Làm với tôi!
Nguyễn Phong ôm vai cô ra khỏi sàn nhảy, vừa phong độ lại đúng mực.
Ánh mắt Hoàng Trường Minh khóa chặt mỗi bước đi của Lam Ngọc Anh, ánh đèn thủy tinh chiếu lên từng đường nét trên mặt anh, sắc mặt anh khiến người ta không nhìn thấu được.
Trái tim cô không khỏi rơi xuống.
Anh bỗng nhớ tới cô từng tiếp xúc với người khác phải trước đó thì vô cùng không thoải mái.
Cô nằm chặt bàn tay mổ mồ hôi lạnh ra, Nguyễn Phong vừa buông cô ra đứng bên cạnh cũng đưa tay ra: “Tổng giám đốc Hoàng!” “Anh Phong.” Hoàng Trường Minh bắt tay lại.
Sau đó anh đi tới một bước, im lặng kéo cô đến bên cạnh mình.
Lâm Ngọc Anh còn chưa kịp phản ứng lại, sững sờ nhìn hai người.
Nguyễn Phong thấy thế thì cười giải đáp thắc mắc của cô: “Anh có một người bạn làm cung ứng hậu cần cho quân đội, có quan hệ tốt với Tổng giám đốc Hoàng nên từng có duyên gặp mặt anh ấy ở bữa tiệc!” “Anh Phong quen biết bạn gái tôi sao?”
Hoàng Trường Minh nhàn nhạt nhìn hai người, dường như chỉ lợ đăng hỏi mà thôi. “Bạn gái?" Ban đầu Nguyễn Phong sửng sốt, sau đó hiểu ra cười nói: "Chúng tôi quen nhau đã lâu rồi.” “Ồ?” Hoàng Trường Minh khẽ nhướng mày.
Đôi mắt sâu thẳm của anh đột ngột nhìn về phía cô.
Ánh mắt u ám không nhìn thấy rõ, nhìn cô chằm chằm, bên trong lại chứa một ngọn lửa: "Nhảy không tê." "... Trái tim Lam Ngọc Anh đập mạnh một cái.
Nguyễn Phong dừng lại cũng hỏi như vậy: “Tổng giám đốc Hoàng, hai người có quan hệ thế nào?”
Lam Ngọc Anh bỗng lảo đảo muốn ngã, trái tim lật qua lật lại.
Cô nhìn Hoàng Trường Minh không chớp mắt, thậm chí cô rất muốn nhào tới che miệng anh lại, nhưng cô không thể cho nên chỉ có thể dùng ánh mắt nói với anh là không được nói, còn mang theo một chút cầu xin.
Đừng mà
Hoàng Trường Minh làm như không thấy, từ từ cong khóe miệng. “Chúng tôi...
Có người bất ngờ đi đến cắt ngang.
Người đó tìm Nguyễn Phong, một người da vàng nhưng nói tiếng Anh Mỹ rất lưu loát.
Nguyễn Phong tỏ vẻ áy náy “Thật xin lỗi, tôi có chút việc phải đi một chuyến!”
Lam Ngọc Anh nhìn bóng lưng thẳng tắp của Nguyễn Phong biến mất thì cơ thể cứng đờ bỗng thả long.
Nhưng một giây sau, trái tim cô như bị nhét đầy quả sơn trà, đau đến run rẩy, bởi vì cho dù lúc nãy không nói ra nhưng sự tồn tại của Cập hật chương mới nhất tại T ruyện88.net
Hoàng Trường Minh đã nhắc nhở cô về thân phận của mình.
Làm ẩm giường, gọi là đến...
Lam Ngọc Anh cúi đầu xuống, ngay cả máu huyết trong cơ thể cũng hồn bay phách lạc.
Cô không nhìn vào mắt anh chỉ nhỏ giọng nói: “Tôi hơi mệt, có thể về khách sạn trước hay không...
Lam Ngọc Anh cảm thấy rất bất ngờ.
Bởi vì khi cô nói muốn về thì Hoàng Trường Minh cũng không bác bỏ.
Từng bước đi khỏi hội trường, cô quay đầu lại theo bản năng, sợ anh sẽ đuổi theo kéo cô lại.
Cô thật sự không thể ở lại đây thêm một giây nào nữa...
Lam Ngọc Anh ra khỏi tòa nhà, không chờ taxi mà cầm váy đi dọc theo con đường.
Xung quanh là ở nước ngoài xa lạ, những người đi ngang qua là những người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh, rốt cuộc không có ai phát hiện ra cảm xúc của mình thì cô cũng lộ vẻ rầu rĩ.
Không biết cô đã đi bao lâu, điện thoại vang lên.
Lam Ngọc Anh cầm lên thấy màn hình hiển thị một dãy số, dãy số không tên nhưng cô đã thuộc lòng.
Lần này cô không trốn được nên đành phải nghe máy. “Anh Anh, em về rồi sao?" “Vâng.” Lam Ngọc Anh nhẹ giọng nói dối: "Em uống hơi nhiều rượu nên em về khách sạn nghỉ ngơi trước “Hèn chi! Em đi mà không nói với anh tiếng nào, anh còn tưởng em lại trốn anh chứ!" “Lúc nãy ở hội trường không tiện lắm, bây giờ em không định nói với anh một năm qua em đã chạy đi đâu sao? Nhà cũng chuyển đi, số di động cũng thay đổi, em là cô nhóc nhẫn tâm đúng là không sai!”
Cách điện thoại, ngón tay cầm váy của Lam Ngọc Anh nắm chặt đến trắng bệch.
Những lời trách mắng dịu dàng của anh khiến mắt cô nổi lên hơi nước.
Khi mắt dần đỏ lên, Lam Ngọc Anh không nhịn được nghẹn ngào, giống như không ở chung tần số với anh: "Dạo quân dụng bị hỏng rồi...
Nguyễn Phong ở đầu bên kia dừng lại, sau đó cười dịu dàng: "Đồ ngốc, hỏng rồi thì sửa, hoặc anh tặng cho em một cái khác.” "Em cũng rất nhớ. Tuyết Tuyết."
Lam Ngọc Anh nói câu này rất chậm, tạm dừng ở nửa sau. “Được." Nguyễn Phong cười nói: “Anh sẽ chuyển lời đến thắng bé.
Lam Ngọc Anh không nói nữa nên tìm cớ: “Điện thoại của em sắp hết pin rồi, hôm khác sẽ nói tiếp.
Cô bỏ điện thoại xuống, nhằm måt lai. không bao lâu điện thoại lại rung lên, ba chữ Hoàng Trường Minh hiện lên màn hình. "Ở đâu!”
Cô vừa nghe máy thì giọng anh giống như gào lên.
Lam Ngọc Anh trả lời: “Tôi đang ở khách sạn.. “Tôi đã lật khắp cả phòng rồi, em tàng hình sao?” Hoàng Trường Minh trầm giọng nói.
||||| Truyện đề cử: Chàng Rể Quyền Thế |||||
Lam Ngọc Anh không giấu giếm nữa nên nhìn xung quanh, cô bỗng không phân biệt được Đông, Tây, Nam, Bắc: “Hình như tôi lạc đường rồi.
Hoàng Trường Minh im lặng một lúc mới nói: “Xung quanh em có những gì! Công trình kiến trúc, biển hiệu cũng được!”
Lam Ngọc Anh vẫn rất mờ mịt: “Tôi cũng không biết, đây là một công viên... “Em đứng chờ tôi ở đó!"
Lam Ngọc Anh muốn nói không cần, cô có thể đến ven đường đón taxi nhưng anh đã cúp máy.
Anh đã ra lệnh nên cô không dám đi tiếp, chỉ cầm váy ngồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh chờ anh, có thể do cách ăn mặc và là người phương Đông nên người qua đường đều nhìn cô.
Khi Hoàng Trường Minh tới thì có hai thanh niên lưu manh huýt sáo với cô.
Anh xuống xe, không nói gì đã kéo tay cô nhét vào xe.
Dọc đường đi không ai nói chuyện, về đến khách sạn, Hoàng Trường Minh đi phía trước dùng thẻ phòng mở cửa.
Anh bật đèn đi vào phòng ngủ mới dừng bước, ánh đèn chiếu lên người anh tạo cái bóng vô cùng cao lớn, ánh mắt trên cao nhìn xuống cô. “Chuyện của em và Nguyễn
Phong là sao?”
Khi anh lên tiếng, vẻ mặt không hề thay đổi, bình thản như ánh trăng ngoài cửa sổ.
Lam Ngọc Anh mím môi lại, nuốt nước bọt: "Giống như anh ấy nói.. “Quen biết đã lâu?” Hoàng Trường Minh lặp lại. “Ừm.” Lam Ngọc Anh cúi đầu thấp xuống.
Lam Ngọc Anh không muốn tiếp tục thảo luận về chuyện này, lặng lẽ đi vòng qua giường lớn: “Tôi buồn ngủ.
Hoàng Trường Minh thấy cô không thay đồ mà trùm chăn năm trên giường, nửa bên mặt vùi vào gối, lông mi uốn cong rũ xuống nặng nề tâm sự để lại hai cái bóng dưới mắt.
Rất lâu sau cô không nhúc nhích, có vẻ như đã ngủ rồi.
Hoàng Trường Minh im lặng đứng đó, híp mắt nhìn cô giống như thẩm phán lại giống như núi Thái Sơn sừng sững trong bão tuyết.
Anh bỗng bước nhanh tới, thô bạo lật chăn lên: "Em thức dậy! Làm với tôi!”