“Ơ... Sao vậy a?” Lam Ngọc Anh khó hiểu. “Cậu chủ nhỏ bị ốm. Thím Lý đáp.
Lam Ngọc Anh lập tức bối rối: “Đậu Đậu bị ốm ư? Có nặng không?” “Cô Lam đừng lo lắng, không nặng lắm đâu. Dường như nhận thấy sự lo lắng trong giọng nói của cô, thím Lý vội trấn an: “Chẳng qua là tối hôm qua cậu chủ nhỏ hơi bị cảm lạnh, đã khám bệnh rồi, không có gì đáng lo. Nhưng cậu chủ nhỏ vẫn không có khẩu vị, muốn ăn món mì do cô nấu nên tôi có thể làm phiền cô tới nhà được không?”
Nghe thấy câu này, Lam Ngọc Anh khó xử cắn môi: “Thím Lý, nếu Đậu Đậu không khỏe, không tiện ra ngoài thì thực ra cháu có thể nấu xong rồi thím qua đây mang đi “Tôi bận ở nhà chăm cậu chủ nhỏ, không thể đi được. “Thế thím bảo chú Lý qua đây lấy cũng được mà.” “Nhà tôi có chút việc nên ông ấy đã đi giúp đỡ từ sáng sớm rồi.” Thím Lý nói tiếp: “Cô Lam, chẳng giấu gì cô, thực ra cậu chủ nhỏ vẫn không thích ăn cơm, chỉ thích mỗi món mì do cô nấu nên thực ra tôi cũng muốn nhờ cô dạy tôi cách nấu.
Lam Ngọc Anh mím môi, không đồng ý ngay lập tức,
Đầu dây bên kia bỗng yên tĩnh mấy giây, giọng thím Lý mới vang lên: “Cô Lam, tôi sẽ không làm tốn nhiều thời gian của cô đâu. Cậu chủ nhỏ thực sự rất muốn ăn mì sợi, cậu chủ đang bận đi công tác, trong nhà chỉ có mình tôi với cậu chủ nhỏ. “Được, cháu sẽ qua ngay bây giờ. Lam Ngọc Anh lập tức đồng ý.
Cô cúp điện thoại rồi tắt TV, nhanh chóng về phòng thay quần áo rồi ra ngoài.
Vừa ra khỏi khu chung cư thì đã thấy có taxi vắng khách. Lam Ngọc Anh bắt một chiếc rồi ngồi vào. Không ngờ khoảng cách lại gần đến thế, mặc dù trên đường hơi kẹt xe, nhưng chưa đầy hai mươi phút sau, cô đã đứng trước một căn biệt thự.
Nơi này không xa hoa như nhà họ Hoàng, mặc dù cũng là nhà biệt lập, nhưng trông rất ấm áp. Lúc đi vào trong, Lam Ngọc Anh còn cố ý nhìn chung quanh, xác nhận không thấy chiếc Land Rover màu trắng kia rồi mới yên tâm bấm chuông cửa. Thím Lý mở cửa, không lâu sau đã thấy một bóng người nho nhỏ chạy về phía cô. “Ngọc Anh!” Cậu bé mặc áo ngủ, kêu cô bằng giọng non nớt. Có vẻ cậu bé thật sự không quá thoải mái nên còn cầm một cục giấy trong tay, thỉnh thoảng lại lau nước mũi.
Lam Ngọc Anh xoa đầu cậu bé, đưa mắt nhìn vào bên trong, thấp thỏm hỏi: “Thím Lý, Hoàng Trường Minh thật sự đi công tác rồi hả?” “Ừm.” Ánh mắt thím Lý hơi mất tự nhiên, xê dịch qua một bên: “Nửa tiếng trước cậu chủ đã đi rồi.” “Phù. Lam Ngọc Anh thở phào nhẹ nhõm.
Cậu bé đã chờ không kịp: “Ngọc Anh, vào nhà đi!”
Giống như mỗi lần qua nhà cô, cậu bé cong mông lấy một đôi dép ra từ trong hộp giày đặt trước mặt cô, vươn tay về phía mắt cá chân của cô, muốn giúp cô đối giày. Bất đắc dĩ là hôm nay cô mang giày cao gót, mép giày dính chặt vào chân, cậu bé loay hoay cả buổi mà không gỡ được nên luống cuống cào đầu.
Lam Ngọc Anh mỉm cười, cúi người xuống cởi giày ra thay dép, sau đó bị kéo vào trong nhà.
Cậu bé thấy cô thì rất phấn khởi: “Để cháu dẫn cô đi tham quan!” Mặc dù nói là dẫn cô đi tham quan, nhưng hầu như toàn là cưỡi ngựa xem hoa, mãi đến khi lên lầu, rẽ vào căn phòng thứ hai trong góc, đó là phòng ngủ của cậu bé.
Đó là một căn phòng nhi đồng đã được trang trí tỉ mỉ, chẳng qua màu sắc có vẻ hơn đơn điệu, chỉ có ba màu đen trắng xám. Cuối cùng Lam Ngọc Anh đã hiểu tại sao mỗi lần cậu bé đều ăn mặc quần áo gam màu trầm, chắc chắn là có liên quan đến Hoàng Trường Minh. Có điều đồ chơi la liệt ở khắp nơi trong căn phòng giúp tăng thêm một chút hoạt bát.
Thấy cô đi đến trước bàn, cậu bé bỗng thả tay ra, khẩn trương trèo lên ghế, ôm bản vẽ trên bàn vào lòng.
Lam Ngọc Anh nhướng mày, còn tưởng là bí mật của trẻ con. Thấy cô mỉm cười nhìn mình, cậu bé hơi thẹn thùng: “Ngọc Anh, muốn xem không?” “Muốn” Lam Ngọc Anh vui vẻ đáp.
Cậu bé mím môi, đỏ mặt đưa bản vẽ cho Lam Ngọc Anh. Cô nghiêm túc nhận lấy, không khỏi kinh ngạc khi thấy bức tranh bằng bút sáp màu này. Bối cảnh chắc là căn biệt thự này. Cô chỉ vào cô bé tóc dài nằm tay với hình người nhỏ trong tranh: “Đậu Đậu, chẳng lẽ đây là cô sao?” “Vâng” Cậu bé gật đầu.
Lam Ngọc Anh cảm thấy ấm lòng. Sau đó cô cúi xuống xem tiếp, chú ý thấy cách họ không xa còn có một người đàn ông khá cao lớn, chẳng qua khuôn mặt bị bút sáp màu đen bôi kín, cô tò mò hỏi: “Người đen thui này là ai?” “Là ba cháu!” Cậu bé chớp mắt. Bởi vì mỗi lần mình chơi với Ngọc Anh, lúc nào mặt ba mình cũng đen sì.
Lam Ngọc Anh im lặng, thầm nghĩ Hoàng Trường Minh mà thấy bức tranh này thì chắc chắn sẽ tức hộc máu vì bị con trai vẽ xấu như thế này. Để tránh tình cảm cha con của họ bị rạn nứt, cô bèn quyết định: “Đậu Đậu có thể tặng cho cô bức tranh này được không?” “Vâng!” Cậu bé vui vẻ đồng ý, còn ngượng ngùng nhào vào lòng cô: “Ngọc Anh thích, cháu rất vui!”
Lam Ngọc Anh xoa đầu cậu bé, thầm nghĩ cô làm thế là tốt cho cậu bé thôi... “Ngọc Anh, tối nay cô có thể ngủ lại nhà cháu không?” Cậu bé bỗng ngẩng đầu lên, hỏi bằng giọng mềm mại. Lam Ngọc Anh nhíu mày: “Chuyện này.”
Cậu bé dụi mặt vào lòng cô: “Ngọc Anh, cháu cảm thấy khó chịu, muốn cô ở bên cơ... “Cô Lam, hay là đêm nay cô khỏi cần về nhà đi.” Nhận được ánh mắt của cậu bé, thím Lý đành phải kiên trì nói: “Cậu chủ không có nhà, cậu chủ nhỏ cũng rất cô đơn. Nếu cô ở bên cạnh thì chắc cậu chủ nhỏ sẽ vui vẻ hơn một chút. “Được không, Ngọc Anh?” “Được không?”
Cậu bé nhắc đi nhắc lại như máy ghi âm.
Lam Ngọc Anh bị dây dưa không còn cách nào khác, cuối cùng mềm lòng gật đầu: “Được rồi.
Cậu bé lập tức vui vẻ vùi đầu vào lòng cô. Lam Ngọc Anh xoa cái bụng xẹp lép của cậu bé, không quên lý do mình đến đây: “Thím Lý, nhà bếp ở đây? Thím dẫn cháu qua đó nấu mì cho Đậu Đậu đi.” “Vâng vâng! Cô Lam, cô đi theo tôi đi!” Thím Lý vội gật đâu.
Sau khi đi theo thím Lý xuống lầu, Lam Ngọc Anh trực tiếp vào nhà bếp. Không gian rất rộng rãi, hai người đứng song song trước bệ bếp mà vẫn có vẻ trống trải. Trên bàn đá cẩm thạch đã được đặt mì sợi và trứng gà, ngay cả hành tây cũng được rửa sạch sẽ.
Khi nước trong nồi đã sôi sùng sục, điện thoại bàn trong phòng khách bỗng reo lên. Thím Lý đành phải lau tay rồi ra ngoài nghe máy.
Bởi vì thím Lý có nói trong điện thoại là muốn học nấu mì với mình nên Lam Ngọc Anh giảm lửa xuống, định chờ thím Lý nghe điện thoại xong rồi vừa nấu vừa dạy. Nghe thấy tiếng bước chân lại gần, cô cầm trứng gà nói: “Thím Lý, nấu mì rất đơn giản.
Nửa câu còn lại bị mắc kẹt trong cổ họng, bởi vì người đứng trước cửa nhà bếp không phải là thím Lý, mà là một bóng người cao lớn.