Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 246: Chương 246: Lần cuối cùng




Lam Ngọc Anh vừa đi vừa hỏi: “Anh về lúc nào thế? Sao lại không nói cho em biết...”

“Anh quay về hồi sáng.” Hoàng Trường Minh khẽ nói. Anh đứng hút thuốc ở bên cửa sổ, bên ngoài màn đêm đang dần dần buông xuống, không thể nhìn rõ đôi mắt sâu thẳm của anh.

Lam Ngọc Anh cảm thấy kinh ngạc khi nhìn thấy rất nhiều tàn thuốc trong gạt tàn.

Không cần hỏi nhiều, cô nghĩ rằng cũng giống như từ Long Thành quay về lần đó, anh đã cố ý không nói cho cô biết là để cho cô một sự bất ngờ, cô bước đến trước mặt anh, ân cần hỏi:

“Chuyện của cô đã giải quyết xong chưa anh?”

“Rồi.” Hoàng Trường Minh khẽ đáp, rồi dập điếu thuốc đi.

Lúc này Lam Ngọc Anh mới cảm thấy yên tâm, cơn đau nhức ở mũi càng trở nên nghiêm trọng.

Cuối cùng bước đến trước mặt anh, không đợi cô chủ động sà vào lòng anh, Hoàng Trường Minh đã đưa tay ra kéo cô sà vào lòng mình, trán của cô gục vào lồng ngực rắn chắc của anh.

Lam Ngọc Anh muốn ôm chặt eo của anh, cuối cùng có thể nói chuyện của bà ngoại với anh rồi, bỗng nhiên đôi chân cô nhẹ bẫng.

Hoàng Trường Minh đã bế cô lên, anh xoay một vòng rồi ép cô vào bức tường kế bên.

Để giữ nguyên tư thế và không bị mất thăng bằng, hai chân của cô đã kẹp chặt lấy eo anh, cô thở nhè nhẹ, mở miệng định nói gì đã thì đã bị anh khóa chặt đôi môi lại bằng nụ hôn mãnh liệt.

Giống như đôi tình nhân lâu ngày không gặp nhau.

Lam Ngọc Anh hiểu được khát vọng bị đè nén bấy lâu nay của anh, nụ hôn của anh đã khiến cho cả người cô tê dại mềm nhũn cả ra.

Có vẻ Hoàng Trường Minh rất gấp gáp, anh chỉ dùng một cánh tay đỡ lấy cô, dùng miệng nại rằng cô ra, còn cánh tay kia bắt đầu không chịu yên phận di chuyển khắp cơ thể cô.

Nhưng bây giờ đang là thanh thiên bạch nhật, mặc dù anh đã cố ý tránh vị trí của cửa sổ, để không bị người khác nhìn thấy, nhưng cửa ra vào chưa đóng, lầu chóp thì không có người nào đi qua, cửa đối diện lại là địa bàn của anh, nhưng lỡ như có người nào bước vào...

Lam Ngọc Anh càng nghĩ càng thấy ngượng ngùng.

Rời xa nhau bao nhiêu ngày như vậy, lại thêm chuyện của bà ngoại, thế nên cô rất nhớ anh, mí mắt cô chớp chớp đỏ dần lên, cùng với tiếng nấc là dòng lệ tuôn.

Thế nên anh bỗng nhiên dừng lại, khiến cô lập tức ngây người ra, hơi thở run rẩy, cô mở mắt nhìn anh.

Ánh chiều tà chiếu chiếu lên gương mặt của hai người.

Và cả đôi mắt rực lên như lửa đốt của anh và đôi môi sưng đỏ của cô, những vết hằn đỏ trên xương quai xanh của cô.

Lam Ngọc Anh khẽ thở dài, sau đó cô được anh thả xuống, đôi chân cũng lấy được thăng bằng, đôi tay không yên phận kia lại đang đụng vào cổ áo bị xé rách một chút của cô, đôi lông mày trầm xuống, gương mặt rạo rực khi nãy giờ đây đã trở nên vô cảm.

Hoàng Trường Minh quay người, sải chân bước đến số pha và ngồi xuống trong im lặng.

Anh lại rút một điều thuốc ra, người anh hơi chúi về phía trước, đặt tay lên đầu gối rồi cúi đầu hút thuốc, chiếc bật lửa “cạch” một tiếng, rất nhanh sau đó gương mặt điển trai xuất chúng của anh đã bị làn sương trắng mờ vây kín.

Lam Ngọc Anh dựa lưng vào tường, cô nhíu mày không hiểu chuyện gì xảy ra.

Đôi mắt sâu thẳm đầy nghĩ ngợi của anh lúc này cũng đã dần dần trở nên trầm tĩnh, chỉ là dường như có thứ gì đó đang lẩn trốn ở phía sau đôi mắt ấy khiến cô không thể nhìn thấy.

Lam Ngọc Anh bước đến: “Hoàng Trường Minh, anh sao vậy?”

Hoàng Trường Minh liếc nhìn cô một cái.

Trong lòng Lam Ngọc Anh bỗng thấy lo lắng một cách khó hiểu, ánh mắt của anh đầy thâm ý.

Cô bỗng phát hiện anh có chút khác thường, không giống với anh trước kia, anh của bây giờ đã trầm tĩnh rất nhiều.

Lam Ngọc Anh nuốt nước bọt cái ực, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào cánh tay anh, cho dù cách một lớp áo nhưng cũng có thể cảm nhận được cơ bắp rắn chắc của anh, nhưng cảm thấy hơi cương cứng, cô cắn môi:

“Hoàng Trường Minh, rốt cuộc anh bị sao vậy, có phải do mệt quá không?” Hoàng Trường Minh không nói gì, chỉ trầm mặc hút thuốc như vậy.

Rất nhanh sau đó, dường như chỉ chớp mắt một cái là anh đã hút xong một điếu thuốc.

Hoàng Trường Minh đứng thẳng dậy, hơi thuốc cuối cùng cũng đã đi vào. Người anh cảm thấy có một luồng hơi nóng, anh dập điếu thuốc đi và vứt vào thùng rác, tiếp đó lại liếc nhìn cô.

“Ngọc Anh, chúng ta chia tay đi.” Cả người Lam Ngọc Anh cứng đơ như trời trồng.

Cô mở to đôi mắt nhìn anh: “Anh nói gì cơ?”

“Em đã nghe thấy rồi đó.” Hoàng Trường Minh lạnh lùng nói.

Sao anh ấy có thể gọi cô đầy thân mật mà lại những lời vô tình thế này.

Dường như Lam Ngọc Anh đã thấy vô cùng kinh ngạc, cô thu bàn tay của mình lại, nắm chặt đôi tay lại:

“Em muốn nghe anh nói một lần nữa...”

“Chúng ta chia tay đi.”

Hoàng Trường Minh dường như không hề ngượng ngùng khi nói lại câu nói đó, đôi mắt sắc lạnh của anh xuyên thấu qua lớp da thịt của cô, đôi môi khẽ động đậy, giọng nói rất gay gắt:

“Tôi bỗng cảm thấy vô vị, không muốn tiếp tục đối đầu với ba của tôi nữa, cũng không muốn mất đi vị trí tổng giám đốc Hoàng Oanh! Tôi đã đợi từ sáng đến tận bây giờ! Không phải là để tạo bất ngờ cho em, mà là chỉ muốn trực tiếp nói chia tay với em mà thôi.”

“Tôi không muốn cùng em chơi trò chơi tình ái này nữa.”

Nói xong, Hoàng Trường Minh khẽ nhướng mày, tiếp đó anh từ từ tháo chiếc nhẫn vàng trên tay ra.

Lam Ngọc Anh dường như không có phản ứng gì, cô hoàn toàn không biết vì nguyên nhân gì mà anh lại như vậy?

Còn Hoàng Trường Minh đã đứng dậy đi đến cạnh cửa sổ xách va li lên.

Cô nhìn theo dáng người đầy quyến rũ nam tính của anh lúc này, gương mặt tuấn tú cương nghị cùng với đôi mắt sâu thẳm tĩnh lặng, chỉ là cô ngày càng không hiểu được trái tim dưới lớp áo sơ mi và bộ vest của anh.

Trò chơi tình ái...

Anh lại coi quan hệ của hai người là một trò chơi...

Hoàng Trường Minh không nhìn cô, anh xách theo vali lướt nhanh qua ghế sô pha, sự lạnh lùng cũng anh như một con dao đang từ từ khoét sâu vào con tim đang rỉ máu của cô

Lam Ngọc Anh nhắm mắt lại, cổ che đi đôi mắt đang ngấn nước mắt của mình.

Giống hệt với hai lần trước, cô cũng hỏi anh như thế:

“Anh quyết định chưa?”

“Rồi.” Hoàng Trường Minh bỗng dừng lại.

Lam Ngọc Anh mím môi đứng dậy, nhìn theo bóng lưng lạnh lẽo đang đi đến hành lang, cô thở dài một cái, nếu không sợ mình sẽ mất đi dũng khí để chất vấn anh:

“Hoàng Trường Minh, anh đã từng nói sẽ không phụ lòng em, lẽ nào đây là lời giả dối của anh sao?”

Hoàng Trường Minh đứng khự lại Anh khẽ xoay người, đôi môi khẽ nhếch lên.

“Anh cười gì chứ?” Lam Ngọc Anh run run hỏi.

Cách tay rắn chắc, bàn tay đút vào trong túi quần nắm thành nắm đấm, được vài giây sau mới từ từ thả lỏng ra, anh lại khẽ nhếch môi:

“Em cũng không còn nhỏ nữa, không ngờ em lại đi tin vào những lời dối trá đó.”

Khóe mắt sưng tấy, cuối cùng những giọt nước mắt không kìm lại được mà lăn dài trên má.

Hoàng Trường Minh vẫn đứng đó xoay lưng lại với cô, những giọt nước mắt lăn xuống như những viên châu sa, đừng nói giống như đã từng muốn đến hôn cạn nước mắt của cô, mà ngay cả tay anh cũng không muốn động đến nữa.

Nhìn theo bóng lưng lạnh lẽo của anh, Lam Ngọc Anh tự đưa tay lên lau nước mắt. Sau đó cô thở phào một cái, nở nụ cười chua chát:

“Hoàng Trường Minh, đây là lần cuối em rơi nước mắt vì anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.