Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 316: Chương 316: Vẫn giống như trước kia




**********

Chương 316: Vẫn giống như trước kia

Lam Ngọc Anh lùi lại, lông mi run lên: “Đó là chuyện của anh...

Hoàng Trường Minh tiến lên một bước, thân thể cao lớn hầu như sắp bao trùm lên người cô, có khả năng sẽ áp sát lồng ngực lên người cô bất cứ lúc nào, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào mặt cô, đôi môi mím chặt như một đứa trẻ.

Anh nuốt nước miếng, rất muốn hôn lên môi cô. Một cơn gió thổi qua, lọn tóc bên thái dương phất phơ trên mặt cô.

Nhận thấy anh vươn tay vén tóc ra sau tai cho mình, ngón tay thô ráp của anh ma sát với làn da của mình, Lam Ngọc Anh khẽ né tránh: “Đậu Đậu còn đang ở bên bờ sông, Diệp Tấn chưa từng chăm sóc con nít, chúng ta phải tranh thủ thời gian trở về.

Mặc dù có thân cây che chắn, cách khá xa nên không thể thấy rõ tư thế của họ, nhưng vẫn không nên ở đây quá lâu.

Lam Ngọc Anh cảm thấy mình lý luận với anh cũng không có tác dụng, chỉ còn cách cầu nguyện lát nữa anh sẽ không ăn nói bậy bạ trước mặt Diệp Tấn. “Muốn quay về cũng được, trừ phi cô hồn tôi một cái. Hoàng Trường Minh chậm rãi nhếch môi cười.

Hôn anh một cái ư? Lam Ngọc Anh còn tưởng mình nghe nhầm rồi.

Cô ngước mắt lên, thấy vẻ mặt kích động của mình phản chiếu trong đôi mắt đen láy của anh, không khỏi nhíu mày: “Sao anh vẫn

Vẫn giống như trước kia... “Vẫn cái gì?” Hoàng Trường Minh nhạy bén hỏi lại. “Không có gì. Lam Ngọc Anh khẽ nói. Mặc dù hai người không làm gì, song tư thế của hai người lại quá mờ ám. Cô dùng sức đẩy anh ra: “Hoàng Trường Minh, anh có thể thả tôi ra được không? Bao nhiêu người đang nhìn sang bên này kia kìa...

Lam Ngọc Anh không phải cố ý nói như thế, mà đúng là cách đó không xa, thật sự có người đang nhìn về phía họ. Đó là một cô tiểu thư ăn mặc rất lộng lẫy. Hình như lúc họ vừa đi đến dưới gốc cây, ánh mắt cô ta vẫn chưa từng rời đi. Nhưng Lam Ngọc Anh không thấy kỳ lạ, một người đàn ông xuất chúng và nổi bật như Hoàng Trường Minh thì bất kể là ở nơi đâu cũng sẽ thu hút ánh mắt của phái đẹp.

Lúc quay về bên bờ sông, hai tại của Lam Ngọc Anh đã đỏ bừng. Đương nhiên cô không có khả năng chủ động hôn Hoàng Trường Minh, nhưng không ngờ anh lại trực tiếp bắt nạt cô. Nếu không phải bị cô cắn trúng lưỡi thì kiểu gì cũng sẽ biến thành một nụ hôn kiểu Pháp. Không ngờ giữa thanh thiên bạch nhật mà anh lại to gan đến thế.

May mà Diệp Tấn là người rất lịch thiệp, rất tôn trọng riêng tư cá nhân nên mặc dù thấy cô đã trở về, anh cũng không gặng hỏi mà chỉ cười nói với cô rằng mình lại câu được cả nữa rồi, thùng nhựa của anh đã đựng đầy cả.

Ngược lại trông Đậu Đậu có vẻ không vui chút nào, vươn tay về phía cô làm nũng muốn được bế lên.

Cũng đã đến buổi trưa, nhà vườn có cung cấp nhà ăn, có thể chế biến cá mà khách hàng câu được. Bởi vì suốt buổi sáng, cô và Hoàng Trường Minh không có thu hoạch gì nên trên bàn ăn toàn là cả mà Diệp Tấn câu được.

Một con cá chế biến thành ba món, bữa cơm vô cùng thịnh soạn. Mặc dù cả trong vườn nhà câu cá hầu hết đều do nhân viên thả xuống sông, nhưng dù sao cũng sống dưới sống nên thịt cá rất ngon.

Hoàng Thanh Thảo ăn say sưa, thỉnh thoảng khen ngợi công thần câu được cá, nhất là khi thấy sắc mặt của cháu trai càng ngày càng đèn sì, bà lại càng khen ngợi hằng say hơn.

Ăn xong đã đến buổi chiều, trong nhà vườn câu cá còn có rất nhiều điểm vui chơi khác. Hoàng Thanh Thảo đề nghị mọi người đi dạo. Đoàn người vừa rời khỏi nhà ăn thì một bóng người cao gầy đi về phía họ. “Trường Minh” Lê Tuyết Trinh mềm giọng kêu. Hoàng Trường Minh nhìn qua, cau mày: “Em cũng ở đây hả?” “Em nghe bạn bè nói là thấy anh đến đây câu cá, đúng lúc em cũng đang rảnh nên muốn đến đây tìm anh Lê Tuyết Trinh mềm giọng giải thích.

Cô tiểu thư buổi sáng vẫn nhìn chằm chằm vào họ chính là bạn của Lê Tuyết Trinh, thế nên đã gọi điện thoại báo cho cô ta. Lúc đó cô ta đã gần như đoán được người phụ nữ kia là ai, bây giờ gặp mặt, quả nhiên...

Lê Tuyết Trinh mỉm cười để lộ má lúm đồng tiền, nói tiếp: “Trường Minh, anh xem nè, em mang cần cầu của ông ngoại cho anh đấy. Loại cần cầu này khác với cần câu bình thường, được chế tạo riêng. Hồi ông ngoại còn sống, ông cũng thích câu cá lắm. Mẹ em rất quý thứ này, người thường đừng hòng đụng vào nó. “Chiều nay chúng tôi không có ý định câu cá.” Hoàng Trường Minh không nhận cần cầu. “Không câu cũng không sao, em có thể đi theo anh. Lê Tuyết Trinh ra vẻ không ngại.

Bởi vì nơi này không có nhà cao tầng trong thành thị nên ánh nắng càng tươi đẹp hơn, chiếu vào hai người này khiến người ta không thể nhìn thẳng. Cũng như bốn năm về trước, hai người đứng cùng nhau đẹp đôi như một cặp kim đồng ngọc nữ.

Thấy vậy, Diệp Tấn lễ phép hỏi một câu: “Ngọc Anh, quý cô này cũng là bạn của cậu hả?” “Không phải.” Lam Ngọc Anh lắc đầu. Cô và Lê Tuyết

Trinh không thể gọi là bạn bè được. “Thế cô ấy.” Diệp Tấn khó hiểu.

Lam Ngọc Anh thu hồi tầm mắt, khẽ giải thích: “Là vợ chưa cưới của Hoàng Trường Minh” Nghe vậy, Diệp Tấn kinh ngạc gật đầu, chẳng qua nghĩ đến chuyện gì đó, anh lại nhíu mày nhìn cô.

Lam Ngọc Anh cảm thấy tức ngực, bỗng nhiên không muốn ở đây thêm giây phút nào nữa. Cô nói: “Diệp Tấn, tớ cảm thấy không khỏe cho lắm, muốn về nhà, cậu còn dự định câu cả nữa không?” “Nếu cậu thấy không khỏe thì tớ sẽ về nhà với cậu. Diệp Tấn lịch sự nói.

Hai mươi phút sau, Đậu Đậu kéo tay Hoàng Thanh

Thảo: “Bà trẻ, tìm Ngọc Anh. Hoàng Thanh Thảo đang ngửa đầu uống nước ngọt, nghe vậy thì đặt chai nước xuống nhìn về phía nhà vệ sinh nữ: “Ủa? Con bé đi vệ sinh chưa về à? Còn cậu Diệp Tân kia nữa, sao cũng không thấy đâu?”

Nghe vậy, Hoàng Trường Minh nhíu mày.

Trong nhà vệ sinh nữ đã không còn ai. Mấy người đi tìm một lướt, hỏi nhân viên thì nhận được đáp án: “Cô gái và chàng trai đi cùng các vị hả? Họ đã rời đi rồi.” “Đã rời đi rồi ư?” Hoàng Trường Minh trầm giọng lặp lai. “Vâng. Nhân viên gật đầu, nói tiếp: “Lúc nãy tôi tận mắt nhìn thấy họ đi ra nhà vườn. Ngoài cổng có xe buýt vào thành phố nên chắc lúc này họ đã lên xe rồi.”

Hoàng Thanh Thảo cúi đầu cầm điện thoại đang rung, đọc tin nhắn vừa được gửi đến rồi giơ điện thoại lên kêu hai cha con Hoàng Trường Minh: “Cải Trắng gửi tin nhắn nói là còn có việc bận nên muốn về nhà trước!”

Hoàng Trường Minh cầm điện thoại của bà, mím chặt đôi môi mỏng. Thế là không lâu sau, họ cũng rời khỏi nhà vườn, mở khóa cửa của chiếc Land Rover đỗ ngay trước cổng nhà vườn.

Sau khi Lam Ngọc Anh lặng lẽ rời đi, chuyến đi chơi này cũng không còn ý nghĩa gì nữa, hai cha con đều có vẻ rất bực bội.

Hoàng Thanh Thảo bế Đậu Đậu phồng má lên xe. Lê Tuyết Trinh bị bỏ lại đằng sau nhanh chân đuổi theo, mềm giọng nói: “Trường Minh, em cũng ngồi xe anh nhé!” “Tài xế của em còn đang chờ kia kìa” Hoàng Trường

Minh lạnh giọng từ chối.

Lê Tuyết Trình còn chưa chạm vào cửa xe thì chiếc Land Rover màu trắng đã nổ máy, nghênh ngang rời đi trước mặt cô ta.

Trên đường về nhà, bầu không khí trong xe không tốt hơn lúc đi là mấy. Lúc sắp vào nội thành, Hoàng Thanh

Thảo đề nghị: “Lát nữa vào nội thành, cháu dừng xe lại cho cô đi xuống. “Cô không về khách sạn à?” Hoàng Trường Minh nhíu mày hỏi. “Ừ, không về.” Hoàng Thanh Thảo gật đầu, híp mắt đáp. Bà không gọi điện thoại cho tài xế của mình mà trực tiếp bắt một chiếc taxi, sau đó đọc địa chỉ của nhà họ Hoàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.