Lam Ngọc Anh chắc chắn trăm phần trăm đó là Hoàng Trường Minh.
Mặc dù anh không ở Sài Gòn, nhưng vẫn ngang ngược bá đạo như cũ.
Cô yên lặng thở dài, tiễn đổi nam nữ được làm mai đi, băng qua đường trở lại bệnh viện,
Chỉ là dọc đường đi, đầu óc cô như bị sâu bay vào, liên tục lặp lại hai chữ "Anh Hoàng", cho đến khi đi tới thang máy, tình huống này vẫn không tốt lên, cho nên khi cô đi ngang qua một bệnh nhân đang truyền nước thì bị té.
Mới vừa vào phòng bệnh, điện thoại di động lại vang lên.
Lam Ngọc Anh móc điện thoại ra, cũng đã đoán được đó là ai.
Đầu gối vẫn còn đang đau, sau khi cô đứng lên, cố ý không lên tiếng. "Sao vậy, tâm trạng không vui?"
Giọng nói của Hoàng Trường Minh bên kia có chút biếng nhác, có vẻ như tâm tình không tệ.
Thấy cô không trả lời, hiếm khi không tức giận, chậm rãi nói: "Cà phê thế nào?" "Chẳng ra sao cả." Lam Ngọc Anh nghe vậy giận không có chỗ trút, cố ý nói: "Uống được một nửa tôi đã bị đuổi ra ngoài, không biết đã bị một kẻ có tiền bao phòng rồi..." "Hẹn hò với chó lông xù không thành công, nên mất hứng sao?" "Không phải hẹn hò"
Lam Ngọc Anh bất đắc dĩ sửa lời anh: "Còn nữa, Tiểu Ngô không phải chó lông xù, hôm nay chúng tôi cũng không gặp mặt riêng, còn có đàn em của tôi, làm mối cho hai người họ." "Vậy sao giọng em nghe như oán phụ!" Hoàng Trường Minh hừ lạnh.
Lam Ngọc Anh không nói gì, xoa đầu gối: "Tôi chỉ không cần thận bị tế một cái." "Ngốc!" Hoàng Trường Minh măng cô, nhưng ngay sau đó liền hỏi: "Bị thương tới chỗ nào rồi sao?" "Không có." Lam Ngọc Anh lắc đâu. không biết có phải ảo giác của cô không, cách nhau một đường dây, có từ trong câu chữ của anh nghe ra một chút quan tâm.
Còn đang phán đoán thì nghe anh nói: "Ngày kia tôi sẽ về." "Hả?" Lam Ngọc Anh kinh ngạc, "Không phải anh nói cần một tuần sao?"
Hoàng Trường Minh rất lâu mới trả lời lại, dường như là đang hút thuốc lá: "Lịch trình tới Hà Nội bị hủy bỏ, về luôn, ngày kia sẽ bay chuyến đêm, lúc tôi về muốn nhìn thấy em." "Oh, đã biết." Lam Ngọc Anh gật đâu. "Làm ấm giường trước đi." Hoàng Trường Minh dặn dò. "Vâng..." Lam Ngọc Anh ngoan ngoãn đáp.
Lại nữa rồi, cô thật sự không thể hiểu được chấp niệm thích làm ẩm giường của anh. "Sao còn chưa cúp?"
Im lặng thật lâu, Hoàng Trường
Minh hỏi cô.
Lam Ngọc Anh cần môi, chậm rãi nói: "Không phải nói không được cúp điện thoại của anh trước sao.... "Ha ha, ngoan quá!" Hoàng Trường Minh nghe vậy nở nụ cười.
Tiếng cười đầy từ tính truyền đến, cộng thêm hai chữ phía sau, khiến Lam Ngọc Anh thấy tai ngứa lên, tiếng cười như đang làn truyền khắp tại, thật sự là
Giống như lời thì thầm của người yêu vậy.
Cúp điện thoại, Lam Ngọc Anh thở dài một hơi, sờ lên gương mặt đang nóng hổi theo bản năng.
Ngẩng đầu tiếp tục đi vào trong, phát hiện bà ngoài đang xem báo trên giường bệnh nhìn về phía cô, cười ha ha. "Ngọc Anh, gọi điện với bạn trai a?" "À." Lam Ngọc Anh chột dạ úp úp mo mo. “Quả nhiên là trong thời kì yêu đương cuồng nhiệt, khiến bà cũng nhớ lúc nói chuyện yêu đương với ông ngoại cháu" "Bà ngoại, bà đừng trêu cháu mà "
Lam Ngọc Anh ngượng ngùng đầu xuống, nhiệt độ trên mặt guc càng cao.
Trong giây lát đó, cô thiếu chút nữa tưởng là thật.
Bà ngoại thảo kính lão ra, chợt nhớ tới hỏi: "Đúng rồi Ngọc Anh, cháu còn chưa nói tên bạn trai cháu cho bà nhỉ?". "Anh ấy họ Hoàng...
Lam Ngọc Anh suýt nữa buột miệng nói ra.
Giây tiếp theo cô mới phản ứng lại, nhưng không kịp thu lại.
Bà ngoại nghe xong lại hỏi, "Tên đầy đủ là gì?" "À, Hoàng Trường Minh." Trong phút chốc Lam Ngọc Anh không thể bịa ra cái tên nào, đành nói thật.
Dù sao cô chỉ nói cho bà ngoài, mỗi ngày bà đều nằm trong bệnh viện, tin tức cũng không nhạy, cũng không biết Hoàng Trường Minh là ai.
Ai ngờ bà ngoại nghe xong, trên gương mặt già nua đầy xoắn xuýt.
Im lặng rồi lại im lặng, bà đưa tay chỉ lên báo: "Là người trong này sao??" ".... Lam Ngọc Anh sụp đổ.
Không cần trùng hợp như vậy. chú?
Trên bảo, hơn phân nửa là viết về tin tức tài chính.
Người đàn ông trong hình mặc tây trang thủ công cao cấp, cho dù ngồi trên ghế sô pha cũng không thể giấu nổi dáng người cao lớn, là một người thành công giỏi giang mà chỉnh tề, không có chút kiêu căng nào, lúc này trên mặt tỏa ra sự lạnh lùng và cao quý, ngoài Hoàng Trường Minh ra thì còn có thể là ai?
Lam Ngọc Anh đâm lao phải theo lao, không thể làm gì khác hơn là gật đầu
Bà lão có được sự xác nhận của cô, thật sự là vừa mừng vừa lo.
Nháy mắt ngày kia đã tới.
Khi chiếc xe Bentley lái vào khu biệt thự, đã là một giờ đêm.
Cả người Hoàng Trường Minh gió bụi mệt mỏi kéo vali đi ra khỏi thang máy, lúc lấy chìa khóa mở cửa thì có ngọn đèn ấm áp chiếu xuống.
Anh ngẩn người, sau đó nhớ ra mình đã gọi điện cho cô.
Hầu kết Hoàng Trường Minh di chuyển lên xuống.
Nhiều năm như vậy, mỗi lúc anh về nhà mở cửa vào ban đêm, nghênh đón anh chỉ có bóng tối, cuộc sống tịch mịch, mấy năm qua vẫn vậy, nhưng hôm nay cuộc sống tù đọng đỏ, bởi vì có người ở bên mà không còn cô độc và lạnh lẽo như vậy nữa.
Cửa phòng ngủ chưa đóng, Hoàng Trường Minh đi vào, liền thấy bóng người nằm trên giường.
Trên gối đặt một quyển sách còn lớn hơn mặt cô, cổ cúi xuống, trên mặt đều là sự buồn ngủ, đầu gật lên gật xuống như gà mổ thóc, hết lần này tới lần khác mí mắt không chịu nổi mà nhằm lại. "Buồn ngủ như vậy, sao còn chưa ngủ?"
Cầm bỗng nhiên bị người ta nằm lấy, Lam Ngọc Anh ngẩng đầu.
Tâm mắt hơi hỗn loạn trong vài giây ngắn ngủi, mới nhìn rõ anh, chắc do vừa trở lại, áo vest còn chưa cởi, mệt mỏi như người vừa trải qua mưa gió trên biển.
Lam Ngọc Anh vuốt tóc, thấp giọng lẩm bẩm: "Tôi nào dám ngủ... "Hử?" Hoàng Trường Minh nhưởng mày.
Lam Ngọc Anh liếc anh một cá len lén bĩu môi, trong giọng nói mang theo chút oán giận: "Lần trước không phải anh nói, khi anh chưa về không thể một mình đi ngủ trước sao... "Nghe lời như vậy?" Hoàng Trường Minh nhếch môi nở nụ cười.
Lam Ngọc Anh không nói gì, tự lầm bầm trong lòng hai tiếng.
Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, phát hiện ý cười của anh đã lan tới khỏe måt. "Ùng ục --
Đột nhiên có hai tiếng kêu lên, phát ra rõ ràng trong đêm.
Buổi tối Lam Ngọc Anh ăn rất no, đương nhiên không phải bụng của cô, cô nhìn sang Hoàng Trường Minh, quả nhiên trên mặt anh có chút mất tự nhiên.
Cô kinh ngạc nói: "Anh còn chưa ăn?" "Họp cả ngày, chỉ uống nước, sau khi kết thúc thì trực tiếp tới sân bay, thiếu chút nữa còn tới trễ chuyến bay." Hoàng Trường Minh cởi áo vest, trong dạ dày trống không toàn là nước, không kêu mới là lạ. "Không phải trên máy bay có đồ ăn sao?" Lam Ngọc Anh khó hiểu. "Mấy thứ đó khó ăn lắm." Hoàng Trường Minh bĩu môi.
Thật kén chọn!
Lam Ngọc Anh oán thầm, nhưng thấy anh cả ngày chưa ăn gì, vén chăn lên, "Anh chờ tôi một chút."
Hoàng Trường Minh không để ý, trực tiếp cởi cúc áo sơ mi ra, đi vào phòng tắm.
Lúc anh tắm xong đi ra, dưới lầu truyền đến mùi hương, trong không khí là mùi thức ăn nóng hổi, giống như mùi trong nhà hàng, liền thấy trong tay cô bưng một cái bát nóng hội hối.
Hoàng Trường Minh khẽ run lên trong giây lát.