Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 331: Chương 331: Trên chín mươi chín phần trăm




**********

Chương 331: Trên chín mươi chín phần trăm

Hoàng Thanh Thảo có chuyện phải làm, buổi tối nói xong liền cùng Trần Phong Sinh tạm thời rời khỏi trở về tiểu khu.

Nhất thời, trong phòng bệnh chỉ còn ba người.

Cũng giống như trong vườn bách thú ngày đó, nếu đi qua phòng bệnh mà không biết thì sẽ tưởng ba người họ là một gia đình.

Lam Ngọc Anh lấy hoa quả đã rửa sẵn ở nhà ra, dùng dao gọt vỏ, thấy Bánh Bao nhìn chằm chằm vào tay cô, nhếch miệng hỏi: “Đậu Đậu, con muốn ăn hình dạng gì?” “Con thỏ nhỏ được không?” Bánh Bao hai mắt sáng ngời.

Tuy rằng băng gạc quấn quanh đầu nhìn muốn phát hoảng, nhưng sau khi Bánh Bao tỉnh lại đã ăn một bữa mì no nê, sức khỏe cũng khôi phục lại không ít, huyết sắc trên khuôn mặt nhỏ đã đỏ bừng. “Được rồi.” Lam Ngọc Anh đáp ứng.

Con thỏ nhỏ.

Cô dùng mũi dao cứa lên xuống cái đĩa, tạo ra nhiều đường nét cho cái tại. Chờ sắp xong, cái miệng nhỏ của Bánh Bao gần như đã chạm đến mang tai, làm nũng như một đứa bé: “Ngọc Anh, dì thật tuyệt vời.

Lam Ngọc Anh được khen có chút rung động, cô dùng nĩa trái cây gầm một con thỏ nhỏ nói: “Đậu Đậu mở miệng!” “A.” Khi nghe đến đây, chú thỏ con há hốc miệng như một con hà mã.

Lam Ngọc Anh đút cho cậu bé, ăn đặc biệt ngon miệng, có mùi thơm vì giòn của táo. “Thật hạnh phúc!” Sau khi cậu bé nuốt con thỏ nhỏ xuống, đôi mắt to đen như quả nho chớp chớp, nhẹ giọng nói nhỏ: “Đứa nhỏ muốn bệnh hoài!”

Đã vậy, có thể được Ngọc Anh chăm sóc như vậy mỗi ngày! “Làm sao có thể!” Lam Ngọc Anh lo lắng cau mày, đương nhiên không đồng ý lời nói này của cậu bé, nghiêm mặt nói: “Đậu Đậu nhất định phải mau khỏe lại, nếu không dì sẽ lo lắng”

Sau khi nghe xong, Bánh Bao cũng nhận được một ánh mắt của bố.

Nhanh chóng nhớ lại lời dạy hồi sáng, sợ cô lại lo lắng đến phát khóc, vội vàng nói: “Đứa nhỏ rất ngoan!” “Đúng vậy, Đậu Đậu của chúng ta là người ngoan nhất.” Lam Ngọc Anh mỉm cười, đưa tay xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ bé của cậu bé, nhấn mạnh nói: “Con là đứa bé ngoan nhất trên đời này!”

Ăn hết sạch con thỏ nhỏ cuối cùng, bánh bao tiếp tục mỉm cười.

Đột nhiên, cậu bé bẽn lẽn móc ngón út về phía cô “Ngọc Anh.

Lam Ngọc Anh ngay khi thấy điều này thì lập tức hiểu ý cậu bé, cậu bé nghiêng người về phía trước nở nụ cười và tình cờ cúi xuống nửa khuôn mặt.

Bánh Bao bĩu môi ngượng ngùng.

Chỉ là lịch sử luôn được lặp lại một cách đáng kinh ngạc, một tiếng “bẹp” sắp được kêu lên thì có một bàn tay to đột nhiên duỗi ra chặn ở giữa.

Lam Ngọc Anh nhận ra và vội vàng trở lại vị trí ban đầu của mình. Hoàng Trường Minh liếc nhìn con trai đang phồng mang trợn má, bình tĩnh giải thích: “Trên miệng nó còn có cái gì kìa. “ồ” Lam Ngọc Anh gật đầu.

Hoàng Trường Minh ngăn cản yêu cầu hôn quá hoành tráng của con trai, cũng không sợ cậu bé nổi giận, rốt cuộc thì cũng phải nằm trên giường bệnh, hơn nữa cũng không có bình hoa hay bể cá để ném, quan trọng nhất là bây giờ anh có vợ Ngọc Anh ở đây.

Biết trước tính cách của bố mình, Bánh Bao quả thật có chút hờn dỗi, nhưng cậu bé cũng không dám làm con bảo hoang như mọi ngày, bởi vì sợ cô không thích, cho nên cậu bé chỉ có thể dùng hết sức nhếch khóe miệng lên.

Rất tức giận!

Nhưng vẫn không ngừng mỉm cười!

Lam Ngọc Anh không hiểu nhìn hai bố con bọn họ, lấy khăn ướt ra lau tay, thấy Hoàng Trường Minh đàng nhìn chăm chăm túi hoa quả trên bàn bên cạnh.

Cô không rõ hỏi: “Hoàng Trường Minh, anh cũng muốn ăn sao?” “Ừm. Dường như Hoàng Trường Minh chỉ chờ cô hỏi câu này. “Vậy để tôi cắt một quả cho anh. Lam Ngọc Anh suy nghĩ một lúc sau đó cầm dao gọt hoa quả lên.

Rốt cuộc thì cũng chỉ là thuận tay nên cô mới bằng lòng giúp anh cắt thêm một miếng nữa, khi miếng vỏ cuối cùng rơi vào thùng rác, giọng nam trầm ổn cũng đồng thời vang lên: “Tôi cũng muốn có hình con thỏ nhỏ.”

Lam Ngọc Anh: “

Sau đó, bất kể Lam Ngọc Anh làm gì cho Bánh Bao, Hoàng Trường Minh chắc chắn cũng đòi như vậy.

Ai là đứa trẻ và ai là người bị bệnh?

Lam Ngọc Anh liếc nhìn đồng hồ đeo tay, nhắc nhở nói: “Hoàng Trường Minh, không phải vừa rồi bác sĩ Trần bảo anh đến văn phòng của anh ấy sao? Sao giờ anh còn ở đây?” “Đừng lo lắng. Hai chân dài của Hoàng Trường Minh trùng xuống. “Mau qua đi, có thể anh ấy có chuyện muốn bàn!” Lam Ngọc Anh liếc nhìn Bánh Bao nhếch miệng, tiếp tục nói: “Đi đi, để Đậu Đậu ở đây tôi chăm sóc cho!” “Hừ” Hoàng Trường Minh nhíu mày, cuối cùng bất đắc dĩ rời khỏi phòng bệnh.

Trực tiếp đi vào thang máy, đến khoa chỉnh hình, liền nhìn thấy văn phòng của Trần Phong Sinh đầu tiên. “Cốc cốc cốc

Cửa chưa đóng, anh giơ tay gõ hai lần.

Trần Phong Sinh mặc chiếc áo choàng bác sĩ màu trắng, đang ngồi bên bàn làm việc với rất nhiều phim chụp X Quang về xương, máy tính bên cạnh được bật lên nhưng anh ấy không nhìn vào nó, thay vào đó, anh ấy khoanh tay lại suy nghĩ điều gì đó, vẻ mặt nghiêm túc.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, anh ấy mới như hoàn hồn lại: “Trường Minh, anh đã đến!” “Ừ.” Hoàng Trường Minh gật đầu, bước tới kéo ghế ngồi ở đối diện, cau mày hỏi: “Phong Sinh, sau này Đậu Đậu có di chứng gì không?” “Không, Đậu Đậu không còn gặp nguy hiểm nữa.” Trần

Phong Sinh khi nghe thấy điều này thì nhanh chóng trả lời. “Vậy tại sao anh lại gọi tôi tới đay?” Hoàng Trường Minh vẻ mặt khó hiểu.

Sắc mặt Phong Sinh nghiêm nghị y như lúc vừa rồi khi anh vào cửa: “Trường Minh, tôi mời anh đến đây là còn có chuyện khác!” “Chuyện quái gì đang xảy ra vậy!” Hoàng Trường Minh nhíu mày chặt hơn, cố ý khịt mũi: “Nếu muốn nói gì nói mau đi. Anh trở thành một người mẹ chồng từ khi nào vậy?”

Trần Phong Sinh không có trả lời cợt nhả như thường lệ, mà nói: “Trường Minh, trước tiên xem qua cái này!”

Cùng với đó, một túi giất nhám được lấy từ dưới mấy tờ phim X – Quang.

Hoàng Trường Minh nhưởng mày, theo lời anh ấy nói, sau khi mở ra có mấy tờ giấy, nhìn thấy năm chữ lớn in đậm phía trên, đồng tử liền co rút lại.

Kiểm tra huyết thống mẹ con?

Anh ngước mắt lên nhìn người đối diện, thấy anh ấy đang chờ mình, anh nhưởng mày định thần lại, lật đến trang cuối cùng thì đột nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi. “Rầm.”

Chuyển động lớn đến mức chiếc ghế ngã ngửa ra phía sau và lùi một đoạn rất xa, ròng rọc phát ra tiếng nghe chồi tai.

Như đang phân vân không biết mình có đọc nhầm không, Hoàng Trường Minh lại nhìn chăm chăm vào chữ trắng đen, con người đen như mực nhìn chằm chằm, nhất là mấy con số cuối cùng, liên tục xác nhận lại. “Phong Sinh, chuyện gì đang xảy ra thế này!”

Gần xanh trên trán Hoàng Trường Minh giật giật vì quá sốc.

Phong Sinh cau mày, cô động nói: “Trường Minh, anh nói đúng. Sau nhiều lần thí nghiệm, cả 15 hạng mục xét nghiệm gen đều giống nhau. Xác suất Đậu Đậu và cô Lam là mẹ con là hơn 99%.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.