Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 258: Chương 258: Không thể giữ được đứa bé




**********

Chương 258: không thể giữ được đứa bé

Lam Ngọc Anh cảm giác hiện tại trước mắt cô đang trào lên từng đợt hoảng hốt, giống như giây tiếp theo có thể cô sẽ chết đi.

Có vật cứng lạnh lẽo chạm vào tay, cô khôi phục lại chút sức lực, dường như chợt nhớ đến dãy số cô vẫn ghi nhớ trong lòng, rất nhanh cô ấn số gọi đi. “Alo?”

Ngay khi đường dây được kết nối, giọng cô liền trở nên run rẩy.

Người ta nói phụ nữ khi sinh con giống như đi qua quỷ môn quan, cô thực sự sợ hãi, hoặc có lẽ cô cảm thấy bản thân đã không còn sức lực, chờ đến khi cô mở miệng lại lần nữa thì bản thân cô đã muốn nức nở mà nói: “Hoàng Trường Minh.

Bên kia trầm mặc hai giây, một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên: “Trường Minh đang tắm, hiện tại không tiện để nghe điện thoại”

Lam Ngọc Anh như rơi xuống hầm bằng, di động từ bên tại rơi xuống. Y tá tiến lên, muốn cất điện thoại của cô đi, sau đó vội vàng đẩy cô đến phòng sản khoa.

Đèn phòng phẫu thuật lắc lắc chiếu thẳng xuống, Lam Ngọc Anh nhắm mắt lại, khỏe mắt cô có một vệt sáng lăn dài.

Mọi chuyện đến với cô một cách bất ngờ, xung quanh nhóm bác sĩ và y tá vẫn đang phối hợp đỡ đẻ, không ngừng ra sức cố gắng. Không biết qua bao lâu, cô loáng thoáng nghe được tiếng khóc của trẻ sơ sinh, rất nhỏ rất nhẹ, nhưng không biết vì sao, bỗng nhiên lại không còn nghe thấy

Khi sắp chìm vào bóng tối, Lam Ngọc Anh gắt gao cổ gắng dùng chút ý thức cuối cùng, yếu ớt hỏi bác sĩ “Đứa bé đâu? Tôi muốn nhìn đứa bé.

Bác sĩ đeo khẩu trang cúi đầu nhìn về phía cô, dùng tiếng Anh mặt nghiêm trọng nói: “Thực sự xin lỗi! Chúng tôi đã cố gắng hết sức, sinh non khiến rau thai bong ra, cuống rốn quấn quanh cổ làm đứa bé không thể hít thở, đứa bé không thể cứu được.”

Chiếc Land Rover màu trắng dừng lại ở sân, Hoàng Trường Minh rút chìa khóa xe, nhanh chóng đi vào biệt thự.

Vừa đến cửa đổi giày, người hầu liền tiến đến chào đón, báo cáo: “Cậu chủ, ông chủ có dặn đang chờ cậu ở phòng ngủ” “Hừ” Hoàng Trường Minh kéo môi.

Lên tầng hai, anh đi đến phòng cuối cùng, đẩy cửa ra, Hoàng Kiến Phong đang đứng bên cửa sổ, bên cạnh là ghế thái sư, có một hình bóng xinh đẹp đang ngồi ở trên đó, khác với mọi lần, Lục Tuyết Trinh nhìn thấy anh nhưng lại không hề cười chào đón.

Hai tay ôm lấy đầu gối, trên mặt lộ ra nụ cười không được tự nhiên.

Hoàng Kiến Phong không thèm liếc nhìn một cái, lông mày nhíu lại, ánh nắng theo cửa sổ chiếu lên dáng người cương nghị của ông, dường như ông đã gầy đi rất nhiều, đường nét càng trở nên khắc sâu rõ ràng.

Anh không có ý lưu lại lâu, liền trực tiếp hỏi: “Bố, bố tìm con có việc gì, con chuẩn bị có hai cuộc họp!” “Trường Minh, con lại đây.

Hoàng Kiến Phong quay người lại, nhìn anh ra hiệu, “Ở đây có người muốn cho con xem. Đôi mắt trầm lặng, sâu thẳm của Hoàng Trường Minh nheo lại.

Trong phòng trừ Hoàng Kiến Phong cùng Lục Tuyết Trinh thì không còn bất cứ ai. Anh nghi ngờ, sau đó rất nhanh phát hiện ra, bên cạnh Hoàng Kiến Phong có một chiếc giường của trẻ em màu sắc sặc sỡ, được trang trí theo phong cách Việt Nam cổ xưa nhìn qua thực sự không hợp với phong cách phòng ngủ ở đây

Anh tiến lên hai bước, bộ dạng hiếu kỳ hiện lên trong ánh mắt, khi nhìn đến chiếc giường thì thấy có một đứa bé đang nằm ngủ say sưa, bàn tay bé nhỏ nắm chặt.

Khi nhìn thấy cảnh tượng này, Hoàng Trường Minh liền có cảm giác ngực như bị ai đó bóp chặt. “Đây là huyết thống của nhà họ Hoàng chúng ta.

Khi giọng nói phúc hậu của Hoàng Kiên Phong vang lên vang lên, đã xác minh suy nghĩ trong lòng của anh.

Sau lưng Hoàng Trường Minh như lóe lên một tia chớp. Trong lòng 'lộp bộp' một tiếng, đồng tử đột nhiên có rút lại: “Như vậy là có ý gì?” “Còn có thể là ý gì, đứa bé này là huyết mạch của con, là con của con!”

Hoàng Kiến Phong khống chế âm lượng, giống như sợ sẽ đánh thức đứa bé, lạnh giọng tuyên bố với anh: “Chính là cô Ngọc Anh, cô ấy hiện tại đang sống ở nước ngoài cùng người đàn ông khác, cảm thấy đứa bé chính là một gánh nặng, không muốn giữ lại đứa bé, quyết tâm không nhận nó, cho nên khi vừa sinh ra nó đã bị người ta trả về nhà họ Hoàng!”

Lục Tuyết Trình ngồi trên ghế, âm thầm nắm chặt tay thành nằm đấm.

Nhìn về phía đứa bé, trong lòng vừa tức vừa hận, hơn ai hết, cô là người biết rõ ràng mọi chuyện, lúc trước khi cô phát hiện Lam Ngọc Anh mang thai, lập tức đã báo cho Hoàng Kiến Phong biết, cô căn bản là muốn khiến Lam Ngọc Anh phải phá bỏ cái thai này đi, ai ngờ sau khi Hoàng Kiến Phong nghe xong lại không nói gì, chỉ bảo cô ấy cứ yên tâm, ông đều có chủ trương cả, cho dù có chuyện gì xảy ra thì cũng không ảnh hưởng đến việc cô trở thành con dâu nhà họ Hoàng.

Nguyên nhân tại sao thì hiện tại đã quá rõ ràng, Hoàng Kiến Phong là muốn giữ lại huyết thống cho nhà họ Hoàng.

Hoàng Trường Minh lại nhìn về phía giường đứa bé, tay đút trong túi quần nắm chặt thành nắm đấm, yết hầu nâng lên hạ xuống mấy lần, rốt cuộc cũng đành hỏi: “Lúc rời đi cô ấy đã mang thai chưa?”

Anh bỗng nhiên nhớ đến, câu nói “Chúng ta cuối cùng khi cô nói ở sân bay. “Hiện tại con có biết, cô ta ngay cả con của con cũng không muốn nhận, một lòng nghĩ muốn bay nhảy cùng người đàn ông khác, người phụ nữ vô tình, nhẫn tâm như vậy con còn có gì phải luyến tiếc, còn không mau nhanh chóng kết hôn đi, mau kết hôn với Tuyết Trinh đi.”

Hoàng Kiến Phong hừ lạnh một tiếng, còn chưa kịp nói xong, anh đã vội xoay người rời đi, giống như lao đi, bước chân rất nhanh, thậm chí còn mang theo cả giỏ: “Trường Minh, con đi đâu vậy?”

Đáp lại, chỉ còn có âm thanh bước chân biến mất nhanh chóng.

Hoàng Trường Minh ra khỏi biệt thự, nhanh chóng hưởng tới chiếc Land Rover đỗ ở sân, mở cửa, ngồi vào, liền khởi động xe.

Bánh xe cọ sát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai, người hầu đang tỉa hoa cỏ cạnh đẩy giật mình suýt chút nữa nhảy dựng lên, chỉ thấy chiếc Land Rover kia như tên đứt dây, trong nháy mắt liền biến mất khỏi tầm mắt.

Phía dưới chân ga bị Hoàng Trường Minh dẫm mạnh, chiếc xe giống như bị làm làm cho chuẩn bị bay lên.

Khi gặp đèn đỏ, anh rất nhanh lấy điện thoại ra gọi cho một dãy số: “Phan Duy, đặt cho tôi một vé máy bay nhanh nhất có thể đến New York,

Anh muốn đi đâu?

Hoàng Trường Minh muốn tìm cô hỏi rõ ràng.

Vì cái gì mà lừa anh nói không có thai, vì cái gì mà không cần đứa bé!

Hai mươi phút sau, chiếc Land Rover ra khỏi thành phố qua trạm thu phí, phía trước chính là cao tốc đến sân bay.

Hiện tại trong đầu Hoàng Trường Minh chỉ có một suy nghĩ duy nhất, nhất định phải tìm cô hỏi cho rõ ràng.

Xe trên đường cao tốc cũng không nhiều, cách vài phút mới gặp hai, ba xe.

Đôi mắt trầm lắng, sâu thẳm của Hoàng Trường Minh gắt gao nhìn chằm chằm phía trước, khi đi qua ngã ba có cột mốc chỉ dẫn trên đường, có một chiếc ô tô lao đến không hề dự báo trước, âm thanh inh ỏi sắc chói tai của còi xe không ngừng vang lên, giống như phanh gấp, anh muốn tránh nhưng không kịp. “Bùm.

Âm thanh phát ra giống như một tòa nhà sụp đổ. Bốn năm sau, chuyến bay quốc tế từ Canada đến Sài Gòn.

Lần này chuyến bay không phải bay thẳng, New York về dừng lại tại đây. Lam Ngọc Anh cần thẻ đang vào vị trí trên máy bay, một người đàn ông trung niên đang nhắm nghiền mắt ngồi cạnh cửa sổ, ăn mặc xuề xòa, tuy rằng trên đầu không có một sợi tóc bạc, nhưng vẫn không thể che dấu được dấu vết tuổi tác trên khuôn mặt, chính là cho dù ăn mặc như vậy, cũng không cản trở gì đến khí chất tạo nhã ấy.

Máy bay rất nhanh đã ổn định trên tầng mây, Lam Ngọc Anh lấy tạp chí ra lật xem.

Khóe mắt nhìn sang, bên cạnh có động tĩnh, cô liếc nhìn, thấy người đàn ông trung niên bên cạnh ấn bụng vị trí dạ dày, bộ dạng dường như rất đau khổ, cô do dự lên tiếng hỏi: “Chú ơi, có phải chú cảm thấy không thoải mái không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.