Lam Ngọc Anh bất giác rùng mình bởi sự sắc bén trong giọng điệu của anh ta.
Nhìn thấy Trường Minh nheo đôi mắt đen láy và chăm chăm nhìn cô, dường như có một con thủ háo hức đang ẩn trong đôi mắt có vẻ lãnh đạm kia của anh ta. "Tôi hỏi sao không trả lời 2 Hoàng Trường Minh nghiêm nghị hét lên.
Lam Ngọc Anh yếu ớt giơ tay phải lên, nói: "Là tay này...
Khỏe môi Hoàng Trường Minh lập tức chùng xuống, từ trong túi lấy ra một chiếc khăn bông
Ngay lập tức, anh ta nằm lấy bàn tay phải của cô và xoa mạnh không chút thương tiếc.
Da tay mùa đông vốn đã khô ráp, lau mạnh như vậy càng thấy đau, nhất là với một lực quá lớn như thế, đôi tay này, chỉ cần vài cái vuốt đã đỏ ửng lên rồi.
Lam Ngọc Anh không chịu được, liền hét lên: "Có thể nhẹ hơn chút không, đau quá..... "Im lặng cho tôi!"
Lam Ngọc Anh không dám nói thêm gì nữa, chỉ có thể nghiến răng chịu đựng.
Thật lâu sau, mu bàn tay và ngón tay bị cọ xát đã đỏ ửng lên, Hoàng Trường Minh mới có vẻ miễn cưỡng thỏa mãn, kéo cửa kính xe xuống, ném chiếc khăn tay ra ngoài như rác rưởi.
Lam Ngọc Anh khẽ chạm vào bàn tay đau đớn, nhưng không dám nói nửa lời.
Lúc này, điện thoại của cô lại đột nhiên vang lên.
Cô lấy nó ra, và thấy trên màn hình hiện ra một cái tên rất nam tỉnh.
Lúc này Hoàng Trường Minh lại đang ôm sát eo cô rất thân thiết nên màn hình điện thoại của cô cũng vô tình lộ ra trước mắt anh ta. "Ai?” Hoàng Trường Minh cau mày hét lớn.
Lam Ngọc Anh khẽ mím môi dưới, không dám nói dối; "Vừa rồi nam đồng nghiệp kia.....
Có lẽ là do lúc nãy thấy cô đòi xuống xe quá đột ngột nên đồng nghiệp tốt bụng kia mới có nhã ý gọi điện hỏi thăm
Không đợi cô lên tiếng, Hoàng Trường Minh đã đưa tay ra giật lấy chiếc điện thoại, sau khi mở ra, anh ta lướt ngón tay của mình hai lần trước khi trả nó lại cho cô.
Lam Ngọc Anh lật xem và phát hiện ra rằng anh ta đã kéo số của người đồng nghiệp vào danh sách chặn.
Thì ra tất cả đàn ông đều hẹp hỏi nhỏ nhen như vậy à?
Anh ta thực sự quá hống hách.…....
Nghĩ đến đây, Lam Ngọc Anh mím môi, không nhịn được nữa mà suýt hét lên phản đối, "Anh coi tôi là cái gì hả? Tôi là đồ chơi của anh đấy à? Anh cứ muốn làm gì thì làm sao?!" “Nói thầm cái gì đó?!" Hoàng Trường Minh liếc mắt nhìn sang. "Không.….... Lam Ngọc Anh lắc đầu lo lắng.
Hoàng Trường Minh hừ lạnh một tiếng, rồi dựa lưng vào ghế, đưa tay châm một điều thuốc lên miệng.
Sau đó, cả khoang xe bỗng im lặng, Lam Ngọc Anh giận dỗi không muốn nói chuyện, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy phiền muộn, liền quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, chỉ để lại bóng lưng.
Kỹ năng lái xe của Phan Huy rất ổn định, xe chạy êm ru và Ngọc Anh thậm chí còn không hề cảm thấy va chạm ở gờ giảm tốc ở lối vào khu dân cư.
Sau khi chiếc Bentley dừng lại, bởi vì lúc này Hoàng Trường Minh vẫn đang ôm chặt Lam Ngọc Anh, cô nhất thời không thể xuống ngay. Phải đợi đến khi anh ta tự động ra trước.
Sau khi Hoàng Trường Minh ra khỏi xe, Ngọc Anh cũng di chuyển và đi theo phía sau anh ta.
Không ngờ, anh ta bồng quay lại trở tay, đóng sầm cửa xe lại, suýt chút nữa đã trúng mũi của cô.
Lam Ngọc Anh giận dữ ngước nhìn lên. ".
Vừa thấy vậy, Phan Huy lại vội vàng mở cửa xe cho cô.
Ngọc Anh nhìn chăm chăm bóng dáng cao lớn đã đi vào tòa nhà, tức giận nói: "Anh Phan, cảm ơn anh!" “Cô Lam, cô cũng có thể gọi tôi là Huy thôi cũng được!” Phan Huy cười nói, thấy cô hai tay nằm chặt nằm đấm nhỏ, càng cố gắng làm hòa: "Tôi đã làm trợ lý cho anh ấy nhiều năm, thật ra tính cách anh ấy vẫn luôn như vậy đấy. Không có gì mà cô phải lo lắng đầu, chỉ có những người thân cận mới có thể khiến anh ấy ủ rũ như vậy."
Có một ý nghĩa khác ẩn trong câu này, cứ như thể Phan Huy muốn nói rằng Lam Ngọc Anh thực sự đặc biệt.
Đối với Phan Huy, người đã ở bên Hoàng Trường Minh quanh năm, kể từ khi Lam Ngọc Anh xuất hiện, cậu chủ đã không còn thân thiết với mọi người như trước, mà trở nên lạnh lùng hơn.
Lam Ngọc Anh suýt nữa nôn ra một ngụm máu: "Vậy là tôi phải cảm thấy vinh hạnh với chuyện đó à?" “Có thể nói là như vậy!!” Phan Huy làm vẻ mặt khẳng định. "Nghe câu này, Lam Ngọc Anh càng thêm khó chịu.
Phan Huy tiếp tục nêu ra những ấn tượng tốt về cậu chủ, "Cô đừng nhìn vẻ ngoài lạnh lùng của anh Hoàng mà đánh giá anh ấy, anh ấy thực sự là một người tốt đấy! Lần trước, anh ấy đã phải mất rất nhiều công sức mới có thể giúp cô ra khỏi sở cảnh sát vì bà thím Lam Ngọc Thiện phiền phức!" “Cái gì? Anh nói Hoàng Trường Minh là người đã giúp tôi ra khỏi sở cảnh sát sao?" Lam Ngọc Anh sửng sốt. "Phải!” Phan Huy gật đầu, "Lúc cô bị cảnh sát đưa ra khỏi khách sạn, tôi đã nói với anh Hoàng rằng nếu không có cô thì cuộc hẹn ăn uống đã định trong ngày tạm thời sẽ phải hủy bỏ.
Lam Ngọc Anh nghe lời anh ta nói và từ từ hiểu ra sự thật này.
Nhìn theo bóng lưng lạnh lẽo phía trước, cô tự lẩm bẩm: "Thực sự là anh ta sao...
Chẳng trách, cô lại gặp anh ta ngay sau khi ra khỏi đồn cảnh sát ngày hôm đó. Nhưng lúc đó cô lại nghĩ là do cuộc điện thoại của Tiêu Hùng Vân nên đã nhất thời không nghĩ ra Hoàng Trường Minh. Không ngờ anh ta mới chính là người giúp cô giải quyết mọi chuyện. Vậy mà cô thậm chí còn tưởng anh ta xem chuyện đó như một trò đùa. "Đây là thái độ của em đối với tôi sao?"
Nghĩ đến giọng nói trầm buồn của anh tối hôm đó, hóa ra sắc mặt thất thần buồn bã đó là có nguyên
Khi Lam Ngọc Anh bước ra khỏi thang máy, Hoàng Trường Minh cũng vừa mở cửa bước vào.
Sau khi tháo bỏ đôi giày da, họ không mang dép, đi thắng bằng chân trần.
Hoàng Trường Minh vẫn không dừng lại, giống như một cậu bé mất bình tĩnh, anh ấy ném chiếc áo khoác của mình xuống đất, tiếp tục cởi áo sơ mi và quần tây của anh ấy, sau đó ném nó đi.
Lam Ngọc Anh đi theo phía sau anh ta và phải âm thầm nhặt nó lên.
Về đến phòng ngủ trên lầu, anh ta cầm ngay chiếc quần đùi cô đã mua và mặc nó vào.
Lam Ngọc Anh còn không dám ngẩng đầu nhìn, Hoàng Trường Minh đã trực tiếp đi vào phòng tắm.
Dường như anh ta đang rất gấp gáp, trong vòng mười phút, Hoàng
Trường Minh đã quấn khăn tắm liền từ bên trong đi ra, đường cơ săn chắc rằn rỏi đầy sức mạnh. khi bước ra ngoài, Trường Minh cũng không thèm nheo mắt nhìn Ngọc Anh lấy một lần, anh ta trực tiếp nằm ở trên giường, đôi môi mím chặt như khi còn ở trong xe.
Thấy vậy, Lam Ngọc Anh cũng ngắn ngẩm đi vào phòng tắm.
Khi cô tắm rửa xong và bước ra ngoài, thấy Hoàng Trường Minh vẫn giữ nguyên tư thế như trước, không nhúc nhích dù chỉ một chút, đôi mắt sâu thẩm nhằm lại, lồng ngực phập phồng lên xuống theo từng nhịp tim, giống như đã ngủ say.
Lam Ngọc Anh bước nhẹ tới bên cạnh, cố gắng đắp chăn cho anh.
Nhưng khi vừa đến gần, cô bất ngờ bị tóm lấy.
Ngọc Anh không thể đánh bại sức mạnh của anh ta, giống như một con cừu non bị anh ta đè lên.
Cô ráng sức di chuyển, nhưng phần cơ thể bên hông bị khóa chặt "Gì vậy?...
Lam Ngọc Anh đau đớn kêu lên.
Hoàng Trường Minh tỏ vẻ rất hài lòng, "Còn giả bộ ngốc hả?" "Tôi không có giả vờ..... Lam Ngọc Anh cố nói trong vô vọng.
Trường Minh hừ lạnh từ trong mũi, nhưng viền môi mím chặt đã biến mất.
Tư thế này rất nhạy cảm, nhưng
Lam Ngọc Anh không thể giãy giụa, cái cằm nhọn hoắt ở trong tầm mắt của anh ta, trông lạnh lùng không thể tiếp cận.
Nghĩ đến lời nói của Phan Huy khi vừa xuống xe, cô mím môi nhẹ nhàng nói: "Ừm, lần trước tôi bị đưa đến đồn cảnh sát, tôi không biết anh đã cứu tôi... Dù sao cũng cảm ơn anh!" "Cảm ơn chỉ nói miệng là xong à??" "Vậy thì anh muốn gì?....
Thấy Trường Minh có vẻ không trân trọng mình, Lam Ngọc Anh bất giác cảm thấy chua xót.
Hoàng Trường Minh nheo lại đôi mắt đen láy, đột nhiên xé rách chiếc khăn tầm trên cơ thể cô: "Làm tất cả những gì tôi muốn
Vừa nghe anh ta nói câu này, khuôn mặt Lam Ngọc Anh bỗng trở nên trắng bệch, cô dễ dàng bị anh kéo chân, sau đó nhanh chóng đối tư thế, giống như đang cưỡi ngựa vậy.
Chính vì điều này mà Ngọc Anh có thể cảm nhận được rõ ràng những thay đổi của mình. "Tôi, tôi sẽ không
Lam Ngọc Anh bất lực kêu lên.
Cô không nói dối, cô thật sự không thể, tay chân như đông cứng trên không trung, mặt nóng như vừa hấp nước sôi.
Hoàng Trường Minh thấp giọng cười nói: "Ngốc!
Chỉ trong vài giây tiếp theo, anh ta nhanh chóng trở mình và liếm cổ Ngọc Anh như ma cà rồng hút máu.
Trong cơn điên cuồng của Hoàng Trường Minh, giọng nói đứt quãng của cô nhanh chóng tất lịm