Sau khi ăn sáng xong thì Tô Tiểu Thảo lại mở tiệm như thường lệ, hàng ngày đều có người giao hoa tươi cho cậu, cậu chỉ cần nhận là đã có hoa để bán, người tới mua hoa không nhiều, thu nhập cơ bản đều từ việc giao hoa cố định cho vài hộ gia đình khá giả trong trấn.
“ Thảo Thảo”
Duyệt Hàn đứng sau lưng cậu đưa tay ôm lấy eo thon của cậu, cảm nhận một chút thân thể gầy nhỏ, có chút không vui.
“ a, anh làm chi?”
Tô Tiểu Thảo đỏ mặt muốn né tránh mà không được.
“ bao giờ em mới chịu theo anh về?”
Duyệt Hàn phà hơi bên tai cậu, nhìn thính tai non mịn đỏ bừng lên mà vui vẻ.
“ nếu anh bận thì về đi”
Tô Tiểu Thảo bình thản nói.
“ Thảo Thảo”
Duyệt Hàn xoay người cậu lại, cậu cũng nhìn anh.
“ em không theo anh về?”
Duyệt Hàn lạnh mặt xuống.
“ cửa hàng..”
“ cửa hàng anh sẽ sai người tới giải quyết cho em”
Duyệt Hàn ngắt lời cậu.
Tô Tiểu Thảo mím môi, người này vẫn bá đạo như vậy.
Đương lúc muốn phản bác thì nhìn thấy hai cái đầu nhỏ cùng đôi con ngươi tròn xoe đang tò mò nhìn bọn họ thì cậu cứng họng, lời muốn nói cũng nói không xong.
“... được rồi”
Tô Tiểu Thảo nhận mệnh.
Chụt.
“ cảm ơn em Thảo Thảo”
Duyệt tổng cười hôn lên khoé miệng cậu một cái.
“ ai ui... xấu hổ quá...”
Đồng ngôn đồng ngữ vang lên phía sau hai người khiến Tô Tiểu Thảo mặt đỏ như trái cà chua, trừng mắt nhìn anh.
...
“ Duyệt tổng, xe đã đến rồi”
“ được”
Duyệt Hàn trả lại một câu rồi đi vào xem ba cha con dọn dẹp đồ xong chưa.
Bên ngoài hàng xóm láng giềng nhìn thấy xe sang đậu trước cửa tiệm thì quay ra dòm ngó, còn trầm trồ mãi, cũng đúng thôi, thị trấn này ít khi nhìn thấy xe xịn sò như vậy mà, hơn nữa chủ nhân của xe cũng rất đáng xem nga.
Họ đợi như vậy gần 10 phút vẫn không thấy ai xuống xe hay lên xe, cũng may đường rộng, lại không có xe qua lại nhiều nên chẳng vướng phải việc kẹt đường gì đó, nhưng mấy người nhiều chuyện của nhịn không nổi tò mò muốn đi lại hỏi thử, sẳn sờ soạn một chút xe sang, nhưng chưa kịp nhấc lên bước chân đã nhìn thấy cửa ghế lái mở ra.
Một người vệ sĩ toàn thân đen thui bước xuống xe, đi tới bên kia mở cánh cửa bên mặt quay vào cửa tiệm rồi đứng ngay ngắn một bên giống như đang đợi người.
Đám hàng xóm quay mặt nhìn nhau, thì ra là vệ sĩ, vậy chủ nhân xe đang ở trong tiệm, chắc là đang mua hoa đi.
Sau đó dưới con mắt của bao người, Tô Tiểu Thảo cùng hai đứa nhỏ đi ra, chui vào xe, Duyệt Hàn đi phía sau xách đồ, thật sự cũng không nhiều nhặn gì cả.
Lúc anh đi vào tìm thì thấy ba cha con chụm đầu không biết nên bỏ lại cái gì, cuối cùng là anh kêu đồ đều củ cả rồi, về đế đô sắm cái khác, chỉ đem những thứ đặc biệt quan trọng thôi, nên ba cha con mới chỉ có 2 cái vali, đưa vali cho vệ sĩ xong anh đóng lại cửa tiệm, bước lên xe.
Hàng xóm hai mặt nhìn nhau, rồi nhìn chiếc xe sang trọng kia chạy đi mà nghệch mặt ra, đây là... dọn đi sao?
Vậy người đàn ông đẹp trai bá khí nhìn là biết alpha cấp cao kia là ai, sao họ chưa thấy bao giờ, nhưng có tò mò cũng đã muộn, xe đã đi mất.
...
Bên này Tô Tiểu Thảo trở lại đế đô, bên kia của đế quốc cũng có sự trở lại của một thứ, một thứ đã mang lại cơn ác mộng ba năm trước cho đế quốc, bị đánh chạy một thời gian, chỉ là lần này chúng im hơi lặng tiếng mà trở lại, giống như học khôn, không để lộ bản thân với đế quốc, cũng chưa xâm nhập đế quốc ngay, chẳng biết đang ấp ủ điều đáng sợ gì.
...
“ Thảo Thảo, cậu đã trở lại?”
Giang Kỳ hô lên với Tô Tiểu Thảo bên kia màn hình.
“ ừm, đang trên đường”
Tô Tiểu Thảo cũng vui vẻ khi sắp gặp lại bạn thân.
“ cậu... về cùng anh ta hả?”
Giang Kỳ liếc mắt nhìn một nữa sườn mặt Duyệt Hàn lọt vào màn hình.
“ ừm, nghe nói cậu sinh hai bé con”
Tô Tiểu Thảo lái chủ đề đi.
“ ừm đúng rồi, hai bé trai, gần 3 tuổi rồi a”
Giang Kỳ đang ngồi trên ghế sofa dưới sảnh nói chuyện với cậu, bên kia hai đứa con đang chơi với nhau dưới sàn.
“ mình chưa nói với cậu đi, mình cũng có hai đứa nè”
Tô Tiểu Thảo nháy mắt nói, rồi vẫy tay với hai tiểu bánh bao ngồi đối diện.
Hai tiểu bánh bao được ba ba gọi thì nhào qua.
“ ba ba”
Âm thanh non nớt vang lên bên tai Giang Kỳ khiến cậu trừng mắt.
“ cậu... đừng nói cậu...”
Giang Kỳ không ngờ Tô Tiểu Thảo ở sau lưng Duyệt Hàn sinh đứa nhỏ với người khác.
“ cậu nghĩ bậy gì vậy, là của anh ấy”
Tô Tiểu Thảo méo mặt nói.
“ ây do may quá, ế vậy ba năm trước... một phát trúng thưởng!!!”
Giang Kỳ hét lên, hai đứa con đang chơi cũng sợ hết hồn.
“ ba ba sao vậy ạ?”
Lưu Kỳ Trạch ôm chân cậu hỏi, Kỳ Dương cũng lo lắng nhìn cậu.
“ ai ui ba ba không sao, lại đây ba ba giới thiệu bạn cho hai đứa, sau này phải chăm sóc hai em đó”
Giang Kỳ kéo chúng ngồi lên ghế với mình.
Lúc này trên màn hình hai bên xuất hiện thêm hai cái mặt nhỏ đáng yêu muốn xỉu, đều đang tò mò nhìn nhau.
“ đây là con cậu, thật thông minh lanh lợi a, còn thừa hưởng hết nét đẹp của hai người”
Tô Tiểu Thảo không ngờ 3 năm sau hai người lại cũng đều có thế hệ mới, còn sàng tuổi nhau.
“ cậu cũng thế thôi, xem, giống y như Duyệt tổng hết 8 phần, chỉ còn đôi mắt to kia là giống cậu”
Giang Kỳ nhìn hai đứa bé bên kia màn hình với đôi mắt tròn vo xinh đẹp vô cùng.
“ nào nào, chào chú đi hai đứa, Tô Tiểu Thảo, gọi là chú Tô, là bạn thân của ba ba con đó”
Giang Kỳ chỉ vào Tô Tiểu Thảo giới thiệu cho hai đứa con.
“ con chào chú Tô”
Đồng ngôn non nớt cùng cúi đầu chào Tô Tiểu Thảo, ngoan ngoãn đến đáng yêu.
“ ai yêu chào hai đứa, hai đứa tên gì nào?”
Tô Tiểu Thảo dịu dàng nhìn hai đứa.
“ con là Kỳ Trạch, em trai là Kỳ Dương ạ”
Lưu Kỳ Trạch đại diện đứng ra nói.
“ tên thật hay, nào hai đứa chào chú Giang Kỳ đi, rồi chào hỏi hai bạn nhỏ kia luôn nào”
Tô Tiểu Thảo vỗ nhẹ hai cái bánh bao tử vẫn luôn nhìn màn hình bên cạnh mình, buồn cười nói.
“ con chào chú Giang, chào hai cậu nga, tớ là Tô Duệ”
“ con chào chú Giang, chào hai cậu nga, tớ là Tô Ninh”
Hai âm thanh cũng non nớt không kém cười lộ răng chào hỏi hai bạn nhỏ bên kia, chúng nó sắp có bạn rồi nha.
“ được rồi, về nhà rồi nói sau đi, ở trên xe”
Duyệt Hàn ló đầu vào nói.
“ chúng con chào chú Duyệt”
Hai đứa nhỏ nhà họ Lưu đã quen anh từ lâu, thấy anh thì cùng chào hỏi.
“ ừm”
Duyệt Hàn gật đầu với ba cha con rồi né đi.
“ vậy nha, đợi tớ về rồi gặp mặt sau “
Tô Tiểu Thảo nháy mắt với Giang Kỳ.
“ được rồi..”
Giang Kỳ trừng mắt nhìn Duyệt Hàn một cái rồi bĩu môi nói.
Màn hình vừa tắt là hai đứa nhỏ nhà họ Tô đều ngáp một cái.
“ buồn ngủ rồi?”
Duyệt Hàn sờ đầu Tô Ninh ngồi gần anh.
“ dạ cha”
Tô Ninh yểu xìu nói, nó không quen đi xa, có lẽ đây là lần đầu ngồi xe lâu như vậy.
Duyệt Hàn vươn tay ra cái ghế đối diện, chẳng biết là bật cái chốt nào mà cái ghế giống như cái bóng cao su phình to ra như một cái giường nhỏ, độ rộng vừa đủ cho hai đứa nhỏ chưa được 1m nằm song song.
“ wow...”
Hai đứa nhỏ tròn mắt, ba chân bốn cẳng trèo lên.
Tô Tiểu Thảo cũng giật mình, thì ra cái xe này là xe gia đình phiên bản giới hạn của đế quốc, trong đế đô chỉ có năm chiếc thôi, đều là những người có tiếng tăm sở hữu, sau này có rất nhiều hãng xe bắt chước theo nhưng hãng xe này chỉ sản xuất có năm chiếc rồi ngừng, không ngờ anh cũng có, mà mục đích của loại xe này ban đầu là... để chơi xe chấn... cho thoải mái ấy mà.. khụ khụ...