Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 72: Chương 72: Trống huơ trống hoác?




Liên tục hai ngày, Lam Ngọc Anh đều hôn mê ở trong khách sạn.

Tiêu hao thể lực quá lớn, khiến mỗi khi cô mở mắt ra đều đã sắp chạng vạng tối, ngày thứ ba, cố ý đặt đồng hồ báo thức mới có thể bò dậy vào giữa trưa.

Nhưng mà không có sự cho phép cho Hoàng Trường Minh, Lam Ngọc Anh cũng không dám ra ngoài chạy lung tung, nên ngoan ngoãn chờ ở trong phòng ăn cơm, mở TV lên tìm kênh tiếng Trung, chiếu bộ phim gia đình mẹ chồng nàng dâu.

Khi cửa phòng vang lên "Cạch” một tiếng, cô giống như bị nhiễm điện từ trên ghế sô pha đứng lên.

Chẳng qua người đi vào cũng không phải là Hoàng Trường Minh, mà là Phan Duy cũng mặc bộ vest màu đen, “Cô Lam, Tổng giám đốc

Hoàng nói tôi tới đây đón cô!” "Um!"

Lam Ngọc Anh không dám chậm trễ, vội đi theo.

Xe ngừng lại ở trên con phố rất vắng vẻ, nhưng mà có rất nhiều cửa hàng, nhìn có vẻ rất xa hoa.

Phan Duy đưa cô vào một cửa hàng bày rất nhiều trang sức của nữ trong tủ kính, thấy án mắt đầy nghi ngờ của cô, giải thích nói: “Buổi tối Tổng giám đốc Hoàng có một bữa tiệc, định để cô Lam làm bạn gái đi cùng! "Hả...... Tôi sao?” Lam Ngọc Anh ngẩn ngơ.

Phan Duy cười gật đầu, đẩy cửa kính ra cho cô.

Bên trong Hoàng Trường Minh đang ngồi ở trên số pha, đôi chân dài vắt chéo lên nhau, trong tay cầm một quyển tạp chí, nhưng mà anh cũng không xem, trên gương mặt đã lộ ra vẻ không kiên nhẫn.

Lam Ngọc Anh thấy thế, bước chân nhanh hơn.

Hoàng Trường Minh nhìn thấy cô đi tới, nói một câu "Sao lại chậm như vậy”, sau đó ném quyền tạp chí sang bên cạnh, trực tiếp đưa cô lên lầu hai.

Không gian trên lầu còn rộng rãi hơn dưới lầu, trưng bày đều là váy dạ hội xinh đẹp.

Hoàng Trường Minh buông tay cô ra, thuận thể đẩy cô lên phía trước một cái, “Chọn một cái em thích đi.”

Lâm Ngọc Anh quay đầu lại nhìn anh một cái, căn cắn môi, vẫn nuốt câu từ chối vào.

Tuy rằng cô không quá hứng thứ với bữa tiệc, cũng không quá muốn đi, nhưng từ trước đến nay anh đã nói một là một không có hai, hơn nữa các loại váy dạ hội này phần lớn đều là thuê, cho nên tâm lý nặng nề của cô có thể giảm bớt không ít.

Nhà thiết kế ở bên cạnh cần thận giới thiệu, Lam Ngọc Anh chỉ vào một cái trong đó, "Lấy cái màu xám bạc này đi!” “Không được! Phía sau lưng không có chút vải nào.”

Nhà thiết kế còn chưa kịp tháo móc áo xuống, Hoàng Trường Minh đã trầm giọng nói. “Cái này?” Lam Ngọc Anh đành phải chỉ bộ khác. “Cổ áo quá rộng!” Hoàng Trường Minh nhíu mày. “Vậy cái này?” "Đổi cái khác!”

Lam Ngọc Anh bất đắc dĩ, buồn rầu với những chiếc váy xinh đẹp được xếp thành hàng trước mặt.

Hoàng Trường Minh từ phía sau đi ra, ngón tay dài đưa lên, từ bên trong lấy ra một bộ váy ngang vai màu đen, “Mặc cái này đi!” “Ừm...” Lam Ngọc Anh yên lặng nhận lấy.

Một khi đã như vậy, sao còn nói để cô chọn chứ

Nhà thiết kế chọn một đôi giày cao gót màu bạc mang tới phòng thử đồ, không quá phức tạp, thiết kế ngang vai rất bảo thủ, chỉ lộ ra vị trí xương quai xanh, vị trí eo rất bỏ, lần váy đuôi cá trông rất cân đối.

Lam Ngọc Anh mặc vào không bao lâu, thì gặp một việc khó.

Khoá kéo ở sau lưng, cô đứng trước gương nửa ngày, tay cũng không thể với tới.

Mân mê cả nửa ngày cuối cùng cũng từ bỏ, Lam Ngọc Anh hé một cái khe nhỏ ở cửa ra: “Ngại quá, có thể đi vào kéo khoá kéo xuống giúp tôi không?” “Cô chờ một lát

Khi cửa được mở ra lần nữa, cô không quá để ý, xoay người đưa phần lưng phía sau ra.

Tới khi lòng bàn tay thô ráp chạm vào làn da, Lam Ngọc Anh run lên.

Quay đầu lại thì bị doạ sợ, quả nhiên người đi vào không phải nhà thiết kế, mà là Hoàng Trường Minh thân hình cao lớn, không gian cũng lập tức trở nên chật chội.

Lam Ngọc Anh muốn trốn về phía trước, nhưng không có chỗ, chỉ có thể để mặc hơi thở của anh vây quanh mình từ phía sau.

Hoàng Trường Minh không kéo khoá vảy lên cho cô ngay, bàn tay đưa lên phía trước, “Trống huơ trống hoác?" "." Lam Ngọc Anh cắn môi.

Mặc loại váy này đương nhiên là không có khả năng mặc đồ lót như ngày thường, nếu không sẽ bị lộ ra vết.

Cảm giác đôi môi mỏng của anh đang mở ra từng đoá từng đoá hoa nóng bỏng, Lam Ngọc Anh sắp không đứng vững được, giọng nói cũng có chút run rẩy, “Đừng như vậy, sẽ bị nhìn thấy

Tay và đôi môi Hoàng Trường Minh đều không có ý tứ buông tha, hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng. “Buổi tối cởi ra cho anh xem, hum?"

Lam Ngọc Anh bị âm cuối của anh làm cho nóng bỏng, hơi thở chậm lại.

Không nặng không nhẹ cắn một cái lên vai, cô đành phải gật nhẹ đầu, “Ừm...”

Tựa như lúc này Hoàng Trường Minh mới vừa lòng, vòng đến phía trước rút tay về, sau đó là âm thanh rất nhỏ của khóa kéo vang lên, “Được rồi!”

Lam Ngọc Anh xấu hổ không lập tức đi ra ngoài, chờ tới khi anh đóng cửa lại, mới cọ cọ một chút lên khuôn mặt đỏ bừng rồi đẩy cửa ra lần nữa, lại là đụng phải ánh mắt mờ ám của nhà thiết kế.

Sau khi thay quần áo xong là trang điểm, khi ngồi xuống cô vẫn dùng tiếng Anh nhấn mạnh, “Đừng trang điểm quá đậm, đơn giản một chút là được!” "Ok!" Mời bạn đọc tru yện tại Truyện88.net

Khoảng hơn nửa tiếng sau, rốt cuộc cũng trang điểm xong.

Lam Ngọc Anh nhìn cô gái trong gương, có chút không dám tin đây là mình.

Không trang điểm đậm, rất nhạt, nhưng lại khiến dáng vẻ mới của cô rực rỡ hẳn lên, dựa theo yêu cầu của cô, kiểu tóc cũng không phức tạp, chỉ là mái tóc được tết bím chéo quá cái trán và buộc ở phía sau.

Lam Ngọc Anh cầm làn váy đứng dậy, bỗng nhiên có chút hồi hộp với phản ứng của Hoàng Trường Minh.

Giống như khi vào cửa, Hoàng Trường Minh ghếch chân ngồi ở trên sô pha, chẳng qua anh cũng đã thay đổi quần áo trên người, vạt áo dài và hẹp hơn tôn lên vòng eo thon và đôi chân dài của anh, thể hiện được sự cao quý ưu nhã của bộ vest.

Vẫn là vẻ không có chút kiên nhẫn nhẫn khi đợi lâu, ngón trỏ gõ gõ ở trên mặt đồng hồ.

Lam Ngọc Anh đặt tay ở bên miệng, ho "Khụ” một tiếng nho nhỏ.

Hoàng Trường Minh ngẩng đầu lên, biểu cảm giống vừa rồi khi cô nhìn vào trong gương, đôi mắt sâu thẳm lộ ra vẻ không dám tin, từ trên ghế sô pha đứng lên, nhanh chóng đi tới chỗ cô, ánh mắt không hề chớp một cái nhìn chăm chú vào mặt cô, hầu kết chuyển động lên xuống. “Em trang điểm?"

Lam Ngọc Anh đỏ mặt xấu hổ, “Ôi, hơi một chút...”

Lên xe, khung cảnh thành phố xa lạ xẹt qua.

Trong tay nằm một thỏi son môi, là lúc gần đi chuyên viên trang điểm đưa cho cô để cô tô lại, cho dù Lam Ngọc Anh giả vờ suy nghĩ chuyện gì đó, nhưng cũng không cách nào bỏ qua được ánh mắt người bên cạnh.

Cuối cùng cô thật sự không chịu nổi, đành phải chủ động lên tiếng, “Ừm, chúng ta còn bao xa nữa?”

Hoàng Trường Minh liếc xéo cô, lại hỏi một đẳng trả lời một nẻo. “Muốn hôn em.

Trái tim Lam Ngọc Anh lập tức tăng nhanh tốc độ đập.

Cả người co về phía sau, cũng chỉ có thể dựa ở trên lưng ghế, không tránh thoát được nụ hôn của anh, đơn giản nhằm hai mắt lại.

Tài xế ở phía trước thấy đèn đỏ nên dẫm phanh xe, mới làm nụ hôn triền miên này kết thúc.

Hoàng Trường Minh lấy một điều thuộc và bật lửa từ trong túi ra.

Khói thuốc màu trắng lượn lờ tản ra ở rong xe, cuối cùng Lam Ngọc Anh cũng khôi phục hô hấp trở lại bình thường, chỉ là giữa môi và răng đều là hương vị của anh.

Lén lút nhìn anh, thấy gương mặt và khỏe môi anh giống như đang hơi căng lại, không nhịn được nằm chặt ngón tay, không biết mình chọc anh chỗ nào. “Anh... Làm sao vậy?”

Lam Ngọc Anh cẩn thận hỏi.

Hoàng Trường Minh hút điều thuốc, cúi người cắn ở bên tai cô, “Hối hận vì đã đưa em tới đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.