**********
“Hoàng Trường Minh. Lam Ngọc Anh lo lắng hét lên.
Đây là lần thứ hai đêm nay cô gọi cả họ tên anh trong đêm nay, với thân phận của anh, đa số người chỉ gọi tổng giám đốc Minh hoặc anh Minh, rất ít người dám gọi như vậy. Nhưng không những anh không khó chịu, ngược lại còn muốn nghe cô gọi hai lần.
Giống như cô vốn dĩ nên gọi anh như thế.
Bầu không khí trong phòng quá mơ hồ, sự nguy hiểm hiện lên trong mắt anh.
Lam Ngọc Anh vùng vẫy, nhưng cả hai tay và hai chân đều bị giữ chặt trên cao, vô ích, ngược lại, hành động vùng vẫy khiến nút áo dưới cổ cô bị bung ra.
Áo lót màu đen như có như không lộ ra ngoài.
Lam Ngọc Anh không dám nhúc nhích nữa, cắn môi nhìn anh chằm chằm, lại thấy môi mỏng của anh đột nhiên cử động: “Lúc cô và mấy người trong thôn nói chuyện, tôi đều nghe thấy”
Cô giật mình, lúc này mới nhận ra anh đã hiểu lầm.
Nhưng không có cách nào để giải thích, điều duy nhất cô có thể làm là cố gắng thoát khỏi sự giam cầm của anh rồi chạy ra ngoài. “Nếu thật sự không muốn, cô sẽ không đồng ý để tôi ở lại.
Đôi mắt sâu và sâu của Hoàng Trường Minh nheo lại, giọng điệu như lúc ở bờ sông, thậm chí còn có chút ý cười: “Lam Ngọc Anh, trình độ chơi trò lạt mềm buộc chặt' của cô cũng không tệ.
Lam Ngọc Anh đã thực sự tức giận.
Lòng tốt lại bị coi thành lòng lang dạ thú. Còn nữa, cô thích ai thì muốn quan hệ với người đó sao?
Lam Ngọc Anh nhắm mắt lại, lại mở ra, không tự chủ được chế nhạo: “Hoàng Trường Minh, anh có bệnh hoàng tử à?”
Hoàng Trường Minh dừng động tác cúi người, lông mày dần dần cau lại. “Có người tới.
Lam Ngọc Anh đột nhiên vượt qua anh, khẩn trương nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hoàng Trường Minh nghe bậy, vô thức quay đầu nhìn sang, nhưng trong khoảnh khắc sơ ý này cô đã nhanh chóng nhân cơ hội tránh thoát, lăn một vòng qua bên cạnh, nhảy xuống giường rồi chạy ra cửa.
Ngoài cửa sổ tối đen yên tĩnh, không hề có tiếng động nào.
Hoàng Trường Minh nhận ra mình bị lừa, nhưng muốn bắt cô đã không còn kịp nữa.
Lam Ngọc Anh chạy rất nhanh, giống như chạy nước rút vậy, lao ra khỏi phòng ngủ gần như trong nháy mắt, đi thẳng đến phòng đối diện, sau khi cửa phòng đóng chặt, liền nghe thấy tiếng khóa.
Trong phòng chỉ còn lại mình anh, không khí mập mờ vẫn còn thoang thoảng như có như không.
Hoàng Trường Minh lật người nằm ngửa trên giường, chăn ga gối đệm rất sạch sẽ mới giặt sạch sẽ, cẩn thận ngửi còn có thể thấy mùi bột giặt. Anh lấy ra một điều thuốc từ trong hộp, ngậm lên miệng, khói trắng lập tức tản ra.
Mỗi lần nhả một hơi khói thuốc cũng là mỗi lần anh cố gắng kìm nén xuống một thứ gì đó.
Vừa mới hút hai điều thuốc, tầm mắt anh hạ xuống, một vị trí nào đó dưới thắt lưng vòng qua eo vẫn không hạ xuống.
Đôi mắt sâu thẳm đăm chiêu khẽ nheo lại, màu mắt càng sâu, nhất là khi lòng bàn tay phải khép lại, tựa như vẫn có thể cảm nhận được làn da mịn màng, mềm mại như liễu.
Yết hầu của Hoàng Trường Minh lăn qua lăn lại, miệng lưỡi có chút khô khốc.
Anh chưa bao giờ có nhu cầu đó với phụ nữ, hoặc là nói, không có chút hứng thú nào, giống như không cứng nổi. Anh bất ngờ trước sự xuất hiện của con trai mình, cũng không ngờ rằng mình sẽ có quan hệ với một người phụ nữ đến mức có con.
Vì tai nạn xe hơi, anh phải nằm trong bệnh viện hồi phục sức khỏe một thời gian.
Hoàng Kiến Phong đã cho anh xem bức ảnh của cô gái đáng thương có số phận giống mẹ anh khi chưa xuống bàn mổ, trông cô còn trẻ và rất xinh đẹp, nhưng anh không có một chút ấn tượng nào, chứ đừng nói là khơi dậy chút ít gợn sóng.
Anh cũng nghi ngờ, nhưng anh đã làm xét nghiệm quan hệ bố con, quan hệ huyết thống giữa Bánh bao nhỏ và anh là 99%, cho nên chỉ là tình một đêm.
Giống như nụ hôn dưới lầu căn hộ ngày đó, cũng đủ khiến bụng dưới của anh căng cứng, máu huyết sục sôi. Hoàng Trường Minh không hiểu được phản ứng mà cô mang đến cho anh.
Châm đến điều thuốc thứ ba, sự ham muốn vẫn chưa giảm bớt. Hoàng Trường Minh bấm móng tay vào điều thuốc rồi hút một hơi, thảo thắt lưng kim loại, bàn tay thuận thế đi xuống.
Trong một lúc lâu, tiếng kêu rên đàn ông phát ra trong phòng.
Hoàng Trường Minh giấy vệ sinh đã bị vo tròn vào thùng rác, đèn vụt tắt, cả phòng ngủ chìm vào bóng tối.
Sau một hồi phóng thích, sau đó không thoải mái chút nào, anh xoay người kéo chăn bông lên. Khi định nhằm mắt lại, đột nhiên nghe thấy tiếng cửa được mở ra, sau đó tiếng bước chân vang lên.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, anh mơ hồ thấy một ngọn đèn vàng và một bóng người mảnh mai.
Lam Ngọc Anh cầm đèn pin vội vã bước qua cổng, từ sân đi thẳng về phía bờ sông.
Khi vừa nằm xuống ngủ, cô thấy chiếc chìa khóa nhỏ đang đeo trên cổ bị mất.
Lục tung các ngóc ngách trong phòng cũng không tìm được, sau này mới nhớ ra buổi tối lúc về bái tế bà ngoại. Cô lui về phía sau vòng qua Hoàng Trường Minh, rồi bị tra hỏi vì sao cô biết anh không biết bơi, thật là chột dạ, cô bất giác lau mồ hội, chắc là lúc đó đánh rơi.
Lam Ngọc Anh thực sự sợ hãi, lỡ như bị ai đó nhặt được thì sao.
Ở đây không giống như thành phố, không có cách nào để điều chỉnh máy ảnh. Nếu bị ai đó nhặt được thì thật không biết phải tìm ở đâu, nên cô không thể nào ngủ nổi, vội vã cầm đèn pin đi tìm.
Ở nông thôn không có đèn đường, nên cô chỉ có thể dựa vào nguồn sáng trong tay mình.
Nhưng khu vực ven sông quá rộng, lại toàn là cỏ. Tìm một chiếc vòng cổ nhỏ xíu càng khó hơn.
Cách đó không xa có một ngọn núi, ngoài ông bà đã được chôn cất ở đó, còn chôn rất nhiều người chết trong thôn, gió đêm thổi qua, cô cảm giác âm thanh gió vèo vèo, lòng bàn tay bàn chân đều đổ mồ hôi lạnh.
Nhưng không có cách nào, cô phải tìm được nó.
Lam Ngọc Anh lấy can đảm để không nhìn về phía ngọn núi, cô kh lưng đi về phía trước dọc theo sông với những bước nhỏ, chiếu đèn pin vào bụi cỏ, tỉ mỉ tìm kiếm.
Đột nhiên, có một âm thanh mơ hồ vang lên.
Xương sống của Lam Ngọc Anh phút chốc cứng đơ Giọng nói dường như phát ra từ phía sau, và nó ngày càng gần hơn, gần hơn nữa. “A! Có Ma!”
Khi có vật gì đó vỗ vào vai mình, Lam Ngọc Anh lập tức hét lên.
Không dám quay đầu lại, cô co cẳng chạy về phía trước, sợ chết khiếp, nhưng thứ kia lại như đuổi theo cô, ôm eo cô thật chặt, cô sợ đến mức muốn vỡ tan: “Buông tôi ra... ma..
Hoàng Trường Minh, người bị gọi là ma, nhếch môi trong bóng tối. “Nhìn xem tôi là ai. Anh kéo cô lại, giọng hét lên không hề thiện lành.
Giọng nói trầm tĩnh quen thuộc, còn có nhiệt độ cơ thể ẩm áp khi chạm vào. “Hoàng Trường Minh?”
Lam Ngọc Anh dường như mới khôi phục chút khí lực, kinh ngạc nuốt nước bọt, còn chưa tỉnh hồn: “Sao anh cũng ra đây?”
Hoàng Trường Minh cau mày liếc nhìn đèn pin trong tay cô, trầm giọng nói: “Lời này để tôi hỏi cô mới đúng? Nửa đêm không ngủ, lẻn ra ngoài làm gì?”