Lưu Thiếu Nghiêm nhói lòng, ôm cậu nói.
“ a a a”
Tiếng của Mao Mao truyền từ dưới lên khiến hai người đang ôm nhau giật mình, nhớ ra hai đứa nhóc bị kẹt ở giữa, định tách ra thì lại không được, bời vì từ lúc nào chúng nó nắm tay nhau cứng ngắt, giống như sợi chỉ đỏ trói buộc bọn họ lại với nhau.
“ bé con thật tri kỷ nha, ba ba yêu con nà”
Giang Kỳ cười hạnh phúc cho mỗi đứa một cái thơm thật vang.
“ chụt!! cho anh nữa nga, hi hi”
Ai cũng không thiếu, cả nhà cùng vui.
Lưu Thiếu Nghiêm cũng cười, thơm thơm ba đứa nhỏ nhà mình, cảm thấy mĩ mãn rồi.
“ a a a “
Mao Mao luôn là đứa hiếu động nhất, tay nhỏ nắm tay em trai quơ quào không thôi, Miêu Miêu có vẻ không quá thích nhưng cũng chỉ nhíu lại mày nhỏ xíu rồi cũng mặc kệ anh trai.
“ đứa nhỏ này thật không biết giống ai nữa, chẳng nói tiếng nào, nếu không phải đôi mắt nhỏ đều sáng loáng thì em còn nghĩ nó mất cảm xúc đó”
Giang Kỳ ngây thơ nói xấu con trai.
“ phụt.. ha ha, chồng xem, cứ nghĩ Kỳ Kỳ sinh hai đứa nhỏ sẽ không còn đáng yêu như trước, xem ra chúng ta lo xa rồi, nhà lại thêm hai đứa nhỏ đáng yêu, là ba đứa rồi”
Lưu phu nhân vừa vào cửa đã nghe được câu này của Giang Kỳ, bà cười ra tiếng trêu ghẹo nói.
“ mẹ, cha”
Giang Kỳ reo lên.
“ nào nào, đưa cháu nội cho cha mẹ, hai đứa ăn cơm đi”
Lưu phu nhân đặt lòng cơm lên tủ đầu giường, vươn tay với Miêu Miêu trong lòng Giang Kỳ.
Hai đứa nhỏ vậy mà rất ngoan, đều không khóc nháo, chỉ có lúc đói hoặc lúc cần xì xì ị ị thì mới nhíu chặt mày nhỏ, vẻ mặt thối thối nhăn nhún như con mèo nhỏ, còn lại thì đều rất ngoan, người khác muốn bế chúng cũng được nhưng phải do hai người đưa mới chịu cho ẵm, nếu không sẽ quơ quào tay chân không chịu, cả Miêu Miêu im lặng vậy mà cũng không ngoại lệ.
“ hôm qua là làm sao vậy?”
Lưu đại tướng ôm Mao Mao hiếu động nhìn con trai đang đút cơm cho con dâu cất tiếng hỏi.
Vốn dĩ ông tính đi hỏi mấy vị bác sĩ, nhưng nghĩ lại chuyện này nên hỏi con trai ông trước.
“ con cũng không rõ, lúc con vào thì cảm nhận từ người em ấy uy áp rất lớn, nhưng lạ là trong phòng sinh toàn beta, nhưng áp lực này vẫn ảnh hưởng đến họ, vì vậy bác sĩ Tô mới kéo con vào, lúc đó con chỉ nghĩ là từ em ấy nên dùng tin tức tố của bản thân trung hoà mùi hoa tuyết của em ấy, vậy mà uy áp mất đi, nhưng mà..”
Lưu Thiếu Nghiêm nói tới đây thì ngừng, nhìn thằng cu con trong lòng cha mình.
Giang Kỳ cũng nhìn theo anh, cả phòng đều nhìn nó, thằng cu còn vui vẻ quơ quào tay chân, tự nhiên được nhiều người nhìn như vậy, thích quá.
Miêu Miêu úp mặt vào lòng mẹ Lưu, một chút cũng không muốn nhìn anh trai động kinh, sợ bị lây, biểu tình rất phong phú, chọc cười mẹ Lưu.
“ lúc nó sinh ra thì cũng xuất hiện uy áp kia, mém chút rớt khỏi tay bác sĩ Tô”
Lưu Thiếu Nghiêm cũng bình đạm nói, tay vẫn múc cơm đút vợ.
“ ồ”
Lưu đại tướng nhướng mày nhìn cu cậu nhỏ bé xíu trong ngực.
“ cũng vì vậy mà không đem chúng nó đi kiểm tra liền được, đợi Kỳ Kỳ khoẻ lại rồi mang đi kiểm tra sau”
Lưu Thiếu Nghiêm lắc đầu nói.
“ ặt ên o ứa ỏ ạ”
Giang Kỳ vừa nhai vừa nói.
“ em ấy nói đặt tên cho hai đứa nó”
Lưu Thiếu bất đắc dĩ phiên dịch lại.
“ ừm đúng, cha nó”
Lưu phu nhân chọt nhẹ hai má phúng phính của nhóc con Miêu Miêu.
“ cha nói đi ạ, nếu hay thì dùng luôn ạ”
Giang Kỳ nhai xong rồi nói.
Lưu đại tướng gật gật đầu rồi ngẫm nghĩ một hồi.
“ anh là Lưu Kỳ Trạch, em là Lưu Kỳ Dương”
Lưu đại tướng chỉ vào từng đứa nói.
“ Kỳ Trạch suối nguồn may mắn, Kỳ Dương biển rộng may mắn, Trạch rồi tới Dương, nước đổ về biển, thật hay”
Giang Kỳ ngâm khẽ.
Lưu đại tướng hài lòng nhìn con dâu hiểu biết như vậy, ông cũng vui vẻ.
“ nói tới thì chữ Giang Kỳ không phải cũng có ý là may mắn sao, chữ Giang là ôm cả ý tứ của chữ Trạch và chữ Dương, một nguồn không tách rời, nước chảy lưu sướng, rất hay”
Lưu phu nhân cũng tiếp lời.
“ con thấy được ạ, em thấy sao?”
Lưu Thiếu Nghiêm gật đầu hỏi vợ.
“ hay lắm ạ”
Giang Kỳ vỗ tay cười.
“ xin lỗi đã đứng ngoài nghe trộm, nhưng tên rất là hay, chúc mừng Lưu gia được hai tiểu thái tử”
Bác sĩ Tô và bác sĩ Từ cũng nhau đi vào.
Lưu đại tướng đứng dậy gật đầu với hai người.
“ hai vị đến đây là vì hai đứa nhỏ đi?”
Lưu đại tướng mời hai người ngồi rồi mới nói.
“ đúng vậy, sẳn tiện đưa hai đứa nhỏ đi kiểm tra, chuyện ngày hôm qua có lẽ tiểu tử kia đã nói sơ với hai người rồi đi, thật ra chúng ta cũng không rõ tại sao trước khi có kết quả kiểm tra, nhưng có thể khẳng định hai đứa nhỏ rất mạnh mẽ, sau này sẽ có hàng dài người đạp cửa Lưu gia để cầu thân cho xem”
Bác sĩ Từ cười nói.
“ ý bác sĩ là tình trạng hôm qua không phải do con dâu”
Lưu đại tướng chỉ ra trọng điểm.
“ chúng tôi từng làm kiểm tra cho Kỳ Kỳ, nên nghĩ là như vậy, bé trai Kỳ Trạch có lẽ mới là nguồn cơn của uy áp kia, tuy lúc bé Kỳ Dương ra đời không có hiện nhưng cũng không thể loại trừ khả năng là do Kỳ Trạch vốn nghịch ngợm”
Bác sĩ Tô ghé vào nhìn Lưu Kỳ Trạch nằm trong lòng Lưu đại tướng.
“ bác sĩ Tô nói cũng có lý, thằng nhóc này ở trong bụng đã rất năng động”
Lưu Thiếu Nghiêm phụ hoạ.
“ nhưng dù là alpha cũng không thể ảnh hưởng đến beta”
Lưu đại tướng trầm ngâm nói.
“ đúng vậy, có khả năng đây là một giới tính ẩn khác, nếu thật sự vậy thì sẽ là bước ngoặc mới cho lịch sử đế quốc”
Bác sĩ Từ tiếp lời.
Giang Kỳ nhìn mấy người chuyện với nhau cũng không chen vào, chuyên tâm ăn cơm của mình, giới tính ẩn gì đó cậu không rõ, nhưng hai đứa nhỏ là con cậu, cậu sẽ không để chúng bị người nhắm vào, cậu cúi đầu ngẫm nghĩ, vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh nhìn chăm chú của anh chồng, bất giác kéo lên khoé miệng, đúng vậy, còn có anh, có Lưu gia, bé con sẽ không sao đâu.
Lưu Thiếu Nghiêm chỉ nhìn cậu không nói, anh chỉ biết, muốn đ.ụng vào con anh, không có cửa.
“ tôi thấy Kỳ Kỳ đã ổn rồi, lần sinh này rất thuận lợi, lại không có tình huống xuất huyết hay gì cả, xem ra thuộc tính cấp SS của nó rất mạnh, sẳn tiện kiểm tra lại một lần, không biết bao giờ có thể làm kiểm tra, dù sao mau chóng xác định sẽ tốt hơn”
Bác sĩ Tô nhìn cả nhà Lưu gia nói.
“ vậy lát nữa đi, em ấy mới ăn xong, lát nữa chúng tôi sẽ ẵm hai đứa nhỏ qua đó”
Lưu Thiếu Nghiêm chủ động nói.
“ được, vậy chúng tôi về trước” . ngôn tình ngược
Bác sĩ Tô đứng lên nói, đi ra cửa.
...
Hai đứa nhỏ được đặt trong lòng kính, xung quanh gắn đầy dây nhợ nối liền với các máy móc xung quanh, trước đó đã rút máu để đi kiểm tra giới tính ẩn, phần này chỉ kiểm tra xem chúng có khoẻ mạnh hay không.
Quá trình dài dòng nhưng không ai nói gì, chỉ có Giang Kỳ ngồi một chút thì mệt mỏi ngã vào lòng Lưu Thiếu Nghiêm mơ màng ngủ.
Vì tính bảo mật của chuyện này mà trong phòng thí nghiệm của bệnh viện quân khu chỉ có hai vị bác sĩ và những trợ lý y tá đã xuất hiện trong phòng sinh, bọn họ đều được ký giấy bảo mật sẽ không tiết lộ chuyện này.
Tầm vài tiếng sau kết quả cũng có rồi, lúc này trong phòng chỉ có hai vị bác sĩ và sáu người nhà Lưu gia.