Lưu đại tướng vốn đang lái xe cũng giật mình, đồng thời ông cũng bị xao động, vội vàng tấp xe vào lề đường, nhưng những xe trên đường cùng họ thì không có may mắn như vậy rồi.
Cảnh tượng trên đường lúc này thật sự là hãi hùng khiếp vía, xe nọ nối đuôi xe kia rụng đầy trên đường, may mắn không có xảy ra tai nạn nhưng cả đoạn đường gần 50m chết cứng như vậy, những xe phía sau không bị ảnh hưởng thì vội vàng dừng xe, xe phía trước thấy xe phía sau đụng nhau cũng hoảng sợ dừng lại nhìn thử.
Giang Kỳ nhìn hai thằng cu đang khóc mà hoảng hồn, mẹ Lưu cũng bị ảnh hướng mém ôm không được Mao Mao, cả ba người đều không biết rõ tình huống, chỉ luống cuống dỗ hai đứa nhỏ, cả đoạn đường đều nghe được tiếng khóc của chúng nó.
Lưu Thiếu Nghiêm vừa cảm nhận được uy áp đã biết nguyên nhân, anh vội vàng xuống xe chạy tới, xe anh đi sau xe họ chừng 2 xe.
Cốc cốc.
Cha Lưu nghe tiếng gỏ cửa kính quay lại nhìn thì thấy anh, ông hạ kính xe xuống.
“ cha mau mở cửa xe, đưa đứa nhỏ cho con, mau”
Lưu Thiếu Nghiêm vội nói, lúc này anh cũng thả ra mùi trầm hương của mình nhưng có vẻ không có hiệu quả liền như trong phòng sinh ngày đó, anh cũng chẳng quan tâm.
Lưu đại tướng cũng nghe được mùi trầm hương của anh, ông chẳng kịp nói bấm mở cửa sau cho anh.
“ đưa hai đứa cho anh”
Lưu Thiếu Nghiêm nói với Giang Kỳ ngồi bên trong, đồng thời ôm Mao Mao trên tay mẹ Lưu lên.
Giang Kỳ cũng vội vã làm theo, cậu vẫn không rõ chuyện gì, vì bản thân cậu không có cảm nhận được uy áp kia a, chỉ thấy con trai khóc làm lòng cậu cuống lên.
Lưu Thiếu Nghiêm hai tay bế hai đứa nhỏ, áp đầu mình vào giữa hai cái đầu nhỏ, nhẹ giọng nói.
“ ngoan, không khóc, đừng làm ba ba sợ”
Anh vừa dỗ vừa thả ra tin tức tố của mình, quấn quanh hai đứa nhỏ, tầm vài phút sau hai tiếng khóc nhỏ dần, cho đến biến mất, uy áp kia cũng mất theo.
Xung quanh một mảnh ồn ào thanh, không rõ là có chuyện gì, tự nhiên toàn thân mất lực, ngực như bị ai đè nặng, sau khi làm chủ được cơ thể họ mới để ý xung quanh mình, thì ra có nhiều người cũng bị, không phải riêng họ, rồi họ cũng đẩy sự chú ý đi tìm thứ uy áp kia, muốn biết nguồn cơn của việc này, phải biết rằng, trên đường cũng có beta, vậy mà cả alpha, omega, hay beta đều bị, như Lưu đại tướng cấp S mà còn bị xao động một chút, như mẹ Lưu thì còn mém giữ không được Mao Mao.
Lúc này cũng có người nhìn thấy Lưu Thiếu Nghiêm ôm hai đứa nhỏ đứng bên đường, dù không phải ai cũng nhận ra anh nhưng đúng là có người nhận ra anh, càng thêm giật mình nhìn vẻ mặt cha hiền của anh, tay ôm hai đứa nhỏ đang khóc rắm rức, trắng nõn xinh xắn vô cùng, nhưng chưa đợi bọn họ tìm hiểu rõ thì phía sau có xe chạy tới, thấy phía trước bị chặn đường thì bấm còi in ỏi lên, bọn họ bất đắc dĩ phải lái xe đi.
Bên lề đường chỉ còn lại hai chiếc xe của nhà họ Lưu.
Lưu Thiếu Nghiêm dỗ hai đứa nhóc xong thì đưa lại cho mẹ mình và vợ yêu ngồi trong xe, nhưng hai thằng cu có vẻ không chịu, há miệng muốn khóc nữa.
Cuối cùng phải để mẹ Lưu chạy qua lái xe anh, còn anh ngồi trên xe cha Lưu ôm hai đứa nhóc trở về Lưu gia.
Lưu đại tướng cũng hơi hiểu rồi, xe đi được một đoạn, nhìn hai đứa nhỏ uống sữa đến là thơm ngọt, chỉ có khoé mắt ẩn ẩn nước vì mới khóc xong, trông mới thật tội nghiệp làm sao, nhưng anh chỉ có dỡ khóc dỡ cười nhìn hai đứa thôi, này là hai tổ tông chứ đâu.
“ này là do hai đứa nó sao?”
Lưu đại tướng nhìn qua kính chiếu hậu nói.
Giang Kỳ không rõ nghẹo đầu nhìn ông. . truyện kiếm hiệp hay
“ vâng ạ, nhưng lần trước chỉ cần con bế là nó sẽ thu lại, giờ thì giống như thời gian dài hơi rồi, con cũng không dám dùng uy áp với chúng nó”
Lưu Thiếu Nghiêm nào sẽ đối xử với con mình như với đám cấp dưới kia chứ, anh cười khổ.
Lưu đại tướng gật gù lấy làm lạ, nhưng ông không hỏi nhiều, vì hai thằng cu lại muốn ngủ rồi, có chuyện gì về nhà lại nói.
Sau khi hai đứa uống sữa xong thì anh đỡ cả hai nằm trên vai cho ợ sữa, sau đó để cho vợ yêu ôm một đứa.
“ sợ không?”
Lưu Thiếu Nghiêm nhìn vợ nhỏ vẫn nhìn hai đứa nhỏ thì nhẹ giọng hỏi.
Giang Kỳ lắc đầu, đụng nhẹ cái mũi nhỏ của đứa con.
“ hai đứa nó làm sao vậy ạ”
Giang Kỳ chưa thấy chúng nó khóc như vậy bao giờ, cậu lại không dỗ được, cảm thấy rất hoảng loạn.
“ chắc là tách khỏi anh lâu quá thôi, nhưng mà em không có cảm giác gì sao?”
Lưu Thiếu Nghiêm xoa nhẹ má cậu hỏi, Lưu đại tướng cũng hiếu kỳ nhìn cậu.
“ cái gì ạ?”
Giang Kỳ lại nghẹo đầu nhìn anh.
Lưu Thiếu Nghiêm nhìn vợ như con nai ngơ ngác mà cười khổ, xem ra cậu không bị ảnh hưởng, cũng giống như anh chỉ là cảm giác thấy chứ không bị gì, cậu là trực tiếp không cảm thấy được luôn, này là do thể chất hay là do hai thằng nhóc thối cố ý đây.
“ về nhà anh lại nói cho em, mệt không, ngã vào anh ngủ chút đi”
Lưu Thiếu Nghiêm đẩy đầy cậu vào bả vai anh, một tay ôm con một tay ôm eo vợ.
Giang Kỳ cũng thuận theo mà nhắm mắt lại, tay giữ chặt lấy đứa con.
Phong ba trên đường kết thúc, trước hoàng hôn cuối cùng họ cũng về tới Lưu gia.
Bác Hàn đứng ở trước cửa biệt thự nhìn thấy xe chạy vào thì niềm nở nói.
“ ông bà chủ, cậu chủ, thiếu phu nhân, đây là hai vị tiểu thiếu gia ạ?”
Bác Hàn chủ động mở cửa xe, còn chỉ huy người làm xách đồ vào nhà.
“ bác Hàn, lâu rồi không gặp, đây là anh trai Mao Mao, còn đây là em trai Miêu Miêu, sau này phải phiền bác rồi”
Giang Kỳ lễ phép chào ông, vừa giới thiệu cho ông hai đứa nhỏ.
“ thiếu phu nhân nói quá, đều là tiểu đáng yêu, bác thích còn không hết nữa kìa, vậy là sẽ về đây luôn ạ, như vậy phải mau chóng trang trí phòng cho hai tiểu thiếu gia rồi”
Bác Hàn cười như hoa cúc nói, ông thật sự rất vui.
“ đúng rồi, quên nói cho Hàn quản gia biết, coi bộ tạm thời chỉ có thể để chúng nó trong phòng hai đứa, dù sao với trình độ này, sợ là chưa tách ra được đâu, dính người như Kỳ Kỳ vậy”
Lưu phu nhân nhớ ra, nhưng cũng nhanh chóng nói lại, còn thuận tiện trêu ghẹo con dâu.
“ mẹ.. “
Giang Kỳ đỏ mặt lí nhí gọi một tiếng.
“ được rồi, mang hai đứa nhỏ lên phòng con đi, mẹ sẽ sai người làm cái nôi cho chúng nó, đặt ở bên giường con, sau này khai thông thêm cái phòng ở bên cạnh, như vậy cũng tiện cho cha mẹ qua nhìn chúng, cũng không quấy rầy hai đứa”
Lưu phu nhân sai người xách đồ lên cho hai người, bản thân cũng trở về phòng tắm rửa một chút.
...
Đặt hai cục nhớt xuống giường, Giang Kỳ nằm nhoài ra, còn tiện đà lăn vài cái.
Lưu Thiếu Nghiêm vừa cầm đồ người làm đưa cho vào phòng đã thấy ba vật nhỏ nằm xếp hàng trên giường, mỗi con một vẻ, nhìn tức cười gì đâu.
“ đứng dậy nào, đi tắm, còn phải tắm cho hai đứa nhỏ nữa”
Nghiêm đại tá vỗ vỗ lên mông cậu, cười nói.
“ ừm... về nhà thật thích”
Giang Kỳ lật người lại ôm hai cục bông gòn bên cạnh nói, tiện tay còn cù lét cả hai đứa.
“ a oa a “
Hai đứa nhỏ tránh không khỏi bàn tay ma quái của ba ba mình, mở cái miệng nhỏ hồng hào ra cười, Lưu Thiếu Nghiêm bất đắc dĩ không thôi, đành phải tự thân đi lấy đồ cho cậu, sau đó đi vào phòng tắm mở nước.1
Tiếng khanh khách vang đội truyền ra từ trong phòng khiến người làm Lưu gia nghe được cũng vui theo.