**********
Chương 283: Lạnh lẽo
Lam Ngọc Anh sững sờ.
Cô không thể tin được, sau khi hai người chia tay, Hoàng Trường Minh lại đi tìm mình, nhưng vẻ mặt của Phan Duy lại đầy sự chắc chắn.
Ngón tay chậm rãi cuộn lại, trong lòng rối bời.
Phan Duy nhìn cô chăm chú, ngập ngừng hỏi: “Cô Ngọc Anh, từ khi cô ra nước ngoài tôi cứ nghĩ cô sẽ không quay lại nữa, giờ cô đã về rồi, có cần tôi nói với tổng giám đốc Minh chuyện giữa cô và anh ấy không?” “Không cần đầu
Lam Ngọc Anh lắc đầu. Ánh mắt hơi tối lại, cô nhẹ giọng nói: “Phan Duy, anh không cần nói gì với anh ấy, như bây giờ cũng rất tốt. Chúng tôi đã chia tay từ bốn năm trước rồi, đã không còn quan hệ gì với nhau nữa, chuyện trước kia không cần thiết phải nói cho anh ấy biết.
Bây giờ anh đã có cuộc sống của mình, có con trai đáng yêu, còn có vợ chưa cưới có thể kết hôn bất cứ lúc nào, mà cô thì không lâu sau sẽ phải rời khỏi Sài Gòn.
Phan Duy nghe vậy thì hiểu rõ gật đầu.
Suy cho cùng thì anh cũng chỉ là trợ lí, bốn năm trước anh đã chứng kiến hai người chia tay. Anh nhớ anh đã tiến sếp ra sân bay, tận mắt nhìn cô và Nguyễn Phong rời đi.
Trong lúc nhất thời cả hai đều có tâm sự của riêng mình. “Tổng giám đốc Minh”
Đột nhiên Phan Duy nhìn về phía sau, cung kính cúi chào.
Hoàng Trường Minh mặc âu phục đen, trong tay cầm văn kiện, hình như đi từ phòng họp về phía phòng làm việc của tổng giám đốc. Lúc này anh dừng lại, đứng nhìn hai người.
Hay phải nói là anh đang nhìn cô chằm chằm.
Lam Ngọc Anh khẽ nín thở.
May là Chu Thần cũng đi ra từ phòng họp, chạy nhanh đến: “Ngọc Anh, để cô chờ lâu rồi.” “Không sao.
Lam Ngọc Anh vội vàng thu hồi ánh mắt, kéo Chu
Thần đi vào thang máy: “Cô xong việc chưa? Nếu xong rồi thì chúng ta mau đi thôi”
Sau khi cửa thang máy đóng lại, Hoàng Trường Minh xoay người, một tay đút túi đi về phía văn phòng.
Trước bàn làm việc to rộng, Phan Duy đang đứng báo cáo một cách nghiêm túc, báo cáo xong hết rồi nhưng sếp vẫn chưa bảo anh ấy ra ngoài. Anh ấy nghi ngờ hỏi: “Tổng giám đốc Minh, anh có việc gì à?”
Hoàng Trường Minh đưa điều thuốc giữa hai ngón tay lên môi, hít một hơi, khói thuốc tản ra.
Trong tầm mắt mông lung, anh đột nhiên trầm giọng hỏi: “Cậu rất thân quen với Lam Ngọc Anh sao?” “Cũng hơi.” Phan Duy giật mình. “Thân đến mức nào?” Môi mỏng khẽ mím. “Cái này...
Phan Duy hơi xoắn xuýt, quen hay không cũng đều liên quen đến sếp cả. Bây giờ anh hỏi như thế khiến anh ấy băn khoăn không biết nên trả lời như thế nào, suy nghĩ một lúc lâu anh ấy mới trả lời: “Mức độ hơi quen thôi.”
Hoàng Trường Minh bóp điếu thuốc trong tay: “Cậu đi ra ngoài đi.” “Vâng.” Phan Duy lập tức gật đầu.
Chỉ là khi anh ra ngoài đóng cửa phòng lại thì cảm thấy sau lưng lạnh lẽo.
Lam Ngọc Anh cho rằng cũng như lần trước, chỉ cần tìm một nhà hàng sau đó cô và Chu Thần ăn một bữa cơm mà thôi.
Không ngờ khi đi vào mới biết đã đặt phòng riêng trước, mà bên trong đã ngồi rất nhiều người, có cả nam lẫn nữ, tuổi cũng xấp xỉ nhau, trong đó còn có một đồng nghiệp đến từ trụ sở của tạp chí, cô rất ấn tượng.
Chính giữa bàn đã đặt một cái bánh sinh nhật, phía trên cắm nến, hỏi ra mới biết hôm nay là sinh nhật của Chu Thần. Cô ấy coi cô là bạn nên mới dắt cô đến đây tham gia náo nhiệt, không nói trước là vì sợ cô nghĩ nhiều.
Cũng đã đến rồi nên giờ mà muốn rời đi sợ thì không tốt lắm, vì vậy Lam Ngọc Anh đành phải ngồi xuống.
Ngoài các đồng nghiệp ở tạp chí, còn lại đều là bạn đại học của Chu Thần, đều là người bằng tuổi nhau nên tương đối thân thiết. Bầu không khí nhanh chóng trở nên náo nhiệt, cô cũng bị bầu không khí sôi nổi này lây nhiễm.
Trong bốn năm sống ở Canada, mặc dù cô và đồng nghiệp rất hợp nhau nhưng dù sao cũng là một đất nước xa lạ, có khác biệt văn hóa, mỗi lần tiệc tùng đều có người nước ngoài, cô luôn cảm thấy không thoải mái nên rất ít khi tham gia những hoạt động như vậy. Nhưng hôm nay là sinh nhật của Chu Thần, hiếm khi cô có thể hòa nhập như vậy. Vì là tiệc sinh nhật nên sau khi ăn tối ở nhà hàng, bọn họ di chuyển đến KTV.
Không khí vẫn rất sôi động, rộn rã tiếng cười.
Sau khi vào phòng, hầu như tất cả mọi người đều hát một bài chúc mừng sinh nhật Chu Thần, chỉ có Lam Ngọc Anh vẫn luôn ngồi trong góc.
Nghĩ đến hôm nay là sinh nhật Chu Thần, bản thân cô lại tay không mà đến nên rất xấu hổ. Mặc dù là bị mọi người kéo đến KTV nhưng cứ im lặng mãi cũng không tốt lắm. Do dự mãi, cuối cùng cô chủ động cầm micro lên. ТrцуeлАРР.cоm trang web cập nhật n*hanh nhất
Quà có thể bổ sung sau nhưng thành ý thì phải biểu hiện bây giờ. Lam Ngọc Anh hơi xấu hổ đứng lên: “Thôi thì tôi cũng hát một bài, coi như là quà sinh nhật cho Chu Thần” “Được.” Chu Thần gật đầu. “Nhưng tôi không biết hát mấy bài đang thịnh hành, tôi có thể hát Hoàng Mai Hí không?”
Lam Ngọc Anh nhìn đám đông, ngập ngừng nói: “Không biết mọi người có muốn nghe không?”
Lúc người khác hát cô đã thấy có hí kịch trong phần chọn bài. “Hoàng Mai Hí? Nghe khá thú vị đấy. “Được, chúng tôi muốn nghe. Tôi nhớ bà ngoại tôi thường hát bài này, nghe rất hay, nhưng từ sau khi bà qua đời thì đã lâu lắm rồi tôi không nghe thấy nữa. Ngọc Anh, cô mau hát đi. Để tôi hoài niệm một chút.
Lam Ngọc Anh rất cảm động khi thấy mọi người giữ thể diện cho mình, cô đi qua chọn bài.
Tên của đoạn trích được hiện lên màn hình lớn, khúc nhạc dạo đầu quen thuộc dẫn vang lên.
Khoảnh khắc Lam Ngọc Anh đưa micro lên môi, cô chợt nhớ tới giọng nói bá đạo của anh vẫn còn vọng bên tai, sau này cô chỉ được phép hát cho anh nghe, hình như có lần anh còn chất vấn cô, thậm chí khi cô cầm micro để hát, anh đã duỗi chân ra cố ý đẩy cô.
Những kí ức vụn vặt giống như sống lại trong đầu cô, chưa bao giờ phai nhạt.
Hình như từ sau đó, cô chưa từng hát trước mọi người lần nào nữa. Chỉ là bây giờ mọi chuyện đã thay đổi, anh không còn nhớ rõ cô, càng không nhớ được lời bản thân đã nói, vì thế cô có hát hay không cũng chẳng sao cả.
Sau khi hằng giọng, cô bắt đầu hát: “Vì cứu Lý Lang rời quê nhà, ai ngờ đề danh bảng vàng Trạng Nguyên. Đỗ Trạng Nguyên khoác hồng bào, mũ đỉnh cung hoa lộng lẫy cao sang. Ta đã từng trải qua Quỳnh Lâm yến, ta đã từng cưỡi ngựa ngự phố, người người khen ta tướng mạo Phan An, hóa ra là mũ sa che đậy, che đậy thiền quyền. Ta thi Trạng Nguyên không phải vì để rạng danh, ta thi Trạng Nguyên không phải vì quan to chức lớn, mà chỉ vì Lí công tử đa tình, phu thê ân ái như hoa thắm trăng thanh..
Sau khi hát xong âm cuối, nhạc nền vẫn còn vang. Lâu quá cô không hát nên hơi căng thẳng.
Lúc Lam Ngọc Anh buông micro xuống thì khẽ thở phào một hơi.
Bỗng dưng cửa phòng bị người ở bên ngoài dùng sức mở ra.