“ à thì... ha ha, xin lỗi anh, tại tôi không có hứng thú với alpha nên không có để trong lòng, cảm ơn anh lần trước, tôi tên Tô Tiểu Thảo”
Cậu lúng túng nói.
Nhưng Duyệt Hàn lại chẳng vui tẹo nào, anh không rõ khi biết cậu không nhớ mình trong lòng anh rất không vui, giờ nghe cậu nói không có hứng thú với alpha thì anh càng thêm buồn bực, alpha thì làm sao? Alpha có thể làm cậu đến dục tiên dục tử đó biết không, tiểu beta đáng giận.1
Tô Tiểu Thảo nói xong cả lúc cũng không thấy anh nói gì, khó hiểu nghiêng đầu qua nhìn anh.
“ anh ưm...”
Tô Tiểu Thảo trợn tròn mắt nuốt luôn lời muốn nói vào bụng, khó tin nhìn gương mặt soái khí phóng đại trước mặt.
Mộ Lâm lơ đãng liếc nhìn gương chiếc hậu cũng hết hồn đưa mắt đi, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, thật sự muốn khóc mà giảm thấp sự tồn tại của bản thân, chuyên tâm lái xe, tâm kêu khổ không thôi.1
Duyệt Hàn nắm cằm cậu gặm lên cái miệng nhỏ khiến người tức giận kia, cảm xúc trên miệng khiến anh giật mình, không rõ bản thân sao lại hành động như vậy, đương lúc anh muốn buông ra lại cảm thấy sự chống cự của cậu thì máu nóng lại xộc lên đầu, đưa tay giữ lại đầu cậu, một tay ôm eo cậu kéo lại, đầu lưỡi bá đạo cạy mở khớp hàm, vói vào trong, không cho cậu kịp phản kháng mà đấu đá lung tung, còn cuốn lấy cái lưỡi nhỏ thơm ngọt kia mà trừng phạt.
Tô Tiểu Thảo hoàn hồn tức giận đưa tay đẩy anh ra lại không sao đẩy được còn bị anh thừa cơ mà càn quấy, hô hấp dần dần không thuận, tay để trên ngực anh cũng muốn trượt xuống, khoé mắt cũng lấp lánh nước.
“ ưm.. “
Tiếng rên rĩ bật ra khiến Duyệt Hàn rung động, cảm thấy cậu sắp không thở được thì tiếc nuối buông cậu ra, lúc rời đi còn gặm mạnh lên môi cậu một cái.
“ a...”
Tô Tiểu Thảo ăn đau, đưa tay bụng miệng, thở hổn hển trừng đôi mắt ướt át lên nhìn anh, nói không ra lời, trái tim nhỏ đập điên cuồng không thôi.
Duyệt Hàn bị ánh mắt kia cau lên chút dục vọng đang bị anh đè xuống, quay đi không nhìn cậu.
Tô Tiểu Thảo đỏ bừng cả mặt, cậu không biết nói sao nữa, cậu so với Giang Kỳ thì cũng không khác nhau là mấy, một chút kinh nghiệm yêu đương cũng không có, cậu là một beta, tuy dáng dấp nhỏ xinh chẳng khác omega là mấy, lúc đi học cũng có người theo đuổi nhưng cậu rất đơn thuần không có qua lại với ai, sau này làm biên tập viên tiểu thuyết cũng trạch vô cùng, cậu nói không có hứng thú với alpha là bởi vì biết bản thân là beta, không muốn nghĩ cao xa, nhưng lúc này bị một alpha nhìn là biết cao cấp chẳng kém ông chồng quân nhân kia của bạn thân hôn đến đầu óc quay cuồng, trái tim nhỏ của cậu cũng rối loạn không thôi, cậu biết rõ mình là một thụ, thụ đến không thể thụ hơn, nhưng cũng bởi vì vậy mà bản năng đối với đối tượng có thể áp đảo mình cũng là hướng tới, cũng khát khao chứ.
Cậu hơi lắc nhẹ đầu không muốn nghĩ nữa, dù không rõ sao anh lại hôn cậu, nhưng cậu cũng không muốn tự mình đa tình, cứ xem như bị chó cắn, nhanh chóng thoát khỏi người đàn ông này, sau đó tìm một beta tốt mà yêu đương, có lẽ Giang Kỳ nói đúng, cậu cũng thiếu thốn thật.
Duyệt Hàn luôn để ý thấy cậu lắc đầu cau mày cũng rất khó hiểu, hơi hoài nghi bản thân không có mị lực hay gì, không phải bị người khác hôn thì nên phản ứng mạnh mẽ sao, sao nhìn cậu phản ứng quái lạ vậy.
Sau đó hai người mỗi người một suy nghĩ không nói gì với nhau nữa, cho tới lúc bị anh bế vào bệnh viện Tô Tiểu Thảo cũng không nói tiếng nào, rất là né tránh không đối mắt với anh lần nào, bị anh bế cũng không giẫy dụa.
Duyệt Hàn đứng một bên xem bác sĩ chỉnh lại khớp chân cho cậu, nhìn khuôn mặt nhỏ vẫn còn chút hồng kia giờ lại trắng bệch ra nhưng nhất quyết không kêu một tiếng, cắn chặt răn chịu đựng, quật cường đến khiến người tức giận.
...
“ cảm ơn anh, tạm biệt”
Từ chối anh đưa về, Tô Tiểu Thảo bắt một chiếc xe mở cửa chui vào, đối với anh cảm ơn rồi thúc dục bác tài chạy đi, giống như một phút cũng không muốn đứng cùng anh nữa.
Duyệt Hàn rõ ràng nghe ra cảm xúc trong thái độ của cậu, thật có xúc động muốn chặn xe lôi người xuống đem về nhốt lại.
Anh bình ổn cảm xúc, nhìn chiếc xe chạy đi mà trầm tư.
“ tổng giám đốc, chúng ta về công ty chứ ạ?”
Mộ Lâm dù không muốn cũng phải lên tiếng nhắc nhở anh.
“ ừm”
Anh lạnh lùng đáp.
Tô Tiểu Thảo ngồi trên xe vỗ vỗ ngực thở nhẹ ra, cậu thầm mắng hôm nay ra đường không xem lịch, tự nhiên bị thương, còn mất nụ hôn đầu.. nghĩ đến đây mặt cậu lại đỏ lựng lên, nghĩ tới lý do mình bị xe đụng thì cậu bực bội gọi cho Giang Kỳ.
Giang Kỳ đang ăn lẩu đến sung sướng thấy có người gọi thì tiện tay bắt máy.
“ Giang Kỳ, cậu đang ở đâu?”
Tô Tiểu Thảo hét lớn, mặt mày dữ tợn trừng Giang Kỳ.
“ ừm... a.. mình đang ăn lẩu, cậu sao vậy?”
Giang Kỳ nuốt vội miếng thịt bò trong miệng, lúng búng trả lời bạn thân.
“ từ từ thôi”
Lưu Thiếu Nghiêm nhíu mày lau khoé miệng cho cậu.
Tô Tiểu Thảo lúc này cũng để ý hoàn cảnh bên kia, khung cảnh quen thuộc đã trả lời cho cậu người cậu thấy lúc nãy đúng là Giang Kỳ.
“ cậu về đế đô bao giờ, sao không nói cho mình, còn ăn lẩu, cũng không gọi mình, còn hại mình bị thương”
Tô Tiểu Thảo tủi thân nói.
“ hả, cậu bị thương, có sao không, mình về có việc không kịp nói cho cậu, xin lỗi nha, lần sau sẽ mời cậu”
Giang Kỳ thấy cậu như vậy thì nhận sai.
“ không có sao, mình thấy cậu trên đường nên đuổi theo, mém bị xe đụng, chỉ bị trật chân thôi, đã đi bác sĩ rồi, cậu về cùng chồng cậu sao?”
Tô Tiểu Thảo rầu rầu nói.
Giang Kỳ cũng không nói cho cậu chuyện mình trải qua, chỉ an ủi cậu, kêu cậu đừng đi lung tung ở nhà dưỡng thương, có thời gian sẽ đi thăm cậu, hứa hẹn đủ kiểu rồi cúp máy.
“ ăn tiếp đi”
Lưu Thiếu Nghiêm vén tóc mái vươn trước trán cậu qua một bên.
“ ừm, cũng không biết cậu ấy thấy em lúc nào nữa, Thảo Thảo rất ít khi ra đường, vừa ra đã bị đụng xe”
Giang Kỳ gắp miếng thịt trong nồi bỏ vào chén anh, cảm khái nói.
“ lần này xong chuyện anh đưa em đi gặp cậu ấy, được không?”
Lưu Thiếu Nghiêm cưng chiều lau mồ hôi cho cậu.
“ thật không?”
Giang Kỳ mắt tỏ sáng, cậu sợ mình mang thai, không dám đòi hỏi đi ra ngoài, sợ xảy ra chuyện sẽ làm cả nhà lo lắng, dù nói vậy với Thảo Thảo cũng là không nói rõ ngày tháng.
“ ừm, ăn đi”
Nghiêm đại tá giục cậu.
“ chồng tốt nhất”
Giang Kỳ rướn cổ qua hôn cái chóc lên môi anh, cười đến là rạng rỡ.
Lưu Thiếu Nghiêm vui vẻ nhận yêu thương của vợ nhỏ, gắm thịt cho cậu.
Trong quán ai nhìn cũng hâm mộ ghen tị hận, đi ăn lẩu còn bị tậu cho cơm chó, thật là thói đời.
Phục vụ viên buồn hiu bị một nhân viên khác vỗ vai an ủi, hắn lắc nhẹ đầu, dù sao cũng chỉ là vừa ý thôi, chứ hắn nào có ý định đi phá hoại hạnh phúc gia đình người khác, nhìn alpha kia cưng chiều omega bên cạnh như vậy, dù có tiếc hận cũng chưa tới mức đâm đầu vô.
Hai người cũng không để ý đường cong đường thẳng trong lòng người xung quanh, anh anh em em mà ăn đến là vui vẻ, ăn xong thì đi tản bộ vào trung tâm thương mại mua ít đồ mới rồi trở lại Lưu gia.