Lê Tuyết Trinh đi tới bàn ngồi xuống, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu.
Nguyễn Hồng Mai ngẩng đầu lên, cũng không nói nhiều, ném túi hồ sơ trong tay qua:
“Con xem cái này trước đi.”
Lê Tuyết Trinh lộ ra vẻ nghi hoặc, theo lời Nguyễn Hồng Mai, cô ta mở túi hồ sơ ra, bên trong là một xấp tài liệu, rất rõ ràng là tìm thám tử tư điều tra, cô ta xem nội dung bên trên.
Chỉ trong vài phút, gương mặt cô ta đã thay đổi mấy lần.
Sau khi đọc đến trang cuối cùng, Lê Tuyết Trinh nặng nề đóng lại, giọng nói có chút run rẩy:
“Mẹ, ba có biết chuyện này không?”
“Đương nhiên không biết!” Nguyễn Hồng Mai lập tức đứng dậy nói.
Công việc kinh doanh ở nước ngoài của nhà họ Lê đang rất phát triển, chồng bà ta đã thực hiện rất nhiều dự án ở Berlin, những năm gần đây ông ấy sống ở đó, ông ấy sẽ chỉ về vào dịp Tết Nguyên Đán hoặc khi có việc quan trọng, hơn nữa Nguyễn Hồng Mai sẽ không bao giờ nói với ông ấy.
Lê Tuyết Trinh lại lần nữa nhìn lướt qua thông tin trên bàn, đột nhiên lại cầm lên lần nữa, nhanh chóng xé vụn rồi ném vào thùng rác:
“Mẹ, vốn dĩ con muốn kết hôn với Trường Minh, nên sẽ không bỏ cuộc! Bây giờ, con càng không thể buông tay!"
Nguyễn Hồng Mai đi đến bên cạnh con gái, vỗ vai cô gật đầu, trong mắt lóe lên một tia hung ác.
Về đến phòng, Lê Tuyết Trinh đi đi lại lại trước cửa sổ kiểu Pháp. Có gì đó lóe lên trong mắt cô ta, cô ta lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số.
Sau khi đường dây được kết nối, cô ta nhẹ nhàng nói:
“Vân, là em.”
Lê Tuyết Trinh thở dài, dừng lại vài giây trước khi nhỏ giọng hỏi: “Có thể ra ngoài ngồi với em một lát được không?”
Đêm khuya, quán bar ồn ào.
Lúc Tiêu Thành Vân lái xe tới, suốt đường có người gọi anh là anh Vân, tối nay không có thời gian xử lý, lần lượt tìm số trên thẻ, cuối cùng phát hiện Lê Tuyết Trinh cầm ly rượu ngồi một mình ở trong góc.
Nhìn thấy cô với mái tóc dài xoăn lủng lẳng đang rót rượu vào lỵ, anh ta vội vàng bước tới:
“Tuyết Trinh, sao em lại tự mình chạy tới đây uống rượu?
Tiếng nhạc chói tai, Lê Tuyết Trinh dường như không nghe thấy, đưa rượu lên miệng.
“Tuyết Trinh, em không thể uống nữa!” Tiêu Thành Vân cầm lấy ly trong tay cô ta.
Trong mắt Tiêu Thành Vân, Lê Tuyết Trinh luôn luôn tao nhã khí chất như vậy, ra vào những bữa tiệc cao cấp, chứ không phải là nơi người rồng lẫn lộn thế này, đây hoàn toàn là một loại ngược đãi bản thân.
Lê Tuyết Trinh dường như đã uống rất nhiều, ngẩng đầu lên: “Vân, anh đến rồi sao?”
“Em sao vậy, gặp phải chuyện gì không vui sao?” Tiêu Thành Vân nhíu mày hỏi, trên mặt không giấu vẻ lo lắng.
“Hì hì, chỉ là em muốn uống thôi!”
“Bởi vì Hoàng Trường Minh đúng không?”
Nhìn thấy sự im lặng của Lê Tuyết Trinh, Tiêu Thành Vân cũng đã xác nhận suy đoán của mình, anh thở dài:
“Anh biết ngoại trừ anh ta ra thì sẽ không có ai khiến em phải thất thổ thành như thế này! Tuyết Trinh, em đừng uống nữa, em vừa xuất viện cách đây không lâu, bác sĩ nói rằng dạ dày của em rất yếu!”
“Vân, em rất buồn, em thực sự rất buồn!” Lê Tuyết Trinh nằm xuống bàn nói.
Tiêu Thành Vân rũ tay xuống, chán nản nói: “Tuyết Trinh, nhà họ Hoàng không chỉ có một mình cậu ta là con trai, sao em không..."
Anh còn chưa nói xong đã bị Lê Tuyết Trinh cắt ngang: “Vân, anh biết em thích Trường Minh đến nhường nào mà! Em từng nói với anh rằng, năm em mười tám tuổi, vào ngày kỷ niệm của nhà họ Hoàng, em đã cùng anh ấy nhảy một điệu nhảy, điệu nhảy đó đã khiến em yêu anh ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên, sau này khi biết được nhà họ Lê và nhà họ Hoàng có hôn ước, em vui vẻ biết bao, em cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế giới!”
“Em ở nước ngoài nhiều năm như vậy, cố gắng làm mình trở thành một người ưu tú hơn người để có thể xứng đôi với anh, em muốn cho tất cả mọi người biết bọn em là một đôi trời sinh!"
Em đã chờ đợi rất nhiều năm, chính là chờ ngày được gả cho anh ấy! Nhưng mà bây giờ em quay về, anh ấy nói xin lỗi em rằng anh ấy không thể lấy em, còn từ chối lễ đính hôn mà bác Hoàng muốn tổ chức cho bọn em! Nếu không lấy được anh ấy, em thà ở một mình mãi mãi...
Lê Tuyết Trinh nói xong lời cuối cùng rốt cuộc cũng nghẹn ngào.
Ánh mắt Tiêu Thành Vân càng ngày càng phức tạp, ngàn vạn câu nói chỉ còn câu: “Tuyết Trinh, đừng khóc, mắt của em đều sưng hết lên rồi.”
Lấy khăn tay ra nhẹ nhàng lau khô những giọt nước mắt trên mặt.
“Vân, anh vẫn là tốt nhất! Anh đối với em là tốt nhất!” Lê Tuyết Trinh nắm lấy tay anh, hai mắt đẫm nước mắt thì thào.
Lúc này Tiêu Thành Vân cảm thấy tim mình như thắt lại nhưng lại càng cảm thấy có lỗi với cô hơn.
Nước mắt Lê Tuyết Trinh không ngừng chảy xuống, đắm chìm trong nỗi đau của chính mình, sau một khoảng thời gian không rõ, cô ta đột nhiên nắm lấy tay anh:
“Vân, anh làm giúp em một việc..."
Bên ngoài cửa sổ, mặt trời đang lặn từ từ.
Hoàng Trường Minh đứng tựa lưng bên cửa sổ gọi điện thoại, ánh đèn đỏ hồng và bóng đen bao trùm lấy bờ vai rộng, làm cho người ta nhìn thấy đều phải nheo mắt lại, thật chói mắt.
Trên ngón giữa của bàn tay cầm điện thoại có một chiếc nhẫn bạc phản chiếu ánh sáng.
Lam Ngọc Anh khẽ cắn môi, đó là thứ cô mua ở quầy hàng ven đường.
Thực ra hôm đó cô cũng chỉ là nhất thời nổi hứng, cảm thấy đẹp nên mua, xem như đeo cho vui nhưng không ngờ sau khi đeo anh không bao giờ cởi ra. Thực ra không khớp với bộ âu phục cao cấp và đồng hồ trên cổ tay anh nhưng anh không để ý đến.
Hoàng Trường Minh kết thúc cuộc