Trên phi cơ, Lucas bắt chéo chân, chống tay lên đầu gối tóm tắt: "Tôi đã tra hỏi được, anh ta ăn một phát súng xong liền ngoan ngay, nói phóng viên là do mình tìm đến."
Lạc Nhiễm cứng ngắc gật đầu.
"Nếu anh ta đã nhận, thì tôi dám chắc đằng sau lưng có người sai khiến, rất có thể là chủ nhân Đại hoàng tử của anh ta." Lucas cười lạnh, "Nhất định còn che giấu thứ khác, tiếp theo hãy điều tra mối liên hệ giữa anh ta và Đại hoàng tử, xem thử có tìm kiếm thêm chút manh mối nào không."
"Vâng, bất luận việc này chủ mưu là Đại hoàng tử hay hai người đó thông đồng thì chúng ta cũng cần đề phòng." Lạc Nhiễm thở dài: "Thù này đã kết."
Thân thể quốc vương hiện tại càng ngày càng suy yếu, về sau nếu chẳng may......Cuộc chiến có lẽ sẽ còn đẫm máu hơn cả.
"Sau này tôi không muốn về đó nữa, rất nhàm chán." Lucas kết luận.
"Vâng." Y cúi đầu đáp: "Tất cả đều theo ý Thượng tướng."
Lucas: "Gần đây tôi rất bận rộn."
Lạc Nhiễm có chút nghi hoặc, "Dạo gần đây không phải anh đang nghỉ phép sao? Có thể bận chuyện gì được?"
Người bận là y mới đúng.
Lucas ngồi thẳng lưng, biểu hiện hết sức nghiêm túc trả lời: "Bận nhớ em."
"......"
Lạc Nhiễm: "????"
Lucas: "Có thấy rung rinh không?"
Lạc Nhiễm: "......"
"Tôi lên mạng tra thử chiến thuật theo đuổi người khác, đây được gọi là một trong những lời thoại mang hương vị tình yêu."
......Tình thoại.
Lạc Nhiễm mỉm cười: "Thượng tướng nên bớt nói lại chút......"
Lucas hừ lạnh: "Tất cả là lỗi của em, em có tội!"
Lạc Nhiễm: "?"
Hắn chỉ tay vào lồng ngực của mình: "Tội của em là không những xông vào trái tim tôi, mà còn cả gan đánh cắp nó!"
Lúc Lucas nói ra những lời này, vẻ mặt hết sức nghiêm túc, như chuẩn bị đi đánh trận vậy, giọng nói truyền cảm mà mạnh mẽ.
Lạc Nhiễm: "............"
Y muốn quay xe.
Lạc Nhiễm cúi đầu xem công văn, giả bộ không nghe, không biết gì cả.
—— XXXX ——
Ngày hôm sau, vợ chồng nguyên soái tới công ty tìm Lucas.
Nói là muốn hỏi về chuyện hôm qua.
Lucas tất nhiên mất tích không thấy bóng dáng.
Lạc Nhiễm cũng không thể để họ ngồi ngoài phòng khách chờ đợi lâu, đành phải ra gặp mặt, còn mang theo một xấp tư liệu.
"Nhiễm Nhiễm." Phu nhân thân thiết gọi y: "Lucas đâu rồi?"
"Thượng tướng đang bận công chuyện, cháu tới thay mặt: "Hai người tìm Lucas có việc gì không ạ?"
"Là chuyện tối qua." Nguyên soái u ám nói: "Ta nghĩ nó cần phải đưa ra một lời giải thích hợp lý vì đã nổ súng với anh trai trong chính ngôi nhà mình."
Lạc Nhiễm ngồi xuống đối diện họ, mở miệng: "Nhưng từ năm đó tới giờ, Thượng tướng chưa từng nhận được lời giải thích nào từ việc anh trai đã bỏ thuốc độc hại mình."
Lạc Nhiễm ngày thường ôn hòa lễ độ, nhưng ngay lúc này đây hai vợ chồng nguyên soái đều có thể cảm giác áp bức trên người y.
Nguyên soái đáp: "Chuyện xảy ra mười mấy năm trước, lúc ấy hai đứa con nhỏ, chúng ta đã điều tra rõ ràng ngọn nguồn, cũng trừng phạt Sirrell rất nặng! Chúng ta cũng hiểu đứa nhỏ Sirrell này ý chí không kiên định, cho nên đến bây giờ ngay cả quân quyền nhà Aldo nó cũng không động được một ngón tay nào."
Lạc Nhiễm thoáng dừng lại, sau đó nhẹ nhàng đặt tài liệu đến trước mặt họ.
Đây là báo cáo kiểm tra sức khỏe định kỳ hằng năm của Lucas.
Hai người khó hiểu, mở ra xem thử, nhanh chóng kinh ngạc.
—— Lucas · Aldo
—— Tinh thần lực: SSS
—— Xếp hạng cấp bậc trình trạng tinh thần: Độ nguy hiểm cấp S, do chấn thương để lại, cần dùng đến XN12, DF1, UYY8.
"Đây là thuốc mà mỗi ngày Thượng tướng phải dùng đến, bao gồm cả hương liệu trấn an và thuốc an thần." Lạc Nhiễm chỉ vào ảnh chụp trên tài liệu.
"Ngài ấy vốn sĩ diện, cũng sẽ không nói với người ngoài về tình trạng tinh thần của mình."
Sau đó, y lại đưa thêm một tập tư liệu khác.
"Còn đây là báo cáo của tổ điều tra về việc Sirrell giao thiệp với phóng viên, một đứa trẻ chín tuổi bị người khác đầu độc, có thể nói là do IQ chậm phát triển, nhưng hiện tại anh ta 29 tuổi, cháu nghĩ đã hoàn toàn trưởng thành rồi."
Lạc Nhiễm tiếp tục: "Đây là lời giải thích cho sự việc ngày hôm qua, cháu tin rằng nguyên soái đọc đến đây cũng xem như hiểu rõ tất cả mọi chuyện, bao gồm cả vấn đề tranh chấp đảng phái, Thượng tướng không phải tranh thủ cho bản thân ngài ấy, mà là vì Đế Quốc."
"Thượng tướng làm chuyện này vì đất nước, sẽ không vì tư thù cá nhân mà so đo với Sirrell, vậy nên mong rằng nguyên soái và phu nhân không thiên vị anh ta, hai người nên ý thức được Thượng tướng cũng có thể bị thương như bao người bình thường khác, những gì ngài ấy làm đều là hợp với lý lẽ."
Ngữ điệu của y nhẹ nhàng thong thả, là tư thế của cấp dưới, nhưng không có chút nào sợ hãi.
"Cháu nói xong rồi, xin thứ lỗi vì Thượng tướng không thể gặp mặt hai người, và cũng thứ lỗi vì những lời cháu vừa nói." Lạc Nhiễm khom lưng cúi thấp đầu.
Đôi vợ chồng già tái mặt, nhìn hai xấp tài liệu mà không nói nên lời.
Nói đến đây, y cũng đứng lên rời đi.
Lạc Nhiễm vừa bước ra khỏi phòng, liền bắt gặp Lucas đã đứng đợi sẵn.
"Thượng tướng......" Lạc Nhiễm giật mình.
Hắn......Nghe thấy hết rồi sao?
Lucas yên lặng nhìn y.
Lạc Nhiễm có chút gấp gáp, gọi lại, "Thượng tướng?"
"Ừm."
Hắn bỗng nhiên đưa tay, dịu dàng xoa đầu y.
Lạc Nhiễm ngẩn người, ôm công văn đứng im bất động.
Lucas xoa một lát, nhẹ nhàng gõ lên chóp mũi y nói: "Đi thôi."
"Vâng......"
Đi một đoạn hắn chợt dừng bước, đưa lưng về phía Lạc Nhiễm, hỏi: "Em có mang bật lửa đúng không?"
Lạc Nhiễm biết tính tình hắn nóng nảy khó chiều, nhưng bình thường Lucas không hút thuốc, cho nên không cũng chuẩn bị bên người.
"Xin lỗi, tôi không có......"
Lucas quay đầu, nghiêm túc ném cho y thành quả học tập trên mạng của mình: "Vậy thì cái gì đã đốt cháy tim tôi thế này, hửm?"
Lạc Nhiễm: "............"
Ỏ.