Omega Của Đại Tá Cấm Dục

Chương 47: Chương 47: Càng thêm cưng chiều




* bão chương cho ngày 30

“ thích, thích em, chỗ nào trên người em cũng thích”

Lưu Thiếu Nghiêm lưu manh nói, chọc vợ nhỏ đến phồng mang trợn má mặt mày đỏ lựng lên còn kéo lên khoé miệng, cười đến Giang Kỳ hai mắt sáng bừng nhìn anh.

“ nể tình anh cười đẹp trai như vậy, tha cho anh đó, hừ”

Giang Kỳ ôm mặt cắn mạnh một cái lên môi anh, hừ nhẹ quay đầu đi.

“ vợ nhỏ thật đáng yêu, yêu em chết mất”

Lưu Thiếu Nghiêm quay mặt cậu lại hôn chóc chóc mấy cái liền.

Nháo nháo một hồi Lưu Thiếu Nghiêm ôm vợ nhỏ ngồi trên giường, tay anh xoa xoa bụng nhỏ cũng cậu, trân quý nâng niu.

“ bao lâu rồi a..”

Giang kỳ trùm tay nhỏ lên tay anh.

“ 29 ngày rồi”

Lưu Thiếu Nghiêm hôn thái dương cậu.

“ vậy nó chỉ mới có tí tẹo thôi”

Giang Kỳ đưa tay lên ước lượng cái móng tay của mình nói.

“ ừm, tí tẹo thôi”

Anh đồng ý.

“ may mắn quá”

Giang Kỳ hàm hồ nói.

“ ừm”

Anh biết cậu nói là ý gì.

“ em có muốn về..”

“ không!!”

Lưu Thiếu Nghiêm chưa nói xong đã bị cậu ngắt lời.

“ được được, đừng nóng giận”

Lưu Thiếu Nghiêm vội vàng trấn an, bác sĩ Kiều đã nói không được khiến cậu xao động.

“ chuyện gì vậy?”

Mẹ Lưu vừa đẩy cửa vào đã nhìn thấy con trai đang dỗ con dâu đang phồng mặt trừng con trai.

Giang Kỳ thấy bà hỏi thì cúi gằm mặt xuống, không nói.

Lưu Thiếu Nghiêm đành phải ôm cậu lên dỗ dành, vuốt lưng các kiểu, nhìn mẹ mình đau khổ nói.

“ con chỉ hỏi em ấy có muốn về với mẹ không?”

Lưu Thiếu Nghiêm vừa nói đã cảm thấy cái tay của vợ nhỏ xoắn thịt bụng của anh vài vòng, anh nhăn mày chứ không dám nói tiếng nào.

Lưu phu nhân nhìn động tác nhỏ của Giang Kỳ mà buồn cười.

“ con đó, biết nó dính con, giờ còn mang thai, nó hận không thể làm tổ trên người con, sao sẽ chịu theo mẹ về”

Lưu phu nhân cười mắng, đặt lồng đựng thức ăn lên tủ đầu giường.

Giang Kỳ xấu hổ không thôi, lỗ tai lộ ra ngoài đỏ lên thấy rõ.

Cậu cũng không biết sao nữa, cậu biết mẹ Lưu nói đúng, có lẽ do mang thai, cậu rất quyến luyến anh.

Lưu Thiếu Nghiêm nhìn cái lỗ tai đỏ ửng kia mà thở dài, ôm cục cưng trong ngực mà vuốt lưng.

“ được rồi, con cho con dâu ăn cháo đi”

Mẹ Lưu không muốn xen vào nữa, cùng chồng ngồi trên sofa ăn cơm.

Lưu Thiếu Nghiêm nhéo mũi cậu một cái, đi xuống giường lội qua bên kia, mở lồng đụng cháo, ngồi trên ghế đút cậu ăn.

“ a!”

“ măm.. măm..”1

Lưu phu nhân nhìn hai đứa nhỏ bên kia mà buồn cười, con dâu có vẻ là khắc tinh của con trai mình thiệt.

Một lồng cháo như vậy nhanh chóng sạch sẽ, sau đó mẹ Lưu đưa cho anh một lồng cơm khác, là của anh.

Giang Kỳ vừa ăn một lồng cháo nhìn anh tao nhã ăn tự nhiên cũng thấy thèm.

Lưu Thiếu Nghiêm đang ăn thì cảm giác ánh nhìn nóng rực của vợ nhỏ, giống như ma quỷ xui khiến, anh kẹp một miếng trứng đưa tới miệng cậu.

“ ưm.. măm..”

Giang Kỳ há miệng đớp lấy, ăn đến ngon lành, hai mắt híp lại đến cong cong.

Nghiêm đại tá bó tay, cứ thế anh một miếng em một miếng giải quyết xong lồng cơm, lúc này bụng nhỏ của Giang Kỳ cũng ụ lên.

Cậu ợ nhỏ một cái, đưa tay xoa xoa bụng thoả mãn hít mắt ngồi đó, nhìn anh bận rộn mang lồng cơm đi rửa, xoay tới xoay tui lau miệng lau tay cho cậu, chăm sóc kỹ càng không chê vào đâu được.

Phong ba lần này cuối cùng cũng qua, hai vợ chồng Lưu gia chỉ ở lại một ngày hôm đó với cậu, trước khi trời tối đã lái xe trở về đế đô, cậu cũng được anh ôm về.

Những tưởng là về nơi cũ, vậy mà lại không phải.

Sau chuyện lần này anh đã xin bên quân khu một căn nhà trong khu nhà ở cho gia quyết quân nhân ở, nơi đó có tường vây cùng vòng phòng hộ tốt nhất, có thể đảm bảo cho cậu, tránh việc lần trước xảy ra lần nữa.

Nơi này không nhiều gia quyến, nhưng cũng không phải ít, còn sẽ thấy vợ con của những quân nhân khác, đa phần là người trẻ, nhìn thấy cậu thì đều kêu chị dâu.

Căn nhà được anh chọn cũng khá nhỏ gọn tươm tất, gồm một phòng ngủ và một phòng khách, phía trước còn có bồn hoa, nhưng không có cây gì, căn hộ hai người ở như này ở đây khá phổ biến, vừa đủ rộng lại thoáng mát, ánh sáng tốt, nói chung cậu rất thích.

Lưu Thiếu Nghiêm đã cho người mang đồ của anh đến đây trước rồi, cũng đã tẩy rửa sạch sẽ mọi thứ, chỉ đợi vào ở thôi.

Đặt cậu lên ghế đẩu bên cạnh cửa sổ, anh kiểm tra lại chăn nệm, xem thử có thiếu cái gì không, ở đây còn có một nhà bếp, có cả tủ lạnh, nếu muốn nấu ăn cũng có siêu thị mini trong quân khu, nhà tắm cũng rộng hơn, có cả bồn tắm, thật sự tiện nghi.

“ Thiếu Nghiêm”

Giang Kỳ hai chân nhỏ đong đưa tới lui nhìn anh bận rộn thì gọi một tiếng.

“ ân?”

Lưu Thiếu Nghiêm vẫn đang xếp lại quần áo của hai người.

“ Bạch Hạ... cái omega mang thai kia ấy..”

Cậu chỉ muốn hỏi giờ người ta sao rồi thôi.

“ đã được alpha nhà đó đón về rồi”

Anh trả lời, đóng lại cửa tủ, đi lại chỗ cậu bế lên như bế em bé, đi ra ngoài phòng khách.

“ anh.. có thể giúp em xin số tinh tế của cậu ấy không?”

Giang Kỳ ôm cổ anh hỏi.

Lưu Thiếu Nghiêm nhìn cậu, đôi mắt sáng trong to tròn kia như muốn hút anh vào đó nhốt lại vậy.

“ được”

Anh đồng ý, cậu không có nhiều bạn, vị kia nhà họ Lục tính tình tuy ham chơi nhưng cũng không có xấu, còn mang thai, có lẽ sẽ có đề tài chung với nhau, anh cũng đỡ lo cậu cô đơn.

“ chụt.. anh tốt nhất”

Giang Kỳ không tiếc tặng anh một cái hôn thật kiêu lên má, tâm Nghiêm đại tá muốn mềm ra.

“ đói bụng không, anh mang em đi ăn”

Lưu Thiếu Nghiêm rót cho cậu cốc nước.

“ ở đây có bếp nè”

Giang Kỳ nhìn nhà bếp đầy đủ tiện nghi, cảm giác muốn nấu ăn cũng trồi lên.

“ giờ đã trễ rồi, mang anh lại cùng ai đi bổ sung thực phẩm cho tủ lạnh nhé”

Lưu Thiếu Nghiêm bế thốc cậu lên, ngẩng đầu nhìn cậu.

“ được, nghe anh hết”

Giang Kỳ ôm cổ anh cười nói.

“ ngoan quá, đi thôi nào”

...

Lần này đám sinh vật kia tổn thất nặng nề, lúc rút đi bên quân đội đã ném mấy quả bom nặng vào hang ổ của nó, làm hư hại khá nhiều trứng, không biết có phải do sợ đế quốc sẽ tiến công nữa hay không mà khi quân đội phái người tới lần nữa đã thấy nơi này trống không, trừ tàn tích của trận tập kích kia thì một thứ của chúng nó đều không lưu lại.

Đối với chuyện này đế quốc đại khái cũng thở ra, lãnh thổ đế quốc xem như lại được mở rộng thêm vài trăm km, đối với phần lãnh thổ mới này đế quốc rất coi trọng, không chỉ là bề mặt mà còn vì con sông ngầm kia.

Vị quân nhân bị Lưu Thiếu Nghiêm phái đi ngược về hướng kia sông ngầm đã trở về, mang theo tin tức quan trọng, sông ngầm này rất dài, không biết là dài tới đâu, nhưng sơ bộ là đã lọt vào lãnh thổ đế quốc, ngoài ra hắn còn phát hiện một lối đi có vẻ là được đào ra không bao lâu, hướng lên mặt đất trong lãnh thổ, có lẽ đây chính là con đường mà chúng nó đã xâm nhập vào đế quốc.

Vì chuyện này cao tầng đế quốc không thể không hướng tới Lưu gia một lần nữa, hy vọng con dâu Lưu gia sẽ trợ giúp cho một lần thanh tẩy trong đế quốc nữa, nhưng Giang Kỳ đang có thai, nhà họ Lưu dù biết tính quan trọng của vấn đề cũng không thể làm chủ việc này, cuối cùng phải để cho Lưu Thiếu Nghiêm quyết định, cao tầng đối với việc này cũng rất sợ anh sẽ không cho phép thương lượng mà từ chối nên đã phái người có thể thuyết phục đến quân khu, trực tiếp nói trước mặt Giang Kỳ, vì chuyện này mà Nghiêm đại tá mém chút hắc hoá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.