Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 150: Chương 150: Nhặt Lên Rồi Mới Được Đi






Nhìn thấy sự xuất hiện của đối phương, Lam Ngọc Anh nhíu mày, cũng thấy ngạc nhiên.

Nhưng Lam Dao Dao thấy sự xuất hiện của cô, lại vô cùng ngạc nhiên, vừa rồi mới cùng mấy cô bạn nhà giàu trong giới ăn cơm ở trên lầu, lúc xuống đây, cảm thấy có bóng lưng rất quen thuộc, lúc đầu còn cho là mình nhìn nhầm, bảo mọi người đi trước đi, quay lại nhìn lại một lần nữa, không ngờ lại thật sự là cô

Nhà hàng món ăn tây này là một trong các nhà hàng nổi tiếng nhất ở Sài Gòn, không tiếp nhận khách vãng lai, trước giờ luôn phải đặt trước.

Điều quan trọng hơn là, ở đây giá cả không rẻ, một bữa ăn đơn giản có thể bằng cả năm tiền lương của một công nhân bình thường, ra vào đều là xã hội thượng lưu quý tộc, cho nên đến nơi ăn cơm ngoài việc phải có tiền còn phải có địa vị thân phận, ngay cả Lam Dao Dao cũng là lâu lâu mới được đi đến ăn bữa cơm. “Lam Ngọc Anh, sao cô lại ở đây!”

Lam Dao Dao chỉ vào cô, quá đỗi ngạc nhiên liền hỏi tiếp một câu, "Cô ở đây làm gì?" “Ăn cơm." Lam Ngọc Anhcầm lấy dụng cụ ăn trong tay mình, lý do rất rõ ràng. “Tôi đâu có mù!” Lam Dao Dao bị chọc tức, giọng đều phách lối, "Tôi là đang hỏi cô, sao cô lại chạy đến nơi này ăn cơm! Cô biết đây là nơi nào không, cũng không biết cầm gương soi thử, đây là nơi mà người như cô đến được sao?”

Lam Ngọc Anh nhìn trong đĩa vẫn còn nửa miếng bít tết

Nghĩ đến lời vừa nãy của Hoàng

Trường Minh, không muốn lãng phí thời gian để ý cô ta, tiếp tục cúi đầu chuyện tâm cắt. "Lam Ngọc Anh, cô còn dám bợ tôi sao?" Lam Dao Dao thấy vậy liền nổi nóng, “Cô có biết một bữa cơm ở đây là bao nhiêu tiền không? Loại như cô có thể ăn nổi sau, cô xứng sao, cải người nào không có mắt mà dẫn cô đến vậy?

Cô ta cũng có để ý đến, đối diện tuy là không có người, nhưng có bộ dụng cụ ăn để ở đó. “Hoàng Trường Minh." Lam Ngọc Anhhưởng mắt nhìn lên, có sao nói vậy. “Hả!” Lam Dao Dao nghe xong không khách sáo mà cười thành tiếng, giống như là vừa nghe được một câu chuyện cười, “Lam Ngọc Anh, bây giờ cô cứ mở miệng ra là nói khoác? Đúng thật là nói láo cũng không biết xấu hổ, cũng không sợ người cười đến rụng răng, Anh Trường Minh không phải đã sớm bỏ rơi cô rồi hay sao Còn nữa, tên của anh ấy là để cô trực tiếp gọi như thế sao? Cô chẳng qua là bị anh ấy chơi xong một chân là đá đi, lại còn dám nói anh ấy dẫn cô đến, thật đúng là không biết liêm si!”

Lần trước ở tại tập đoàn Hoàng thị chính mắt cô ta nhìn thấy, cô vui vẻ chạy đến, Hoàng Trường Minh họp xong cũng không nhìn thắng cô, rất rõ ràng là mối quan hệ không giống như lúc trước nữa, cho nên Lam Dao Dao chỉ cho là cô cố ý nói như thế, chứ không hề tin. “Nhà hàng này bị làm sao vậy, tùy tiện ai cũng cho vào là sao! Phục vụ đâu...

Nói rồi, Lam Dao Dao quay đầu kêu lên. Rất nhanh trước sảnh lớn đã có nhân viên phục vụ chạy đến, thái độ rất cung kính, "Cô Ngọc Anh, cô có chuyện gì cần a?" “Quản lý Vương, nhà hàng của các anh quản lý như thế nào vậy? Loại người nghèo rách mồng tơi như vậy cũng cho vào ăn cơm, để người ta thấy cũng mất hứng ăn rồi, quay về tôi sẽ nói một tiếng, với nhóm bạn gái nhà giàu có tụ họp cũng đừng ai đến nơi này nữa."

Người được gọi là quản lý Vương, cũng vừa mới chuyển qua đây, nên không hề biết Lam Ngọc Anhlà đi cùng ai đến.

Nhưng đối với Lam Dao Dao thì lại quen thuộc hơn, lúc trước đến ăn xong đều có bọ cho một chút tiền, so với Lam Dao Dao cả người đều là đồ hiệu, Lam Ngọc Anh nhìn thật sự là hơi nghèo khó hơn, kết quả so sánh rất rõ là người đang đứng không thể đắc tội được.

Lam Dao Dao đung đưa túi xách Hermes trên cánh tay, đột nhiên nói, “Tôi vừa rồi mới đi ngang qua đây, vòng tay bị rớt rồi, tôi nghĩ ngờ là cô ta nhặt được rồi lấy đi “Tôi không có!” Lam Ngọc Anhlập tức phủ nhận. “Tôi rõ ràng nhìn thấy cô nhặt được rồi lấy đi!” Lam Dao Dao chỉ về hướng cô, sau đó tiếp tục nói, “Quản lý Vương, nếu như cô ta đã không thừa nhận, vậy đơn giản thôi, lục soát người cô ta là biết liên! Đó là vòng tay tôi mới mua không lâu, còn là phiên bản giới hạn!"

Lam Ngọc Anh nhíu mày, rất rõ ràng là Lam Dao Dao đang cố tình làm khó.

Rơi mất vòng tay chỉ là cái cớ mà thôi, chẳng qua là muốn sỉ nhục cô ở trước mặt mọi người, bây giờ đã có rất nhiều người dừng ăn cơm lại, mà nhìn cô giống như nhìn một con khỉ. "Xin thưa cô, mong cô hãy phối hợp một chút."

Quản lý Vương nhận được ám hiệu từ ánh mắt của Lâm Dao Dao, liền đi lên nói.

Lam Ngọc Anh nhấn mạnh mình không có, nhưng đối phương lại không nghe thấy, camera cũng không thèm kiểm tra, đã ngay lập tức cầm túi xách của cô đang để trên bàn cầm lên muốn kiểm tra.

Đây rõ ràng là một sự sỉ nhục, cô muốn giật lại, Lam Dao Dao bước lên ngắn cô lại, dụng cụ ăn trong tay rớt xuống, cô nghiến rằng, "Lâm Dao Dao, cô vừa phải thôi! “Nếu như tôi nói không thì sao?" Lam Dao Dao nhếch lông mày lên, cười ngạo mạn, "Làm sao nào, Lam Ngọc Anh, tôi là không muốn cô sống tốt thì sao! Cô đợi một lát tốt nhất là tự mình cút khỏi đây, bớt ở đây làm dơ mắt người nhìn! Lát nữa, tôi sẽ nói rõ một năm một mười cho anh Trường Minh biết “Cô muốn nói vì với tôi?”

Giọng nói trầm lặng của đàn ông, đột nhiên ngắt ngang lời cô ta.

Lam Dao Dao quá kinh ngạc, biểu tình trên mặt còn chưa kịp thay đổi, "Trường Minh, anh Trường Minh?"

Hoàng Trường Minh tay cầm điện thoại quay lại, kéo cái ghế đối diện nhưng không ngồi xuống, đôi mắt tối sầm lại như sắp có giông bão.

Quản lý Vương đang định kéo dây kéo túi xách mở ra liền bị dọa, run sợ đứng đó đầu còn dám tìm kiếm vòng tay gì nữa, lại nhìn về phía Lam Ngọc Anhanh ta thở cũng không thở mạnh, đâu có ngờ được là cô gái này thực sự là do Hoàng Trường Minh dẫn đến, lần này chết chắc rồi..... “Tổng giám đốc Hoàng, thật là xin lỗi! Ông giám đốc vừa nãy, nghe tin liền vội vã chạy lại, không cần anh nói nhiều lời gì nữa, đã ngay lập tức nói, “Cấp dưới bị mù mắt chó mạo phạm đến khách của anh, tôi sẽ xử lý thật nghiêm khắc! Quản lý Vương, gan của cậu cũng lớn thật đó, lại dám chưa làm rõ mọi chuyện đã trắng trợn lục soát túi xách của khách, ngày mai không cần đến làm nữa! Không đúng, bây giờ cậu ngay lập tức cuống gói đồ đạc đi đi!”

Quản lý Vương bị xử lý như thế liền cảm thấy sợ hãi, trăm phương ngàn kế mới leo lên được vị trí quản lý, lại chỉ vì như vậy mà mất việc. “Như vậy là xong sao?” Hoàng Trường Minh hừ lạnh một tiếng. “Tổng giám đốc Hoàng, anh xem còn chỗ nào chưa hài lòng cử việc nói gi

Hoàng Trường Minh đôi mắt hơi nhưởng lên, liếc nhìn Lâm Dao Dao, “Sau này súc sinh và cô Dao Dao đây không được vào đây nữa."

Đây rõ ràng là đem Lam Dao Dao và súc sinh để cùng đẳng cấp sao.

Lam Ngọc Anhbặm môi lại, mới không phát ra tiếng cười, vừa rồi chịu nhục nhã cứ như vậy mà tan biến. “Vâng vâng vâng, chúng tôi sẽ đặt vào quy định quản lý của nhà hàng!” Giám đốc nhà hàng hùa theo khể đáp.

Lời vừa nói xong, đã có hai nhân viên phục vụ nam đến, phụ trách đến kèoLam Dao Dao rời khỏi.

Sắc mặt Lam Dao Dao vô cùng khó coi, trước đây ở trên du thuyền của Hoàng Thị bị dẫn ra ngoài thì cũng thôi đi, chí ít không bị ai chế cười, còn bây giờ đang ở nơi cao cấp như thế này, có rất nhiều người đang ăn cơm ở đây cũng có thể có cả người quen, ngẩng đầu không gặp cúi đầu cũng thấy, kéo cô ta ra ngoài thế này, sau cô ta còn mặt mũi nào mà sống nữa chứ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.