Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp.
**********
Chương 422: Một đàn hoa thơm bướm lượn
Thật tình mà nói, vừa rồi chỉ là một tia suy nghĩ chợt lỏe lên trong đầu mà thôi.
Sau khi buột miệng nói ra, không ngờ vậy mà lại nhận được sự công nhận. . ngôn tình hoàn
Đề có thể suy đoán rằng đó là Lại Diệp, thì cũng chỉ bởi vì một lẽ duy nhất mà thôi. Cho dù là bốn năm trước hay là bốn năm sau đi nữa, ở cái mảnh đất Sài Gòn phồn hoa đô thị này, bà ta cũng không có lấy một người thân thích nào cả. Thậm chí, đến cả bạn bè của bà ta cũng cực kỳ ít. Vì vậy mà, Lại Diệp rất hiếm khi đụng chạm hay làm mất lòng người khác. Mà hiện tại, đáng ghét nhất là Lam Ngọc Thiên của bà ta cũng đang bị bắt giữ ở đồn cảnh sát.
Lúc ở trước cửa đồn cảnh sát, vẫn còn nhớ rõ hình ảnh Lại Diệp quỳ xuống đất khóc lóc cầu xin. Không lẽ đó chỉ là vì muốn báo thù thôi sao?
Vào cái hôm bị bắt cóc, sau khi gọi điện thoại xong, tên đàn ông lùn tịt nháy mắt với những người khác. Sau đó, tên xấu xa đó nở một nụ cười ghê tởm, rồi bắt đầu làm những chuyện tục tĩu, thú vật. Cho dù không nghe thấy nội dung cuộc gọi đi nữa, chỉ việc dùng mỗi đầu ngón chân để suy nghĩ, thì cũng thừa biết tên đó đã được ra lệnh làm gì! Không chỉ đơn giản là hãm hiếp bình thường, mà còn phải là có nhiều người cùng thay nhau hành hạ cô lên bờ xuống ruộng.
Nếu không phải có Hoàng Trường Minh đuổi tới kịp lúc, thì hậu quả thật sự không thể nào tượng tưởng nổi. Lam Ngọc Anh cảm giác mồ hôi lạnh toát cả sống lung.
Cô tự trấn an bản thân rồi mở miệng hỏi: “Vậy có phải bà ta cũng sẽ bị kết án giống như Lam Ngọc Thiên không?” Hoàng Trường Minh im lặng như tờ, không hé răng nói lấy câu nào. “Làm sao vậy?” Lam Ngọc Anh thắc mắc.
Hoàng Trường Minh thở dài. Hàng lông mày của anh nhíu chặt lại: “Mặc dù phía bên cảnh sát đã điều tra ra người đứng phía sau giật dây là bà ta, nhưng tạm thời vẫn chưa bắt được. “Lại Diệp chạy rồi à?” Cô kinh ngạc thốt lên. “Ừm!” Hoàng Trường Minh gật đầu cất tiếng: “Trước mắt vẫn chưa bắt được bà ta!” “Dù là vậy thì có chạy đằng trời cũng không thoát nổi đâu! Sớm muộn gì bà ta cũng sẽ bị bắt lại thôi mà. Chúng ta phải tin tưởng vào khả năng phá án của cảnh sát chứ!”
Lam Ngọc Anh gật đầu một cái thật mạnh đồng tình: “Vâng ạ!”
Cô luôn tin tưởng vào câu nói 'gieo nhân nào, gặt quả nấy. Hiện giờ không bị gì thì không có nghĩa là cả đời này không gặp báo ứng. Chỉ là thời cơ chưa đến mà thôi!
Lam Ngọc Thiên phạm tội đã đành. Đằng này Lại Diệp vậy mà lại không nhận ra điều đó. Bà ta chẳng thèm đếm xỉa đến hậu quả, chỉ vì mục đích trả thù cho bản thân mà vạch ra kế hoạch, tìm đến năm tên lưu manh để thực hiện chuyện không có đạo đức đến như vậy.
Có đôi khi, lòng người thật đáng sợ. Lúc trời sập tối, ánh chiều tà bao phủ lấy khắp các ngõ ngách trong bệnh viện.
Thang máy mở cửa, Lam Ngọc Anh cầm lấy hai lọ thuốc uống dần bước ra. Từ phía xa xa, cô đã nghe thấy được một vài tin sốt dẻo bên trong trạm y tá. “Mấy cô nói thử xem, anh Trường Minh ở phòng bệnh số ba sao lại có thể nam tính, đẹp trai đến như vậy chứ!” “Ngược lại ấy chứ! Tôi xem mấy chương trình bình luận về trai đẹp trên tivi ý hả, đàn ông trưởng thành mà khắp cả người đều tràn ngập mùi vị nam tính như vậy thì lại càng hấp dẫn! Mấy anh trai vừa trẻ vừa đẹp lại đến tuổi yêu đương như thế này thì cực kỳ thích hợp để kết hôn rồi còn gì!” Một người gật đầu hùa theo. “Tôi đã lén điều tra sơ qua cả rồi nhé! Anh Trường Minh chính là quản lý phụ trách của Hoàng Oanh! Ở trong giới kinh doanh, anh ấy có thể mặc sức hỗ mưa gọi gió, một tay che trời đó! Hơn nữa ý hả! Năm ngoái trên báo giải trí của Sài Gòn cũng từng đăng, anh ấy còn được xếp vào top mười người đàn ông mà phụ nữ muốn lấy làm chồng nhất đó à nha!” “Hôm đó á, mấy cô không thấy đâu! Mặc dù anh ấy khoác trên người quần áo của bệnh nhân. Nhưng vóc dáng, thần thái của anh ấy vẫn không chê vào đâu được! Thật sự ghen tị với bác sĩ Sinh ghê luôn ý! Được làm phẫu thuật cho người đẹp trai như anh ấy luôn mà!”
Lam Ngọc Anh nheo mắt lại. Cô nhận ra đó chính là hai cô y tá trẻ mà hôm đó đã vây quanh giường bệnh của Hoàng Trường Minh. Đặc biệt là cái cô tóc ngắn cứ hễ mở miệng ra gọi anh Trường Minh là hai mắt sáng rỡ cả lên kia.
Lúc cô bước đến càng ngày càng gần thì những giọng nói kia cũng dần dần nhỏ đi rồi lịm tắt.
Lam Ngọc Anh lướt qua trạm y tá mà không thèm chớp mắt lấy một lần. Trông cứ như thể cô chẳng nghe thấy bất cứ điều gì cả vậy.
Chỉ là, lúc vừa bước đến ngay trước cửa phòng bệnh, cô mới cúi đầu nhìn xuống. Lúc này, hộp thuốc uống ở trong tay Lam Ngọc Anh đã bị cô nắm chặt đến mức méo mó, biến dạng rồi.
Trong khi đó, ở trạm y tá phía sau lưng, hai cô y tá trẻ đang giả bộ bận rộn cũng bắt đầu lần lượt ngẩng đầu lên. Một người dùng cùi chỏ đẩy vào người tóc ngắn còn lại rồi thì thầm nói nhỏ: “Cô cũng to gan quá rồi đó! Vậy mà chẳng thèm nhìn lấy bạn gái của người ta đang đi ngang qua, còn ở đó mà nói hươu nói vượn!” “Làm gì có? Đó mà là bạn gái anh ấy sao!” Cô nàng tóc ngắn bĩu môi.
Lam Ngọc Anh hít một hơi thật sâu rồi mới đẩy cửa phòng bệnh bước vào.
Ngay lúc đó, người bác sĩ khoác trên mình chiếc áo blouse trắng bước ra. Sau khi gật đầu chào hỏi nhau, cô bước đến chỗ giường bệnh rồi mở ngăn kéo tủ khóa bên cạnh ra, cất hộp thuốc vào.
Sau khi rút kim châm ra khỏi người, Hoàng Trường Minh dùng khăn ấn vào rồi nhìn nhướng mày hỏi: “Thuốc đến rồi à?” “Vâng!” Lam Ngọc Anh trả lời. Cô không thèm nhìn anh, trực tiếp đóng mạnh ngăn kéo một cái rầm. “Sao vậy?” Hoàng Trường Minh ngẩn người, không hiểu có chuyện gì đã xả ra. “Không sao hết!” Cô bực bội nói.
Anh nhìn thấy khuôn mặt ủ rũ của cô mới bối rối mở lời: “Ai chọc em à?” “Còn là ai nữa!”
Lam Ngọc Anh nhìn Hoàng Trường Minh bằng ánh mắt mang hình viên đạn.
Tất nhiên là do đám hoa thơm bướm lượn mà anh rước về rồi!
Cô ngồi xuống ghế, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu. Cả người cứ giống như là bị nhồi nhét vào một đống rơm rạ lộn xì ngầu vậy! Cảm giác ấy cứ như là bị kim châm vào người, vô cùng ngứa ngáy.
Làm sao mà Hoàng Trường Minh có thể phát hiện ra được cơ chứ! Nhưng cho dù anh có hỏi thêm nữa thì cô cũng không chịu nói ra điều gì cả. Vì vậy, anh mới liếc mắt nhìn đĩa hoa quả rồi ấp úng nói với cô: “Ngọc Anh! Anh muốn ăn cam” “Nghỉ ăn đi!”
Nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngác của anh, cô mới ý thức được giọng điệu của mình có hơi quá đáng. Dù sao đi nữa thì chuyện này cũng không phải do anh cố tình gây nên. Vì vậy, Lam Ngọc Anh mới vội vàng giải thích một câu: “Ấy! Vừa mới ăn xong bữa tối xong rồi còn gì! Chút xíu nữa là đi ngủ rồi, ăn nhiều không tốt cho tiêu hóa đâu!”
Hoàng Trường Minh nghe thấy vậy mới quay mặt lại, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một khoảng trời vô tận hiện ra trước mắt, ánh chiều tà khế le lói qua khung cửa sổ. Khung cảnh thật là đẹp biết bao! Bây giờ chỉ mới chạng vạng tối, như vậy thì còn lâu mới đến giờ phải đi ngủ mới phải.
Yết hầu của Hoàng Trường Minh khế chuyển động. Ánh mắt sắc bén của anh lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Thật chẳng dễ dàng để mở miệng nói thêm một câu nào.
Chẳng lẽ bà dì lại đến nữa rồi?
Hình như có từng nghe nói qua, tháng nào phụ nữ cũng sẽ có mấy ngày cực kỳ cáu gắt, khó chịu! Mà không đúng nhỉ! Nhẩm lại ngày thì lần bà dì đến vừa rồi còn chưa qua hết một tháng mà! Không lẽ là do bị rối loạn nội tiết tố nên tháng này có đến hai lần tới tháng à?”
Lam Ngọc Anh ngả người vào thành ghế, hai tay buông thống ra hai bên.
Người ta thường nói, rất khó để có thể đối phó được với tình địch. Trước đây, anh đã phải đối mặt với hai người Nguyễn Phong và Diệp Tấn. Nhưng mà cô cũng không khá hơn chút nào cả. Phía trước thì có Lam Ngọc Thiên, đằng sau là Lê Tuyết Trinh. Hiện giờ, lúc nào cũng có một đám hồ ly tinh luôn sốt sắng vây quanh anh.
Ây da!
Lam Ngọc Anh bị ánh mắt của anh làm cho có chút khó chịu. Thế là cô đành phải đứng dậy.
Cuối cùng cô cũng chịu động đậy rồi. Theo đó, Hoàng Trường Minh cũng thay đổi tư thế. Anh nhìn đồng hồ đeo trên tay rồi ngập ngừng nói: “Anh vừa mới trao đổi với bác sĩ Sinh xong. Cơ thể anh cũng đã không còn gì đáng lo ngại nữa, có thể ra viện được rồi! Đợi lát nữa anh gọi điện cho thím Lý, em làm thủ tục xuất viện cho anh nhé!” “Nhanh như vậy mà đã được ra viện rồi à?” Lam Ngọc Anh chau mày. Cô lo lắng hỏi. “Ừm! Bác sĩ Sinh nói được rồi” Hoàng Trường Minh gật đâu.
Thực tế thì, chủ yếu là do anh cứ nhất quyết yêu cầu như vậy. Hoàng Trường Minh không muốn tiếp tục ở bệnh viện thêm một giây phút nào nữa. Bởi vì sau cái lần làm chuyện ấy ở trong nhà vệ sinh, anh đã bị bác sĩ phụ trách phản ánh, nhắc nhở phải thật chú ý rồi. Những ngày sau đó, hai người không còn có những hành động thân mật thêm một lần nào nữa. Như vậy, đối với dục vọng cuồng nhiệt bùng cháy bên trong con người anh thì làm sao mà có thể chịu được cơ chứ!
Hơn nữa, mỗi khi đêm về, cả hai cũng không cùng ngủ trên một chiếc giường, hôn thì cũng không hôn, sờ cũng không sờ được