Cảnh đêm ở New York luôn luôn rất đẹp.
Nhất là từ cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài, hình ảnh đèn neon giống như một giấc mơ vô cùng hoa lệ, Lam Ngọc Anh hai tay ôm vai đứng ở đó.
Nhưng vô tâm thưởng thức, không phải cúi đầu nhìn mặt đồng hồ trên cổ tay.
Mỗi khi kim giây chuyển động một vòng, sự lo lắng trong lòng cô lại càng nhiều hơn.
Đã hiển thị gần mười hai giờ đêm, nhưng Hoàng Trường Minh vẫn chưa trở về!
Sau khi ra khỏi nhà hàng, khi nói lời tạm biệt, Hoàng Trường Minh đột nhiên gọi Nguyễn Phong đang mở cửa xe lại, nói là muốn có qua có lại, tìm một chỗ mời đi uống một chút. Cô muốn đi theo, nhưng lại bị hai người đàn ông đồng thời từ chối, hơn nữa còn bị cưỡng chế đưa về khách san.
Sau khi Lam Ngọc Anh trở về, tâm trạng liền trở nên đứng ngồi không yên.
Hoàng Trường Minh và Nguyễn Phong mặc dù trước kia coi như là quen biết cũ, nhưng từ khi có cô ở giữa, quan hệ của hai người cho tới nay thật sự đều rất kỳ lạ.
Hơn nữa bốn năm trước hai người còn từng vì mối quan hệ của cô mà đánh nhau.
Hai người như vậy cùng nhau uống rượu, bảo cô làm sao có thể yên tâm được
Trên giường lớn phía sau có chút động tĩnh, Lam Ngọc Anh vội vàng quay đầu lạ, thấy Bánh Bao Nhỏ từ trong chắn ngồi dậy, hai mắt to như quả nho đen
Nửa mở nửa khép, hai bàn tay nhỏ bé đang xoa: “Bảo Bảo muốn đi tiểu Cô bước nhanh về phía trước, ôm Bánh Bao Nhỏ từ trên giường đi vào phòng tắm.
Buổi tối cô về khách sạn không bao lâu, dượng tự mình đưa Bánh Bao Nhỏ về, thời gian trôi qua, cứ như vậy Bánh Bao Nhỏ đã ngủ từ sớm. Dùng khăn ướt lau tay cho Bánh Bao Nhỏ, rồi ôm cậu nằm lại trên gối, trong phòng mở điều hòa, Lam Ngọc Anh đem chăn đắp lại cho cậu
Chỉ lộ ra một cái đầu Bánh Bao Nhỏ, nhập nhèm ngáp một cái thật to: “Cô Ngọc Anh, cô còn chưa ngủ nữa à?” “Bảo bối ngoan, cháu ngủ tiếp đi, cô sẽ ngủ nhanh thôi!” Lam Ngọc Anh cong cong khỏe miệng. “Có phải cô đang đợi bố không?” “Ừm.” Lam Ngọc Anh gật đầu.
Bánh Bao Nhỏ nghe vậy, không quên bắt được cơ hội lừa gạt: “Bố hư thật không hiểu chuyện” “Ngủ đi, bảo bối!” Lam Ngọc Anh mỉm cười, đưa tay vỗ vào thân thể nhỏ bé của cậu bé. Bánh Bao Nhỏ vốn bị mắc tiểu làm cho tỉnh lại, sau khi nói hai câu, rất nhanh lại nghiêng đầu ngủ thiếp đi, phát ra tiếng ngáy mũi nho nhỏ.
Lam Ngọc Anh một lần nữa đi đến bên cửa sổ, chợt nghe thấy trong hành lang có động tĩnh.
Cô nhanh chóng xoay người, chạy về phía cửa ra vào, ghé mắt nhìn ra ngoài, quả nhiên bóng dáng cao lớn của Hoàng Trường Minh đứng ở ngoài cửa, hình như đang lật tìm thẻ phòng trong túi quần.
Lam Ngọc Anh mở cửa ra, mùi rượu gay mũi phả vào mặt.
Áo khoác tây trang trên người Hoàng Trường Minh được anh bặn trong tay, nút áo sơ mi cũng bị gỡ xuống vài cái, lộ ra làn da màu đồng ở cổ, mà trong đôi mắt sâu thẳm kia lúc này đều là men say, sau khi cửa mở ra, thân hình to lớn thẳng tắp ngã về phía cô.
Lam Ngọc Anh vội vươn hai tay ra đỡ lấy: “Hoàng Trường Minh, anh không sao đấy chứ?” “Không sao!” Lông mày Hoàng Trường Minh nhưởng cao.
Mở rộng vòng tay ra, cắm dựa lên vai cô, giống như dồn hết toàn bộ trọng lượng của mình lên người cô.
Trong hành lang còn có lác đác vài người đang đi lại, Lam Ngọc Anh vội vàng đỡ anh vào, trở tay đóng cửa lại.
Thấy chân dài của anh hơi lắc lư, cô không khỏi nhíu mày: “Sao anh uống say thành như thế này vậy!”
Hoàng Trường Minh vừa nghe, lông mày so với vừa rồi còn nhếch cao hơn, khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Anh trai Nguyễn Phong của em, so với anh uống còn say hơn nhiều, từ quán bar đến lúc đi ra, vẫn là anh tự mình đỡ anh ấy lên xe em có biết không?” “Biết rồi biết rồi.” Lam Ngọc Anh nói qua loa.
Không nói thêm gì nữa, cô cố gắng dìu anh đi vào phòng. “Hoàng Trường Minh, có muốn em đi pha nước tắm cho anh không?” “Không cần!” Hoàng Trường Minh giơ tay lên, bộ dạng này của anh căn bản không có biện pháp nào tắm rửa.
Mắt nhìn con trai đã nằm trên giường, anh chỉ chỉ ghế số pha ngoài phòng khách: “Tối nay anh ngủ trên ghế sô pha! Em đỡ anh qua đó đi. Lam Ngọc Anh gật đầu.
Cô cũng sợ anh cả người đầy mùi rượu làm Bánh Bao
Nhỏ sợ hãi.
Thấy thân hình to lớn của anh đã nằm yên trên ghế số pha, cô quay người đi vào phòng ngủ, cầm gối đầu và chăn đệm, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Khi cô trở lại, Hoàng Trường Minh đã tự mình đổi thành tư thế nằm ngửa, một cánh tay đặt trên mắt, một cánh tay khác đang kéo quần tây xuống, trong giây lát trên người chỉ còn lại một chiếc quần ống suông.
Lam Ngọc Anh bước nhanh qua, kéo rèm cửa sổ lại, sau đó nhặt từng bộ quần áo trên mặt đất lên, sau đó đau đầu nhìn cái con người không mặc quần áo này.
Cô ngồi xổm bên cạnh lấy tay nhẹ nhàng chạm vào anh: “Hoàng Trường Minh, anh uống ly nước ấm này trước đi!” “Ừm. Hoàng Trường Minh miễn cưỡng chống nửa người trên.
Sau khi nhận lấy ly nước, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Lam Ngọc Anh hoàn toàn bất lực, cô mơ hồ có thể tưởng tượng được anh và Nguyễn Phong ở trong quán bar uống rượu như thế nào xem ra lúc này anh thật sự say không hề nhẹ. Тrц*уeлАРР.cоm trang web cập nhật nhanh nhất
Dường như đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh uống nhiều như vậy. Cô không nhịn được tiến lên một chút, tò mò hỏi: “Hoàng Trường Minh, tối nay anh đã làm gì với anh Nguyễn
Phong?” “Uống rượu.
Đôi môi mỏng của Hoàng Trường Minh động đậy. “Chỉ là uống rượu thôi sao?” Lam Ngọc Anh nhíu mày. “Ừ, còn có nói chuyện phiếm.” Hoàng Trường Minh đưa tay vuốt cằm. “Nói chuyện phiếm?”
Lam Ngọc Anh cảm thấy kinh ngạc, không khỏi mím môi, cẩn thận hỏi: “Các anh nói chuyện gì vậy?”
Nghe vậy, Hoàng Trường Minh bỗng dưng quay mặt nhìn về phía cô, đôi mắt sâu thẳm miễn cưỡng khép hờ, bên trong tràn đầy men say, rồi lại dường như có vài phần nóng bỏng.
Lam Ngọc Anh bị anh nhìn chằm chằm có chút sợ hãi, mở miệng ra, chưa kịp phát ra tiếng, đã bị anh bỗng nhiên đưa tay kéo qua.
Trong giây lát, tầm mắt cũng đã hướng lên trên trần nhà.
Lam Ngọc Anh giãy dụa dưới thân anh, một giây sau, bỗng nhiên anh ôm lấy hai má cô.
Buổi tối Hoàng Trường Minh cùng Nguyễn Phong nói chuyện rất nhiều, điểm quan trọng nhất là, bốn năm trước có một sự hiểu lầm nào đó vẫn còn khúc mắc nhưng chưa từng nói ra, nay đã giải quyết được rồi. “Ngọc Anh, là do anh không tốt!”
Giọng nói trầm tĩnh vì say rượu hơi khàn khàn, cô hoang mang vì sự tự trách bất thình lình của anh: “Cái gì?” “Em là của anh!” Hoàng Trường Minh nồng nặc mùi rượu tuyên bố. “Được, em là của anh.” Lam Ngọc Anh thở dài, không thể chấp nhặt với người say rượu.
Cô đưa tay đẩy anh ra, muốn đứng lên, nhưng Hoàng Trường Minh lại phủ kín toàn bộ người cô, ép sát vào cô, còn giơ tay lên đem vật cản bên cạnh dựa vào.
Tất cả gối đều bị anh ném xuống thảm, tạo ra tiếng động không nhỏ. Lam Ngọc Anh bất đắc dĩ nhắc nhở: “Anh nhỏ giọng một chút, Bánh Bao Nhỏ đã ngủ rồi.” “Vậy lát nữa em cũng nhỏ giọng một chút!” Hoàng
Trường Minh ở bên tại cô không có ý tốt nói.
Sau đó, bắt đầu.
Say rượu giở trò lưu manh!
Lam Ngọc Anh giãy dụa hai cái, ngược lại càng thêm kích thích thú tính của anh, cuối cùng đành phải buông thả, giống như một vũng nước xuân xụi lơ dưới thân anh.
Mặc cho anh đòi muốn, thỉnh thoảng những tiếng kêu nho nhỏ trong trẻo từ trong miệng phát ra.
Mặt mày ửng hồng, chỉ cảm thấy anh dùng sức lưu lại từng dấu hôn trên người mình, giống như hận không thể lấy được dấu vết trên người cô.
Bên tại, còn có tiếng lẩm bẩm như thần chủ của anh: “Nơi này là của anh, nơi đó cũng vậy, toàn bộ đều là của một mình anh.