thím Lý từng hỏi anh có nên đổi cái mới hay không, anh từ chối ngay tức thì, không hiểu sao lại cảm thấy nó rất quan trọng nên dù ghen đến mấy, anh cũng không vứt nó.

Hoàng Trường Minh hơi khó chịu, bèn đặt máy cạo râu về vị trí ban đầu. Lát nữa anh phải đi ra ngoài, thay một bộ đồ ở phòng thay quần áo rồi đi ra, soi gương cài cúc áo trên cổ.

Có tiếng bước chân truyền đến, thím Lý đến gần bảo cáo với anh: “Cậu chủ, cô Lê đến đây!”

Bà vừa dứt lời thì bóng dáng Lê Tuyết Trinh đã xuất hiện ở đằng sau. Trông cô ta có vẻ như đã trang điểm kỹ càng, mặc bộ váy màu tím dài đến đầu gối, bên ngoài khoác áo gió màu vàng nhạt, để lộ cặp chân thon thả, còn phun nước hoa, mùi hương không nồng mà rất nhẹ nhàng thoải mái.

Lê Tuyết Trinh vén mái tóc dài ra đằng sau, rất tự tin vào cách ăn diện của mình hôm nay. “Trường Minh.”

Hoàng Trường Minh nhíu mày: “Sao em lại đến đây?”

Lê Tuyết Trinh mỉm cười để lộ má lúm đồng tiền, dịu dàng giải thích: “Tối nay hai gia đình chúng ta ăn cơm, em muốn đi cùng anh nên mới đến đây. “Để tôi đi thay quần áo cho cậu chủ nhỏ. Thím Lý nói. Hoàng Trường Minh khẽ ừ một tiếng, tiếp tục cúi đầu cài cúc áo trên cổ tay áo sơ mi.

Lê Tuyết Trinh vẫn mỉm cười tươi tắn. Thấy anh đã cài cúc áo xong thì chủ động cầm áo vest treo trên móc áo ở cuối giường, đi về phía anh: “Để em khoác áo cho anh.” “Không cần, anh tự làm được.” Hoàng Trường Minh lạnh lùng từ chối. “Không sao.” Giọng nói Lê Tuyết Trinh dịu dàng như một người người vợ: “Dù sao sớm muộn gì em cũng phải làm quen với việc này. Chờ đến khi chúng ta kết hôn, em mong được khoác áo cho anh mỗi ngày, bây giờ luyện tập trước càng tốt.

Hoàng Trường Minh vẫn nâng tay ngăn cản cô ta: “Đến lúc đó hằng nói:

Sắc mặt Lê Tuyết Trinh khựng lại, nhưng rồi nhanh chóng khôi phục bình thường.

Bởi vì Hoàng Trường Minh không cần nên cô ta chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn anh khoác áo vest, cánh tay vươn ra làm lộ ra cơ bắp trên người, tràn đầy sức mạnh của đàn ông, hơn nữa bờ vai rộng của anh cho người ta cảm giác rất muốn được ôm vào lòng.

Lê Tuyết Trinh mỉm cười: “Trường Minh, không còn sớm nữa, chúng ta nên xuất phát thôi.” “Ừ.” Hoàng Trường Minh nhếch môi, soi gương sửa soạn lại lần cuối rồi xoay người đi ra ngoài.

Lê Tuyết Trinh bị bỏ lại đằng sau vội đi nhanh hơn: “Trường Minh.”

Hoàng Trường Minh dừng bước, khó hiểu quay lại. Thấy cô ta vươn tay ra, anh không khỏi nhíu mày.

Lê Tuyết Trinh nhẹ nhàng ôm lấy tay anh, xúc cảm rắn chắc khiến tim cô ta đập thình thịch. Chênh lệch chiều cao của hai người vừa vặn là khoảng cách hôn môi tốt nhất, chỉ cần cô ta hơi nhón chân là có thể chạm vào đôi môi mỏng của anh.

Mà thực tế, cô ta cũng làm như vậy.

Hoàng Trường Minh im lặng nhìn hành động của cô ta. Khi đôi môi đỏ au của cô ta sắp chạm vào mình, anh bỗng quay mặt đi.

Lê Tuyết Trinh thậm chí không thể đụng vào khỏe mỗi anh, không khỏi oán giận nói: “Trường Minh, sao anh lại né tránh? Anh đừng quên, em là vợ chưa cưới của anh, làm chuyện thân thiết như thế là bình thường! “Mấy ngày nay anh bị cảm, sẽ lây cho em” Hoàng Trường Minh chỉ hờ hững nói.

Lê Tuyết Trinh lại muốn lấn tới: “Không sao, em không So...” “Đi thôi, ăn cơm với trưởng bối mà đến muộn thì không được” Hoàng Trường Minh lại ngắt lời cô ta, đồng thời sải bước đi ra ngoài trước.

Lại thế nữa rồi!

Nhìn bóng lưng cao lớn của anh, Lê Tuyết Trinh rất tức giận. Hầu như mỗi lần cô ta muốn thân thiết với anh thì anh đều biểu hiện một cách thờ ơ như thế, khiến cô ta không tài nào sung sướng nổi. Nhưng nghĩ tới chuyện gì đó, cô ta lại nhanh chóng nở nụ cười tươi tắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.