Lưu Thiếu Nghiêm rất hưởng thụ mà vừa lái xe vừa nắm lấy tay nhỏ bé của vợ, mười ngón đan xen, quấn chặt không buông.
Cổng bệnh viện đã hiện ra trước mắt, đánh xe vào tầng hầm, hai người nắm tay nhau đi vào cửa bệnh viện, diện mạo xuất chúng khiến nhiều người phải ngoái lại nhìn.
Vì đã hẹn trước nên hai người nhanh chóng xuất hiện trong khu thực nghiệm mà không bị chút cản trở nào.
“ a”
Giang Kỳ nhìn nơi này cũng đã nhớ ra omega kia làm sao lại quen như vậy, thì ra là người đã chặn đường làm khó cậu vào lần đi mời khách kia.
“ sao vậy vợ?”
Lưu Thiếu Nghiêm vội vàng hỏi.
“ em nhớ ra người kia là ai rồi, thì ra là người có giọng điệu chanh chua kia a”
Giang Kỳ nắm tay anh nói.
“ làm sao cơ?”
Lưu Thiếu Nghiêm không hiểu nhìn cậu.
“ ở trong đám người bị bắt đi kia có một người nhận ra em a, nhưng thái độ rất đáng ghét, cứ nhằm vào em, nhưng em không có nhớ cô ấy, thì ra là người đã làm khó em lần trước cũng ở cửa khu thực nghiệm này a”
Giang Kỳ nói rõ cho anh nghe chuyện cậu gặp Lộ Nhã Thiến đợt đó.
“ rồi cô ta có làm gì em không?”
Lưu Thiếu Nghiêm nhớ mang máng việc này, là Lâm Linh đã nói cho anh nghe, anh lạnh mặt hỏi cậu.
“ em không nhớ nên không có quan tâm cô ấy nữa, nhưng sau đó cô ấy bị đám sinh vật kia mang đi rồi, lần trở về kia cũng không có cô ấy, không biết giờ sao nữa”
Cậu bất chợt rùng mình khi nhớ lại mấy cái quả trứng kia.
“ đừng sợ, đã qua rồi”
Lưu Thiếu Nghiêm thấy cậu run lên thì ôm cậu vào lòng, bản thân thì hừ lạnh, cũng may là không cứu về, nhưng Lộ gia sinh ra một đứa con gái như vậy cũng nên trả giá một chút mới tiêu tan được lửa giận của anh, tiện nghi cho cô ta.
“ em cũng không rõ sao cô ấy khó chịu với em nữa”
Giang Kỳ khó hiểu nhìn anh, mày nhỏ hơi nhíu lại.
“ cô ta ganh tỵ với em thôi, đừng quan tâm nữa, chúng ta vào thôi”
Lưu Thiếu Nghiêm chẳng muốn hiểu cũng không muốn nói cho Giang Kỳ biết lý do, chỉ là người chẳng quan trọng, sao phải khiến vợ nhỏ không vui.
“ ừm”
Giang Kỳ cũng không để bụng chuyện này, theo anh đi vào phòng thực nghiệm.
...
Giang Kỳ nằm trên giường siêu âm, bác sĩ Từ đang xoa xoa cái bụng nhỏ của cậu bằng dụng cụ siêu âm, trên màn hình đối diện hiện lên hình ảnh một điểm nhỏ, nhỏ ơi là nhỏ nhưng tiếng tim đập là rõ ràng truyền vào tai những người trong phòng.
Các bác sĩ khác cũng đúng quanh đó, dựa vào số liệu trên màn hình mà xác định tình trạng của cậu, sau đó còn phải kiểm tra lượng pheromone lúc mang thai của cậu nữa.
Hai người ngồi trên ghế sofa nhìn mấy vị bác sĩ bận rộn tới lui cũng không nói gì.
Sau đó bác sĩ Tô từ phòng phân tích đi ra, ngồi xuống đối diện hai người, nói một câu thôi mà khiến hai người đều ngượng ngùng.
“ có phải từ lúc Kỳ Kỳ mang thai cả hai không làm tình với nhau?”
Bác sĩ Tô trêu tức nhìn hai người, nói đúng hơn là nhìn Nghiêm đại tá.
Lưu Thiếu Nghiêm nhíu mày mím môi không nói.
Bác sĩ Tô cũng chỉ hỏi cho có, chứ số liệu ông đã nắm trong tay, giấu giếm gì được nữa, cốt yếu là muốn trêu chọc thằng nhóc thối này thôi.
“ em ấy không sao chứ ạ?”
Lưu Thiếu Nghiêm vẫn quan tâm tình trạng của cậu hơn nên nói chuyện cũng lễ phép hơn, dù vẫn cứng ngắt.
“ nói cho anh, Kỳ Kỳ là omega cấp SS, lúc mang thai nhu cầu cũng mãnh liệt hơn omega cấp thấp, đứa bé yêu cầu pheromone của cha alpha cũng nhiều hơn, chúng ta không chắc nhu cầu này là bao nhiêu, không đến nổi ép khô anh, nhưng cũng không ít hơn đâu, may mắn anh là cấp S+, chứ nếu không cũng không thoả mãn nổi Kỳ Kỳ”
Bác sĩ Tô càng nói mặt anh càng đen, nhưng cũng rõ ràng tình huống của em ấy hơn.
“ nhìn vào số liệu thì tình trạng hiện tại cũng không có bết bác lắm, chắc là đã làm rồi đúng không, chứ nếu không lúc này Kỳ Kỳ đã chẳng có chút lực nào rồi, còn sẽ gây động thai, chứ không có thần thanh khí sảng mà ngồi đây đâu”
Bác sĩ Tô phát nào cũng nói trúng tình trạng của hai người.
Giang Kỳ xấu hổ đến mức mặt mày đỏ lựng lên, đầu muốn dúi vào cổ không ngẩng lên nổi.
Lưu Thiếu Nghiêm cũng không nói lời nào, ngoại trừ vẻ mặt hơi khó coi thì đều luôn nghiêm túc nghe ông nói.
Bác sĩ Tô cũng không ngờ thằng nhóc này nhịn được, đa số alpha đều làm cho đã đời rồi lật đật chạy vào đây hỏi bọn họ, nhưng cũng vì vậy mà không có gây ra tình huống dỡ khóc dỡ cười nào, cứ tưởng anh cũng không khác, ai nhè lại bỏ đói vợ mình, có lẽ là sợ Kỳ Kỳ bị thương đi, xem như có tâm, còn rất yêu thương vợ, rất tốt.
“ những tháng đầu này omega rất cần tin tức tố của alpha, tùy cấp bậc mà mức độ đòi hỏi nhiều hay ít, đến tầm tháng thứ 4 khi đứa bé đã thành hình rõ ràng thì có thể nhẹ nhàng khi làm tình là được rồi, còn lại mọi thứ đều rất tốt, lúc trước khi chưa phân hoá giới tính thứ hai này thì nữ nhân khi mang thai rất cẩn thận trong những tháng đầu, nhưng sau khi phân hoá thì năng lực của omega đã bổ sung cái khuyết điểm này, giúp omega sinh tồn tốt hơn mà năng lực sinh sản cũng mạnh hơn, đối với omega cấp SS như Kỳ Kỳ thì lại càng mạnh mẽ”
Bác sĩ Trần đi tới nói.
“ việc kia chúng ta đã nghe bên cao tầng đế quốc nói, hôm nay hai người tới đây có ra kết quả cũng phải báo lại với bọn họ, theo chúng ta thì không ảnh hưởng gì cả”
Bác sĩ Tô tiếp lời.
Lưu Thiếu Nghiêm căng mặt nhìn bọn họ.
“ không cần phải thối thối như vậy, anh là đại tá của đế quốc, nên có sự suy xét hợp lý”
Bác sĩ Hạ cũng đi tới.
Giang Kỳ ngẩng lên nhìn bọn họ rồi quay lại nhìn anh, thấy mặt anh căng ra thì nhích lại gần.
“ hừ”
Lưu Thiếu Nghiêm cũng mặt mày thối hoắc như vậy, ôm vợ nhỏ vào lòng, Giang Kỳ bị anh ôm cũng vươn tay ôm lại, còn cười với anh.
Lưu Thiếu Nghiêm nhìn vợ nhỏ như vậy cũng hoà hoãn lại chút ít.
“ cảm ơn các vị, đã đến giờ cơm”
Lưu Thiếu Nghiêm ôm vợ đứng lên, đối với chuyện kia không có tỏ thái độ không chịu, nhưng cũng không nói gì.
“ được rồi, cầm nó về đi, định kỳ đi khám thai cho Kỳ Kỳ, chỉ cần không để nó đói là được rồi”
Bác sĩ Trần đưa tờ giấy cho anh.
Nhìn hai người ra cửa mà bốn vị bác sĩ nhìn nhau.
“ thằng nhóc thối đối với vợ thật quá tốt đi”
Bác sĩ Hạ thối thối nói.
“ vậy mới tốt”
Bác sĩ Trần cảm khái.
...
Lưu Thiếu Nghiêm cũng không quên vụ bánh rán của cậu, anh gọi về nhà bảo rằng sẽ mang cậu đi ăn ở ngoài, sau đó dừng xe rồi dẫn cậu đi mua bánh rán.
“ hưm... ngon quá”
Giang Kỳ cắn cái bánh giòn mềm mà xít xoa, hai mắt toả sáng lấp lánh.
“ ăn từ từ thôi, đến kia thì ăn, coi chừng nghẹn”
Anh dẫn cậu tới một quán cafe gần đó, ngồi vào một cái bàn khá cao nhìn ra ngoài phố, mua cho cậu một ly cacao nóng, cho mình một ly cafe, khi tính tiền anh nhìn thấy bánh ngọt trong tủ kính, nên lại mua một cái bánh ngọt.
“ anh cũng ăn”
Giang Kỳ giơ cái bánh trên tay đến miệng anh.
Lưu Thiếu Nghiêm cúi xuống cắn ngay vị trí cậu mới cắn.
“ ngon”
Giang Kỳ không rõ anh nói ngon là ngon cái gì, nhưng mặt cậu cũng đỏ lên, vội cúi đầu gặm bánh của mình.
Người xung quanh nhìn cử chỉ của hai người cũng biết là một cặp, rất là hâm mộ.