Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp.
**********
Chương 396: Tất cả đều là mùi chua
Hoàng Trường Minh nghe vậy thì nhíu mi lại nhìn về phía di động.
Trên gương mặt anh chưa từng có nhiều cảm xúc, thậm chí hơi có chút phản cảm, cũng không có ý muốn gọi lại.
Chẳng qua, không chờ anh cất điện thoại di động vào trong túi quần, tiếng chuông reo lại vang lên, trên màn ảnh hiện lên người gọi là “Lê Tuyết Trinh” y như mấy cuộc gọi lần trước, cứ như kiên trì không gọi cho anh bắt máy thì không bỏ qua.
Lam Ngọc Anh thấy giữa chân mày anh có thêm một vết hằn sâu, sợ anh khó xử, cô tránh ra khỏi ngực của anh: “Anh nhận máy đi, em vào phòng bếp xào rau đây!”
Thừa dịp anh không phản ứng lại, cô đã xoay người bước nhanh đi xuống tầng.
Trong phòng bếp, thím Lý đã chuẩn bị xong hết các nguyên liệu, đang muốn gọi cô lại đây nêm nềm.
Lam Ngọc Anh nhận lấy tạp dề rồi đeo vào, thay thế công việc của thím Lý, bắt đầu công việc lu bù trước lò bếp, truyền ra tiếng khói lửa xèo xèo.
Bốn món một canh phong phú, phối hợp chay mặn dinh dưỡng rất cân đối, lúc mà cô bưng chén canh sau cùng ra, Đậu Đậu đã tầm xong ngồi ở ghế chờ, giương cải miệng nhỏ nanh không ngừng nuốt nước miếng, trông dáng vẻ đặc biệt đáng yêu.
Lam Ngọc Anh yêu thích không thôi mà sờ sờ khuôn mặt nhỏ nanh của nó: “Bé cưng đói bụng lắm đúng không, hiện tại có thể ăn cơm rồi!” “Ngọc Anh vất vả quá đi mất.
Đậu Đậu nói xong thì vùi đầu ăn ngấu nghiên.
Lam Ngọc Anh không lập tức ngồi xuống, mà là đi ra khỏi nhà ăn, nhìn quanh một vòng không thấy được bóng dáng cao lớn kia, hơn nữa dường như áo khoác của bộ tây trang đang vắt trên ghế sô pha cũng không thấy đâu cả.
Cô nhíu mày hỏi thím Lý vừa từ trong phòng khách đi ra: “Thím Lý ơi, Hoàng Trường Minh lại trở về phòng sách rồi sao?” “Ông chủ đi ra ngoài rồi!” Thím Lý trả lời cô. “Đi ra ngoài sao?” Lam Ngọc Anh kinh ngạc. “Đúng, ngay lúc cô đi vào xào rau, ông chủ đã cầm di động rời đi rồi!” Thím Lý gật đầu, nói tiếp: “Ông chủ bảo tôi nói với cô một tiếng, kêu cô và cậu chủ nhỏ ăn trước, không cần chờ ông chủ! Ông chủ đi ra ngoài gặp người ta, có chút việc cần xử lý, chừa cơm cho ông ấy là được rồi!”
Không hỏi kỹ thêm nữa, Lam Ngọc Anh mơ hồ đã có thể đoán được chuyện gì rồi.
Lê Tuyết Trinh gọi điện thoại cho anh, lúc này đi ra ngoài, chắc là đi gặp đối phương... “Ồ” Cô hé miệng đáp khế một tiếng.
Ngoài cửa sổ, sắc trời dần dần tối lại, ánh trăng treo giữa màn đêm màu lam đậm, bốn phía có mấy vì sao lập lòe tỏa sáng.
Trong biệt thự có vẻ thật im lặng, trên tầng yên tĩnh, chỉ có âm thanh truyền đến từ chiếc TV dưới tầng.
Trong phòng khách chỉ có một ngọn đèn đang soi sáng, Lam Ngọc Anh nắm điều khiển từ xa ngồi trên ghế sa lon, tâm tư của cô hoàn toàn không nằm trên chương trình truyền hình, tầm mắt cô thủy chung nhìn về hướng cổng vào, theo mỗi phút mỗi giây trôi qua, khóe miệng của cô lại càng mím chặt hơn một một ít.
Lam Ngọc Anh củi đầu liếc nhìn đồng hồ.
Cách thời điểm chạng vạng anh đi ra ngoài, đã sắp qua bốn giờ rồi...
Tâm tình chờ đợi vô cùng lo lắng này khác với lần trước ở New York, anh và Nguyễn Phong đi uống rượu, cứ như có một con mèo không ngừng vươn móng cào lên trái tim của cô.
Không biết qua bao lâu, trong viện mơ hồ truyền đến tiếng động cơ ô tô, Lam Ngọc Anh dựng thẳng lổ tại lên nín thở lắng nghe, nghe thấy tiếng mở mật mã khóa truyền đến từ ngoài cổng, cô lập tức thu hồi tầm mắt.
Sau này tựa vào ghế sa lon, ánh mắt không hề chớp mà nhìn chăm chú vào ti vi.
Chẳng sợ lúc này kịch truyền hình đã chiếu xong bước vào giai đoạn quảng cáo, cô cũng không chớp mắt, làm như đang xem đặc biệt tập trung.
Cũng không bao lâu sau, có tiếng bước chân trầm ổn từ xa bước đến gần.
Hoàng Trường Minh cởi bỏ áo khoác tây trang, vừa tháo nút cổ tay áo hai bên, vừa hỏi cô: “Đậu Đậu đã ngủ rồi Sao?” “Ừ” Lam Ngọc Anh đáp lại. “Vân đang chờ anh sao?” Hoàng Trường Minh lại hỏi. “Không” Tầm mắt của Lam Ngọc Anh vẫn đặt trên TV. Hoàng Trường Minh thấy thế, quay đầu lại liếc nhìn về hướng nhà ăn: “Có để phần cơm cho anh chứ?” “Có.” Lam Ngọc Anh thấp giọng đáp lại.
Cô cứ như đang cố ý, trước sau vẫn chỉ phát ra một chữ mà thôi, keo kiệt không nói nhiều thêm lời nào. “Ngọc Anh, anh rất đói bụng, hình như dạ dày cũng thấy hơi hơi đau.”
Lam Ngọc Anh vẫn mang dáng vẻ như lão tăng nhập định nắm điều khiển từ xa, muốn há mồm nói tự anh đi mà tìm trong bếp ấy, nhưng mà khóe mắt liếc về động tác anh giơ tay lên đặt lên dạ dày mình, không quá hai giây, cô đã đứng lên từ trên ghế salon. Ở trong lòng thầm mắng mình một câu không tiền đồ, nhưng vẫn cắm đầu đi về hướng phòng bếp.
Cô không có cố ý chừa cơm cho anh, nhưng sau khi cô và Đậu Đậu ăn xong, cô lại xào cho một mình anh một đĩa thịt bò và một đĩa rau xanh, vẫn luôn đặt trong lò giữ ấm với chén canh, hiện tại mở nhà bếp ra, không hai phút là có thể lấy ra ăn tiếp rồi.
Lam Ngọc Anh bưng ra từ trong phòng bếp, Hoàng Trường Minh cũng kéo cái ghế đối diện ra. Đưa đôi đũa tới, cô không ngồi xuống cùng, mà là thấp giọng nói câu: “Anh cứ ăn từ từ, em lên tầng trước.” Nói xong, còn cố ý vòng qua bên cạnh bàn ăn đi ra nhà ăn.
Hoàng Trường Minh cơm nước xong thì lên tầng, Lam Ngọc Anh trong phòng ngủ hình như vừa tắm rửa xong nằm ở trên giường, anh liếc mắt một cái, không nói gì, chỉ im hơi lặng tiếng đi vào phỏng tầm.
Chờ anh lại cũng tắm rửa xong đi ra từ trong phòng tắm, Lam Ngọc Anh nằm nghiêng trên gối nằm nhìn cái đèn bàn mà ngẩn người, nghe được tiếng bước chân thì lập tức nhắm hai mắt lại.
Thấy thế, anh cũng không vạch trần, chỉ cười như không cười mà nhíu mày.
Đưa tay tùy tiện để khăn mặt lên trên tủ đầu giường, Hoàng Trường Minh vén chăn lên nằm vào, vươn tay nắm lấy bả vai của cô. “Đừng đụng, em đang ngủ.
Lam Ngọc Anh giật giật rụt về sau, lẩm bẩm nói.
Hoàng Trường Minh nhếch đôi môi mỏng lên một hình cung, giống như kinh ngạc mà nói: “Ngủ mà vẫn còn có thể nói chuyện sao?”
Lam Ngọc Anh cắn môi, đành phải mở mắt, nhìn thấy gương mặt gần trong gang tấc, lại quay tầm mắt đi chỗ khác. “Hồi chạng vạng anh đi ra ngoài, là đi gặp Lê Tuyết Trinh.” Hoàng Trường Minh vươn tay vuốt nhẹ một luồng tóc của cô. “Em biết!” Lam Ngọc Anh hé miệng.
Hoàng Trường Minh rốt cục cũng nhịn không được, cười nhẹ ra tiếng: “Không muốn biết, anh đi gặp cô ta để làm gì sao?” “Không muốn..” Lam Ngọc Anh rũ mi xuống.
Chính là câu trả lời lúc này, rõ ràng chính là miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo.
Giương mắt thấy anh đang nhăn nhăn cái mũi, ngửi bên trái rồi lại bên phải, cô không khỏi nhíu mày hỏi: “Hoàng Trường Minh, anh đang ngửi cái gì vậy?” “Mùi trong cái nhà này không đúng” Hoàng Trường
Minh nói như có chuyện lạ. “Không đúng chỗ nào..” Lam Ngọc Anh cũng ngửi theo một cái.
Đôi mắt Hoàng Trường Minh đầy sự chế nhạo: “Tất cả đều là mùi chua!” “..” Lam Ngọc Anh xấu hổ trừng anh, trở mình chỉ chừa cho anh một cái gáy: “Em thật sự mệt lắm rồi, em muốn ngủ!”
Chẳng qua mới vừa nhắm mắt lại không bao lâu, cái mũi đã bị anh thò tay qua bóp lấy. Lam Ngọc Anh cố gắng chống chọi vài giây, sau đó thì không hít thở nổi nữa. “... Này!”
Lúc này cô hoàn toàn tức giận.
Ngực Hoàng Trường Minh hơi hơi phập phồng, tiếng cười trầm thấp lại chấn động truyền ra một lần nữa.
Rất ít khi có thể nhìn thấy gương mặt này của cô, như một con mèo nhỏ sau khi bị chọc giận, lông cả người đều dựng thẳng lên.
Không để ý cô đang giãy dụa, Hoàng Trường Minh ôm cô vào trong lòng, để cằm lên đầu của cô, lập tức nhếch môi giải thích: “Anh đi ra ngoài gặp mặt Lê Tuyết Trinh, là bởi vì cô ta nói qua điện thoại với anh là, cô ta có manh mối về tên tài xế gây tai nạn đụng vào Đậu Đậu rồi bỏ chạy đó.”