**********
Chương 408: Nỗi sợ trong lòng
Động tác rất nhanh chóng Lam Ngọc Anh thậm chí không kịp phản ứng.
Đối phương đẩy vào cửa xe đồng thời ra sức ép cô ấy ngồi vào ghế, ngay lúc đó chiếc xe con mau chóng đi theo.
Trong quá khứ đã có một trải nghiệm giống như vậy, lúc đầu khi lần đầu tiên gặp Hoàng Thanh Thảo, cô ta. cũng đã cử mấy người đàn ông mặc đồ tây màu đen bắt cô ấy đi, đến bây giờ vẫn còn nhớ như in.
Nhưng cô ấy lại biết rõ lần này không phải cô ta, vì người mà cô ta cử đến tuy thô lỗ bắt người giữa ban ngày, nhưng hành động lại rất bình thường, không làm cho cô ấy đau, mà người đàn ông bắt cô ấy lên chiếc xe này toàn thân cũng là một bộ quần áo màu đen, khuôn mặt toát ra vẻ hung hãn.
Lam Ngọc Anh dùng hết sức để vùng vẫy, khăn bịt mồm rơi xuống đất.
Cô ấy muốn lao ra mở cửa xe, nhưng tên lái xe đã sớm khóa cửa xe lại, bất kể cô ấy cạy bẻ cũng chẳng có ích gì.
Cô ấy kiều mạng dùng tay đập lên cửa kính xe, ven theo dọc đường muốn thu hút sự chú ý của người đi đường xung quanh hoặc sự chú ý của những chiếc xe đi qua, chỉ tiếc là cô ấy lại phí công vô ích, vì của sổ kích được dán một lớp ni lông màu đen để chống nắng, nên chỉ có thể nhìn từ bên trong ra, mà không thể nhìn từ ngoài vào trong.
Người đàn ông vẻ mặt hung hãn thấy thế liền đưa tay lôi cô ấy trở lại. “Anh làm gì thế, thả tôi ra!” “Anh là ai, rốt cuộc anh muốn gì chứ? Các người có biết làm như này là phạm pháp hay không?”
Lam Ngọc Anh chưa nói xong, thì một tiếng bạt tai “ba” hũng hãn vang lên.
Lực rất mạnh.
Không chỉ đau rát mà bên tại còn vang lên tiếng “ong ong“.
Người đàn ông cầm lên chiếc khăn bịt miệng dưới đất, rồi bịt miệng cô ấy lại, nghe thấy cô ấy “ư, ư” liên tục, tên lái xe ngồi đằng trước bực bội, quay đầu lại mắng vài câu: “Mẹ nó, bịt kín miệng cô ta lại! Còn nữa lấy mũ trùm che mặt cô ta lại”
Đồng thời khi vừa dứt lời, người đàn ông liền tiện tay lấy khăn lau xe để ở đằng sau, vo thành một nắm rồi thô bạo nhét vào miệng cô ấy, sau đó lấy vải trùm che mặt lại!
Lam Ngọc Anh toàn thân bị đè ở chỗ ngồi phía sau, không thể động đậy.
Trong tầm mắt đều là một màu đen như mực, thứ gì cũng không nhìn thấy, chỉ có thể cảm thấy chiếc xe chạy liên tục, nỗi sợ trong lòng càng ngày càng lớn, lần này cô ấy có thể xác định rằng, bản thân thực sự bị người khác bắt cóc.
Tuy rằng nhìn thấy việc này trên tin tức xã hội không ít, nhưng Lam Ngọc Anh luôn cho rằng chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra đối với mình, mà hiện tại lại đột nhiên xảy đến, đôi tay hoàn toàn run rẩy cứng đờ, ngay cả đôi môi cũng run lên. Không biết đã trôi quá bao lâu rồi, một tiếng, hai tiếng hoặc là khoảng thời gian dài hơn nữa.
Lam Ngọc Anh cảm thấy bọn họ cố ý đi vòng quanh, lúc bị người trên xe bắt lên, tay chân vì bị trói quá lâu mà tê dại, ngay cả đứng vững cũng cực kỳ khó khăn.
Vải trùm mặt được tháo ra.
Vì suốt thời gian bị bịt mắt, lúc tháo ra, ánh mắt cô ấy nheo lại vì chói khi nhìn thấy ánh sáng.
Sau khi trở lại bình thường, Lam Ngọc Anh nhìn xung quanh, phát hiện bản thân lúc này ở một nơi núi rừng hoang vắng, xung quanh dường như chẳng nhìn thấy ngôi nhà nào, cũng chẳng có bóng dáng cư dân, có lẽ đã bị đem tới vùng ngoại ô.
Cô ấy nhìn con đường xung quanh, trong lòng nghĩ nếu như bản thân liều mạng chạy chốn thì có bao nhiêu phần chăm tỷ lệ chạy thoát thành công.
Không đợi cô ấy nghĩ kỹ, trước mặt có một người đàn ông dáng người hơi thấp đi ra từ nhà kho, xem ra tướng mạo còn đáng sợ hơn những tên vẻ mặt đầy hung hãn bắt cô ấy đi, trên mũi có một vết sẹo uốn lượn, xem ra vô cùng dữ tợn, hơn nữa bên hông còn đeo một con dao.
Tên lùn này bước đến hỏi: “Đã đem người tới chưa?” “Đã đem đến rồi!” Tên hung hãn đó gật đầu, nhổ ra cây tắm ngậm trong miệng ra, nói: “Ông chủ, ngài kiểm tra lại xem, lần này không thể bắt nhầm nữa!” “Không sai, chính là cô tal” Tên lùn đó nghe vậy liền rút điện thoại ra, sau khi kiểm tra thì vô cùng vừa ý.
Sau đó, liền ra hiệu cho những tên đàn em đưa cô ấy vào trong nhà kho.
Lam Ngọc Anh giãy giụa trong vo vọng, không ngừng trấn tĩnh bản thân, lúc bọn họ đến kéo đi, cô ấy giả vờ bị liệt chân, cúi người xuống dùng khuỷu tay huých vào túi áo khiến điện thoại rơi ra, sau đó dùng mũi chân đá văng ra bụi cỏ.
Vì bụi có sự che chở của bụi cỏ, nên không bị phá hiện.
Cô ấy thật may mắn, đối phương lại bỏ qua điểm này, cũng không lục soát người cô ấy, lúc đi vào tiệm cà phê, vì trêu chọc nên Hoàng Trường Minh cố ý để chế độ im lặng, nếu không trên dọc đường có người gọi đến, thì điện thoại nhất định sẽ bị bọn họ ném đi.
Hiện tại, điều cầu nguyện duy nhất của Lam Ngọc Anh là, có thể dựa vào chức năng định vị điện thoại mà cứu bản thân.
Phía sau cổ áo bị mấy người chẳng biết thương hoa tiếc ngọc xách lên, cô ấy bị nghẹn như không thở nổi, nhưng lại không kêu lên được, chỉ có thể tùy cho bọn bọ lôi vào nhà kho.
Đó là một nhà kho rất lớn, lúc trước có thể dùng để chứa hàng hóa, hiện tại đã bị bỏ hoang, bên trong trống rỗng.
Sau khi đi vào, cái cửa sắt đóng lại kêu lên một tiếng “kẽo kẹt”.
Bên trọng vậy mà lại có hai người đàn ông, cũng mặt đồ đen, xem ra cũng là du côn, phía trước có một cái bàn, bên trên và phía dưới là những chai bia chất ngổn ngang, âm thanh chửi rủa không dứt.
Lam Ngọc Anh phía sau lưng sớm đã ướt đẫm mồ hôi, có thể cầm cự không bất tỉnh hoàn toàn là một kỳ tích,
Ở cùng với những tên cao lớn thô kệch trong một không gian, thật sự khiến cô ấy sợ hãi, tia nắng ở nơi xa dần dần kéo về.
Hoàng Trường Minh ra khỏi Hoàng Thị sớm hơn 1 tiếng so với bình thường, vẫn chưa đến giờ cao điểm, nên suốt dọc đường rất thuận lợi.
Sau khi quẹo vào đường tư nhân, đi không bao xa, chiếc xe LANDROVER màu trắng đậu ở trong sân.
Lúc mở cửa xe, Hoàng Trường Minh cầm lấy điện thoại.
Vẫn giống như những lần trước, đường dây thông nhau, nhưng lại mãi chẳng có ai bắt máy, sau một hồi, lại vang lên giọng nữ quen thuộc: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”
Hoàng Trường Minh chau mày cầm chìa khóa xe đi về phía biệt thự. Mở cửa ra, liền có một hình dáng nhỏ bé hào hứng chạy như bay đến.
Chỉ là hình như không phải người mà mình trông đợi, sau khi nhìn ra đứa bé, khuôn mặt đột nhiên lộ ra biểu cảm hơi thất vọng. “Ba oi!”
Đậu Đậu kêu lên, liền quay người chạy về phòng khách. Hoàng Trường Minh thấy vậy, lập tức hiểu ra, đồng thời cảm thấy rất kinh ngạc.
Thuận theo tầm mắt, quả nhiên, đôi dép lê phu nhân đặt ở đó, chứng minh chủ nhân của nó không ở đây.
Hoàng Trường Minh đang đặt chìa khóa xe xuống thì đột nhiên dừng lại, cắn môi hỏi người bóng dáng hơi mập ra đón mình: “Thím Lý, Ngọc Anh vẫn chưa về sao?” “Cô chủ bây giờ vẫn chưa trở về ạ!” Thím Lý lắc dầu, quay lại nhìn đồng hồ, tiếp tục nói: “Sau khi ăn xong bữa trưa rồi đi ra ngoài, đến hiện tại vẫn chưa trở về nữa! Lúc đó tôi vẫn còn gọi điện cho cô Ngọc Anh, muốn hỏi cô ấy buổi tối ăn gì, để tiện cho việc chuẩn bị, nhưng mãi không có ai nhấc máy!”
Hoàng Trường Minh nghe vậy, mặt mũi đột nhiên dúm lại.
Bình thường mà nói, ngoài việc cố ý chêu cô ấy, Lam Ngọc Anh cũng chẳng thể nào giận lâu như vậy mà không nghe điện thoại của anh ta, nghĩ rằng cô ấy đã sớm trở về biệt thự rồi, không ngờ rằng cô ấy lại không ở đây,
Không hiểu sao, lúc này anh ấy có một cảm giác hơi hơi lo sợ bao trùm trong lòng.