* giờ ăn chay đợi cái kết nhé.
“ là có một học tỷ gọi con đi, con không nghĩ họ dám ở trong khách sạn quân đội bày trò này, xin lỗi cha”
Lưu Kỳ Trạch thành khẩn nhận sai, đầu cũng không dám ngẩng lên nhìn cha mình, trong lòng thầm mắng cô gái kia một vạn lần.
“ kêu cô ta tới đây”
Lưu Thiếu Nghiêm chỉ tức giận vậy thôi, anh biết đứa con trai lớn này rất tinh ranh, nhưng thương em là không phải nói, nhìn xem đứa con gái nhỏ của anh kìa, vô pháp vô thiên như vậy có công lớn của nó chứ đâu.
Lệ Mẫn Chi bị quản lý học viện phụ trách lần tham quan này gọi đi mà trong lòng hơi run lên, nhưng nghĩ tới cảnh Lưu Kỳ Dương bị nhục nhã là cô là không kiềm lòng được mà kích động lên, chắc chắn Minh Hiên ca sẽ tức giận lắm, sắp tới chính là cơ hội của cô, thử nghĩ xem, cô có chỗ nào không bằng Lưu Kỳ Dương, cô lại là omega nữ, điện nước đầy đủ, phải tốt hơn một người đàn ông chứ, càng nghĩ Lệ Mẫn Chi càng vui vẻ, cho tới lúc nhìn thấy Nhậm Gia Vỹ và Triệu Nhân nằm bẹp dưới sàn.
“ tại sao hai người... lại nằm đây?”
Lệ Mẫn Chi muốn chất vấn lại nghĩ tới gì mà đổi lời nói, chắc không phải bọn họ nghi ngờ cô đấy chứ, nhưng mà cô cũng đâu có nhúng tay vào, cùng lắm cô chỉ chuẩn bị phòng khách sạn cho hai người đó thuận lợi hành động thôi.
Nhưng mà hai người này ở đây, vậy Lưu Kỳ Dương thì làm sao... Lệ Mẫn Chi nhìn quanh vẫn không thấy Thụy Minh Hiên đâu, nếu Lưu Kỳ Dương gặp chuyện sao anh có thể không tới, Giang Bân còn tới kia mà...
Chẳng lẽ...
“ Giang Bân, Minh Hiên ca đâu, tôi tìm anh ấy nãy giờ, còn có, ở đây có chuyện gì sao?”
Lệ Mẫn Chi tỏ ra chấn định nhìn mấy người ở đây yểu điệu hỏi, bộ dạng điềm đạm đáng yêu ai nhìn cũng sẽ không nghĩ cô ta lại là người bày trò này.
Chẳng ai thèm trả lời cô ta, Lưu Thiếu Nghiêm nhìn omega nữ mới đến này, nhìn có chút quen.
“ cô là con gái của Lệ Hàn?”
Anh hỏi, ánh mắt không giận mà uy nhìn cô ta.
“ đúng vậy”
Vừa nghe tới người biết cha mình Lệ Mẫn Chi đã ưỡn ngực lên, tỏ vẻ rất tự hào vì mình có một người cha làm phó hiệu trưởng của học viện đế đô, sắp tới đây ông sẽ lên nhập chức hiệu trưởng của khu trung học, đây là một bước ngoặc mới cho gia đình cô, cũng chính vì vậy mà Lệ Mẫn Chi mới dám hết bệnh quên đau mà bày ra trò này, dù cô ta biết Lưu Kỳ Dương là ai, nhưng chỉ cần chuyện không dính lên đầu cô ta, cha cô chắc chắn sẽ giúp cô giải quyết chuyện này, càng nghĩ Lệ Mẫn Chi càng thêm can đảm, ưỡn ngực thẳng lưng mà nhìn một hàng người ở đây.
“ Lệ Hàn hình như sắp lên chức thì phải”
Lưu Thiếu Nghiêm giống như trưởng bối trong nhà mà trầm thấp nói, cơ mà anh lại gọi thẳng tên Lệ Hàn, lời nói chẳng có chút tình cảm khiến người xung quanh nghe được chỉ cảm thấy hàn ý vào tận xương.
Nhưng mà Lệ Mẫn Chi lại nghe không ra, cô đang chìm đắm trong cảm giác hư vinh do cha mình mang tới, trong lòng còn cơ chút khinh thường đối với Lưu Thiếu Nghiêm đại tá đế quốc này.
Cũng không trách được, mấy năm nay anh càng thêm nội liễm, nhưng cao tầng đế quốc chẳng ai dám khinh thường anh dù là sau lưng hay trước mặt, Lưu Thiếu Nghiêm cỡ nào nhìn không ra thiếu nữ này coi thường anh đâu, nhưng anh làm gì phải chấp nhặt một người ngoài, Lệ Hàn có đứa con gái như này, không sớm thì muộn cũng bị liên lụy, mà nói chi xa xôi, anh cảm thấy việc con anh bị người tính kế thoát không khỏi quan hệ với cô gái này, chỉ nói tới việc năm xưa là cô ta bắt nạt con trai anh, không phải cũng tại vì cái tên tiểu tử chết tiệt bên trong phòng kia sao.
Nghĩ đến đây anh lại muốn bạo tẩu.
Người nơi này thầm than khổ trong lòng, Nghiêm đại tá ngài muốn đại khai sát giới thì làm nhanh lên, cứ rụt tới rụt lui như vầy bọn họ sẽ chết sớm.
Đương lúc ngoài hành lang khách sạn trầm mặc, cửa phòng đã đóng lại hơn một giờ cạch một tiếng mở ra rồi.
Thụy Minh Hiên sờ trán của bé cưng nhà mình thấy đã tạm ổn thì đứng dậy chỉnh chu lại cho cậu, nghĩ tới hai tên khốn kiếp kia thì anh quyết định đi giải quyết trước rồi tính sau, thuốc kích thích kia đã được giải, đợi đưa em ấy vào bệnh viện xem thử có còn di chứng nào khác không, cơ bản kỳ phân hoá đã qua, nếu còn làm quá, cha bé cưng sẽ không tha cho anh đâu, anh cũng không muốn chỉ vì chút thoải mái lúc nhất thời mà mọi công sức bao lâu nay lấy lòng cha vợ coi như uổng phí.
Nhưng không nghĩ anh lại nhìn thấy người cha vợ này ở đây, ở trước cửa phòng của họ, nơi mà anh vừa mới ăn thịt con trai người ta xong.
Thụy Minh Hiên thiên nhân giao chiến một lúc lâu, cuối cùng cũng hoàn hồn mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, khom lưng cúi đầu chào anh.
“ Chú Lưu”
Thụy Minh Hiên thành khẩn mà thưa, vẫn đứng trước cửa phòng, sau lưng cửa phòng đóng lại ngăn cách mọi thứ trong phòng với bên ngoài, kể cả mùi bạc hà đào mật nồng đậm nứt mũi.
Lệ Mẫn Chi nắm chặt tay đến sắp bật máu vẫn không sao ngăn được sự tức giận trong lòng, nhìn xuống hai tên phế vật thành sự không tốt bại sự có thừa kia, cuối cùng lại thành toàn cho hai người bọn họ.
“ hừ, nó sao rồi?”
Lưu Thiếu Nghiêm thiếu điều mũi muốn xịt khói, kiềm chế lắm mới không ở trước mặt bao nhiêu người diệt khẩu tiểu tử này.
“ em ấy đã ngủ, nhưng thuốc thì sợ rằng vẫn còn, vẫn nên đưa em ấy đến bệnh viện kiểm tra xem sao”
Thụy Minh Hiên thẳng lưng báo cáo với cha vợ.
Giang Bân lần đầu nhìn thấy một Thụy Minh Hiên biết nhìn sắc mặt người khác mà nói chuyện như vậy, cảm thấy thế giới đổi mới vô cùng.1
“ vậy sao cậu còn không đi?”
Nghiêm đại tá muốn hoả bạo, trừng mắt nhìn anh.
“ con đi ngay”
Nói rồi Thụy Minh Hiên quay đầu muốn trở lại phòng.
“ Minh Hiên ca”
Lệ Mẫn Chi giữa lúc này lại lên tiếng, ánh mắt ướt át nhìn Thụy Minh Hiên, giống như anh là một người đàn ông phụ bạc, rõ ràng đã hứa hẹn với cô lại đi ngủ với người khác.
Giang Bân thiếu điều vỗ tay bộp bộp tỏ vẻ dưa ăn ngon quá, trong lòng thầm mắng cô ta thật không biết sống chết.
Thụy Minh Hiên đối với lời gọi của cô ta làm như không có, dưới ánh mắt tàn bạo của cha vợ mở cửa đi vào phòng, mùi bạc hà đào mật đã tan bớt đi vì anh mở hệ thống lọc khí.
Nhìn bé cưng khuôn mặt ửng hồng mê người cuộn tròn trong chăn, cảm nhận thấy alpha của mình tới gần thì vô thức nhích người tới, muốn dán lên người anh, dù hai mắt vẫn nhắm chứ không mở ra, Thụy Minh Hiên cưng chiều mà hôn lên trán cậu một cái, lại dùng chăn bọc kín người cậu từ đầu tới chân, chỉ để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn ra ngoài, động thủ ôm cậu lên, đi ra ngoài.
Lưu Thiếu Nghiêm nhìn con trai nhỏ khuôn mặt hao hao giống vợ yêu hiện giờ lại thoả mãn nằm trong lòng tiểu tử thúi này mà muốn ngứa răng.1
“ xe đã ở bên dưới, bác sĩ đã chờ sẳn ở bệnh viện quân khu, có chuyện gì thì gọi về, chuyện ở đây không cần cậu quan tâm, lo mà trông coi nó cho cẩn thận, lại xảy ra chuyện tôi mang cậu ném xuống biển Bạch Dương tinh”
Lưu Thiếu Nghiêm đưa tay sờ trán con trai, tàn ác nhìn anh.
“ con đã biết, con đi đây”
Thụy Minh Hiên không chút chần chừ chạy về phía thang máy.
“ Minh Hiên ca”
Lệ Mẫn Chi vẫn không từ bỏ gọi lớn một tiếng, tiến lên kéo tay anh.
Lưu Kỳ Dương bị tiếng hét của cô ta làm tỉnh giấc, mở ra đôi mắt mông lung nhìn xung quanh.1
................................