Hôm nay là ngày đầu tiên hai người làm theo lời của bác sĩ, họ bắt đầu khi hai phụ huynh và bạn nhỏ còn chưa dậy.
Ăn sáng xong, Văn Cảnh và Phó Tinh Nhàn bước đến phòng khách rồi ngồi xuống ghế sô pha, chân của hai người như dính sát vào nhau.
Nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó, cả hai không được làm hành động thân mật, thậm chí là ôm ấp.
Văn Cảnh im lặng một lúc, tìm đề tài bắt chuyện: “Camera giám sát đặt ở đâu thế?”
Phó Tinh Nhàn chỉ một vài vị trí cho cậu biết.
Hừm, những nơi sinh hoạt chung trong biệt thự đều gắn khá nhiều camera.
Văn Cảnh: “Chú ấy sẽ xem thật sao?”
Phó Tinh Nhàn: “Không biết nữa.”
Văn Cảnh: “... Lần đầu tiên tôi coi nói chuyện là một nhiệm vụ phải làm... nên chẳng biết phải nói gì.”
Phó Tinh Nhàn suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Cậu có muốn chơi Bảo vệ củ cải không?”
!!!
Văn Cảnh lắc đầu nguầy nguậy: “Không không không, cậu chơi một mình đi, tôi chơi đủ rồi.”
Phó Tinh Nhàn khó hiểu nhìn cậu: “Không chơi thì thôi, sao kích động dữ thế.”
Văn Cảnh:...
Phó Tinh Nhàn: “Vậy bây giờ chúng ta viết luôn đi.”
Anh lấy ra một cuốn sổ và một cây bút.
Văn Cảnh nuốt nước bọt, trong lòng có hơi căng thẳng.
Phải viết thật à? Bác sĩ sẽ nói gì khi đọc giấc mơ ngộ nghĩnh này đây?
Phó Tinh Nhàn mở cuốn sổ, sau đó đưa cho cậu.
Văn Cảnh nhìn thoáng qua nội dung cần viết bên dưới tên của mình.
Ồ, hoá ra đây chỉ là bản đánh giá ngắn gọn hơn bản hôm trước của bác sĩ. Chỉ cần đánh dấu vào những mục có sẵn là xong.
Làm cậu sợ hết cả hồn.
Văn Cảnh thở ra một hơi.
Phó Tinh Nhàn nhìn quầng thâm dưới mắt cậu, hỏi: “Tối hôm qua cậu ngủ không ngon hả?”
Văn Cảnh nhận lấy sổ, gật đầu: “Ừm.”
Cậu cầm bút nhưng hơi do dự trước các mục, vì cảm thấy chọn cái nào cũng không đúng.
Phó Tinh Nhàn khom người, khuỷu tay tựa lên đầu gối, chống cằm nhìn Văn Cảnh: “Không viết ra được sao? Cậu đã mơ thấy gì?”
Văn Cảnh lắc đầu, ấp úng đáp: “Tôi, tôi không nói được.”
Sắc mặt Văn Cảnh tái nhợt, nhìn chẳng có tí sức sống nào.
Phó Tinh Nhàn: “Nếu ngủ không ngon thì chút nữa cậu ngủ thêm một giấc trưa đi.”
“Ừm.”
Văn Cảnh lại nhìn vào cuốn sổ, cuối cùng chọn vào mục “Khác”, sau đó viết một dòng: “Có gặp mặt, nhưng không tiếp xúc cơ thể.”
Phó Tinh Nhàn nhìn nét chữ xiêu vẹo của cậu, đột nhiên lên tiếng: “Tôi làm xong bảng chữ mẫu cho cậu rồi, cậu còn muốn luyện chữ không?”
“Luyện chữ hả??” Văn Cảnh dường như đã quên mất chuyện này.
Cậu cúi đầu xem lại chữ của mình: “Muốn chứ, cậu lập kế hoạch cho tôi rồi à? Thế mỗi ngày tôi phải viết bao nhiêu?”
Phó Tinh Nhàn: “Học sinh tiểu học thường dùng tập có ô vuông. Mỗi ngày cậu luyện khoảng 2, 3 trang đi, viết cái này mau lắm.”
Anh cầm cuốn sổ lên, nheo mắt đọc dòng Văn Cảnh vừa viết.
“Câu này có nghĩa là gì? Không tiếp xúc cơ thể nhưng có gặp mặt?” Anh nghiêng đầu, nói tiếp, “Hơn nữa còn khiến cậu cảm thấy rất khó nói?”
Anh suy nghĩ mãi vẫn không hình dung được rốt cuộc giấc mơ đó trông như thế nào.
Văn Cảnh mím môi, đưa tay lên miệng làm động tác kéo khóa, sau đó chỉ vào bản đánh giá của Phó Tinh Nhàn.
Phó Tinh Nhàn im lặng nhìn cậu, đột nhiên xoay người lại: “Tôi cũng không nói cho cậu biết đâu.”
Anh cúi đầu cặm cụi viết, bởi vì vai khá rộng nên che hết chuyển động của tay và cả trang sổ đi.
Văn Cảnh bất lực nói: “Cậu đọc hết của tôi rồi mà!”
Cậu chồm người bám lên lưng Phó Tinh Nhàn, cố kéo anh thấp xuống để nhìn nội dung bản đánh giá.
Phó Tinh Nhàn vừa viết xong thì gập cuốn sổ, xoay người lại nhìn cậu.
Thế nhưng, trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Văn Cảnh đã thấy được hết tất cả, đồng thời cũng biết rõ anh lựa chọn những mục nào.
Văn Cảnh hít một hơi thật sâu, từ từ rời khỏi lưng Phó Tinh Nhàn, sau đó còn cố ý ngồi cách xa anh.
Hai người nhìn nhau không nói nên lời.
Phó Tinh Nhàn cụp mắt xuống: “Thấy hết rồi sao?”
Văn Cảnh khẽ gật đầu.
Đánh dấu hoàn toàn là bước cuối cùng để có thể mở khoang sinh sản. Nghe nói những người không có ý định kết hôn thường không làm tới bước này.
Chả trách hôm qua ở bệnh viện anh lại nói đó chưa là gì đâu.
Thật sự không thể tin được anh trai là một người như thế đấy.
Phó Tinh Nhàn ủ rũ ngồi yên tại chỗ, có vẻ không dám nhích đến gần cậu.
Bỗng dưng Văn Cảnh nhớ tới sự nhờ vả của cô Tống, cảm thấy hình như mình vừa làm tổn thương người ta rồi.
Cậu nhỏ nhẹ hỏi: “Những lần trước cậu cũng mơ giống thế này hả?”
Phó Tinh Nhàn do dự một chút, gật đầu.
...
Văn Cảnh: “Cậu có chắc nó liên quan đến phụ thuộc pheromone không? Lỡ như nó là cái mộng kia thì sao?”
Phó Tinh Nhàn: “Tôi cũng không chắc nữa.”
Văn Cảnh dựa vào sô pha, ngẩng đầu lên nhìn trời.
Thật lòng mà nói, dù nó có là cái nào thì mục tiêu vẫn là cậu, thế nên chẳng có khác biệt gì to lớn cả.
Văn Cảnh hỏi tiếp: “Vậy lần đầu tiên cậu và tôi làm chuyện đó... trong mơ ấy, diễn ra lúc nào...?”
Phó Tinh Nhàn quay sang nhìn cậu, nói: “Trong ngày cậu động dục ở trung tâm mua sắm.”
... Ôi đệt!
Văn Cảnh mấp máy môi, cuối cùng ngậm lại.
Nghe đối phương nhắc đến chuyện đó đúng làm cậu hoảng ghê.
Nhưng cậu cũng nhanh chóng nhớ ra chính Phó Tinh Nhàn đã cứu mình vào hôm ấy. Và rồi hôm sau anh rơi vào kỳ mẫn cảm một cách đột ngột. Mà hơn hết, lần đó Phó Tinh Nhàn không hề làm chuyện gì quá đáng với cậu.
Trong suốt kỳ nghỉ hè, Phó Tinh Nhàn và gia đình anh đối xử với cậu rất tốt. Lúc hai người cùng tới kỳ động dục và mẫn cảm, cũng là Phó Tinh Nhàn nhắc cậu tiêm thuốc ức chế.
Mấy tháng nay ở cùng nhau rất vui vẻ, người anh trai này khiến cậu cảm thấy yên tâm vô cùng.
Cô bảo anh luôn kiềm chế bản thân quá mức, vì vậy mới nghẹn hỏng người chăng?... Không phải thế, anh trai cậu là tuyệt nhất! Tất cả là tại chứng phụ thuộc pheromone thôi!
Văn Cảnh ngây ngốc hồi tưởng một lát, tự thuyết phục bản thân bằng suy nghĩ của chính mình.
Bảo mẫu chậm rãi đẩy cây lau nhà từ phòng bảo mẫu sang phòng khách.
Văn Cảnh quay đầu nhìn Phó Tinh Nhàn, chợt thấy anh ngẩn người, không biết đang nghĩ ngợi chuyện gì nữa.
Cậu nhích lại vị trí cũ, dựa vào người Phó Tinh Nhàn, ghé vào tai anh thì thầm: “Anh trai, cậu lén xem phim bậy bạ hả?”
Phó Tinh Nhàn nhìn cậu với vẻ mặt không chút biểu cảm, nhưng Văn Cảnh có thể nhận ra tâm trạng rầu rĩ của anh vừa nãy dần bay biến đi.
Sau lưng là ghế sô pha-một nơi camera không thể quan sát được, chợt có một bàn tay lặng lẽ móc lấy ngón tay của người nọ.
Phó Tinh Nhàn cong môi, hỏi: “Thì sao, cậu cũng muốn xem à?”
Văn Cảnh lắc đầu: “Tôi không thèm xem đâu. Thời gian này tôi chỉ muốn chăm chỉ học hành.”
Phó Tinh Nhàn nhìn cậu.
Văn Cảnh: “Sao vậy? Nhìn tôi làm gì?”
Phó Tinh Nhàn chầm chậm lên tiếng: “Cậu biết tôi mơ thấy gì rồi... Để công bằng, có phải cậu cũng nên chia sẻ giấc mơ của mình không?”
Văn Cảnh:...
Phó Tinh Nhàn: “Nó còn khó nói hơn của tôi sao?”
Văn Cảnh im lặng một lúc, đáp: “... Mơ thấy mình chơi game, chỉ có thế.”
Phó Tinh Nhàn cau mày: “Chơi game? Là dạng game kia kia* hả?”
*色色 (sáp sáp) đồng âm với 色色(sắc sắc) ý chỉ mấy game bậy bạ 18+. Do tác giả dùng từ để Văn Cảnh không hiểu nên tui để ẩn dụ lun.
Văn Cảnh lắc đầu rồi lại gật đầu.
Tuy cậu không hiểu game kia kia là gì, nhưng nghe có vẻ cũng thuộc loại game có yếu tố kỳ lạ, đúng không nhỉ?
Phó Tinh Nhàn đưa tay vuốt mái tóc xoăn của cậu, nhích người sát lại: “Đó là game gì vậy, cậu nói rõ một chút được không? Chơi game là chuyện bình thường mà, không cần phải giấu giếm.”
Văn Cảnh cúi đầu, bé giọng trả lời: “Thì là, bảo vệ... của quý.”
?
Phó Tinh Nhàn nheo mắt: “Cậu lặp lại lần nữa đi, tôi chưa nghe rõ.”
Văn Cảnh nhắm mắt, nói: “Là game bảo vệ củ cải, nhưng củ cải thì biến thành “của quý” của cậu, sau đó nó bị mấy con quái vật cầm chiếc kéo lớn...”
Cậu nói thật này, cuối cùng cũng kể hết ra!
Nói xong, Văn Cảnh đưa tay lên che mặt, trong lòng dâng lên suy nghĩ muốn đào hố để chui xuống đất.
“Nhà cậu có tầng hầm đúng không? Mấy ngày này tôi dọn xuống đó ở nhé?”
Phó Tinh Nhàn:...
Tình huống trong giấc mơ được kết hợp giữa video môn sinh lý và trò chơi Văn Cảnh chơi ngày hôm qua, đến bác sĩ Tôn cũng có mặt, đúng là rất sinh động và mới mẻ.
Chẳng trách hồi nãy vừa nghe tới “Bảo vệ củ cải” Văn Cảnh đã phản ứng dữ dội như thế.
“Cậu xem cái gì thì sẽ mơ cái đó luôn à?”
Văn Cảnh gật đầu: “Có lẽ là vậy.”
Phó Tinh Nhàn im lặng một lúc, sau đó hắng giọng: “Cậu chơi cả đêm sao? Đánh được mấy chục trận? Cuối cùng có bảo vệ được không?”
...
Văn Cảnh khẽ nói: “Không nhớ nữa.”
Phó Tinh Nhàn nghiến răng nghiến lợi: “Sao cậu ngốc vậy? Cậu là hacker nổi tiếng mà lại không hack cái game đó hả? Trận chiến quan trọng như thế, chỉ cứng ngắc đặt pháo thì làm sao thắng được?”
Văn Cảnh cười đến run cả vai.
Cậu rút tay lại, chắp tay làm động tác xin tha: “Lần sau, lần sau tôi nhất định sẽ làm như cậu nói.”
Phó Tinh Nhàn: “Còn có lần sau? Thôi làm ơn tha cho tôi...”
Văn Cảnh lắc đầu: “Chuyện này tôi không kiểm soát nổi đâu.”
Bảo mẫu lại cầm cây lau nhà đi ngang qua phòng khách. Hai người bỗng chợt im lặng, nhìn nhau không nói gì.
Đợi đến lúc không thấy cô nữa, Phó Tinh Nhàn kéo Văn Cảnh sát lại gần, chụm đầu nói to nói nhỏ.
“Tôi muốn hỏi một chuyện... Hôm cậu học môn sinh lý ấy, đêm đó cậu đã mơ thấy gì?”
Văn Cảnh khựng người: “Tôi chắc chắn là cậu không muốn nghe.”
Phó Tinh Nhàn nhìn biểu cảm của cậu, nói: “Còn sinh động hơn việc Bảo vệ của quý sao?”
Văn Cảnh gật đầu.
Phó Tinh Nhàn: “Chúng ta thương lượng một tí nha. Bây giờ cậu kể chuyện này cho tôi nghe, sau đó cậu muốn gì cứ nói, tôi sẽ cố gắng làm giúp cậu. Chứ nếu không nghe được chuyện này, có lẽ tôi trằn trọc suốt đêm nay mất.”
Văn Cảnh:...
Phó Tinh Nhàn: “Ngày mai chúng ta đến trường. Nếu sắc mặt cả hai xanh xao, mệt mỏi, vậy cậu nghĩ thầy Lưu có gọi phụ huynh tới không?”
Văn Cảnh:...
Điều khiến cậu do dự chẳng phải vấn đề đó, mà là mấy chuyện xấu hổ như thế này sao có thể lấy ra để thương lượng.
Cậu im lặng một lúc, nhìn vẻ mặt mong chờ của Phó Tinh Nhàn rồi thỏa hiệp: “Thôi được, tôi có thể kể cho cậu nghe, nhưng với một điều kiện... là cậu nghe xong không được đánh tôi.”
Phó Tinh Nhàn gật đầu.
Văn Cảnh kể hết giấc mơ hỗn độn kia ra, kể luôn cả đoạn lên báo, khóc lóc trong talkshow pháp trị trong mơ.
Phó Tinh Nhàn cạn lời.
Văn Cảnh chán nản nói: “Tôi đã bảo cậu sẽ không muốn biết đâu mà.”
Phó Tinh Nhàn che mặt: “Không ngờ giấc mơ đó lại tệ hơn giấc mơ lần này.”
Anh không biết phải nói gì, chỉ đành khen ngợi Văn Cảnh một câu: “Năng lực học tập trong mơ của cậu siêu thật.”
Văn Cảnh đau khổ gật đầu: “Tôi cũng bảo rồi, tôi không muốn học tiết sinh lý.”
Phó Tinh Nhàn: “... Còn siêu hơn năng lực học tập ngoài đời thực luôn.”
Văn Cảnh:...
“Thôi bỏ đi,“ Phó Tinh Nhàn thở dài, “Tình huống của cậu khá đặc biệt nên tôi không thể lý giải được gì về những ảnh hưởng của phụ thuộc pheromone lên người cậu. Vì thế, tôi sẽ gọi điện hỏi bác sĩ Tôn một vài thứ. Nhưng trong cuộc gọi có lẽ cần nói lại nội dung trong giấc mơ, tôi làm vậy được chứ?”
Văn Cảnh do dự một chút rồi gật đầu.
“Nhưng cậu tuyệt đối, tuyệt đối không được kể cho người thứ tư biết đấy!”
“Yên tâm, tôi không nói đâu.” Phó Tinh Nhàn định nói gì thêm thì điện thoại bỗng vang lên tiếng “tích tích tích“.
Hai người cùng quay đầu nhìn, hóa ra là đồng hồ đếm ngược báo hết giờ, hoạt động trao đổi pheromone của ngày hôm nay đã kết thúc.
“Thứ ba và thứ tư thi thử, bây giờ cậu về phòng đọc thêm sách đi.” Phó Tinh Nhàn đứng dậy xoa đầu cậu, nói, “Đừng lo nghĩ quá nhiều.”
Hai người lần lượt lên lầu, Phó Tinh Nhàn vừa vào phòng thì gọi ngay cho bác sĩ Tôn.
Phó Tinh Nhàn: “Bản đánh giá mức độ an ủi của chú không chính xác lắm.”
Bác sĩ Tôn: “Cái này được Hiệp hội Pheromone tham khảo qua nhiều trường hợp mới lập ra được, độ chính xác phải 90% trở lên... Mặc dù vẫn còn vài hạn chế nhất định... Nhưng sao vậy? Con gặp tình huống gì à? Ngày đầu tiên ghi chép đã có vấn đề rồi?”
Phó Tinh Nhàn: “Mức độ này không chỉ quyết định bởi mức độ phụ thuộc mà còn bởi trí tưởng tượng. Chú có biết tại sao mục cao nhất Văn Cảnh chọn chỉ tới “Đánh dấu tạm thời” thôi không?”
Bác sĩ Tôn: “Tại sao?”
Phó Tinh Nhàn: “Con có hỏi, cậu ấy nói do trường cấp 2 khá hỗn loạn nên không giảng dạy môn sinh lý. Những người khác còn biết lén lút tìm phim xem, nhưng cậu ấy lại bận rộn việc riêng nên chưa bao giờ chịu nghiên cứu kỹ. Thành ra chính cậu ấy cũng chẳng biết mình đang mơ cái gì.”
Bác sĩ Tôn: “...”
Quào, không ngờ vẫn còn những nam sinh trung học không xem phim bậy bạ.
Bác sĩ Tôn vẫn hoài nghi: “Có thật là thằng bé chưa xem bao giờ không?”
Phó Tinh Nhàn: “Thật ạ, nhưng mới đây vừa xảy ra vài chuyện... Tối hôm qua cậu ấy còn mơ thấy chú.”
Bác sĩ Tôn:!!!
Bác sĩ Tôn: “Gì cơ!! Chú kết hôn rồi!”
Ông cầm ly nước lên hớp một ngụm để trấn an bản thân.
Phó Tinh Nhàn cười khẽ kể lại toàn bộ câu chuyện cho ông nghe. Từ video trong tiết sinh lý đến game Văn Cảnh chơi ở bệnh viện, cuối cùng hại cậu hai ba đêm ngủ không yên giấc.
Vẻ mặt bác sĩ Tôn dần cứng đờ, cuối cùng không nhịn được phun ngụm nước ra.
...
Loay hoay dọn dẹp một hồi, đến bây giờ hai người mới có thể nghiêm túc bàn luận về giấc mơ của Văn Cảnh.
Bác sĩ Tôn: “Chú cũng hiểu phần nào tình huống của thằng bé rồi. Chắc chắn pheromone của người trước còn ảnh hưởng nên khiến nó cảm thấy việc gần gũi với con là sai. Thêm nữa, vụ án ngoại tình đã để lại bóng ma tâm lý, thành ra thằng bé cứ mơ mãi về cái này.”
Bác sĩ Tôn: “Nếu không giải quyết được tận gốc thì của quý của con phải chịu khổ khá lâu trong giấc mơ của Văn Cảnh đấy, há há há há.”
Phó Tinh Nhàn: “... Chú đàng hoàng chút đi.”
Bác sĩ Tôn: “Vậy con tính làm gì? Trò chuyện với thằng bé để nó bớt lo nghĩ lại à?”
Phó Tinh Nhàn xoa giữa lông mày, tự cảm thấy có gì đó sai sai: “Sao cứ như tiểu tam đang nóng lòng giành vị trí chính thất thế không biết.”
Bác sĩ Tôn: “Phụt ha ha ha ha!”
Phó Tinh Nhàn: “Con muốn đi tìm người đó.”
Bác sĩ Tôn: “Tìm bằng cách nào?”
Phó Tinh Nhàn: “Pheromone của người đó giống con.”
Bác sĩ Tôn:!!!
Hôm qua Phó Tinh Nhàn có hỏi ông về chuyện này, khi đó ông chẳng nghĩ nhiều, không ngờ thật sự dính líu tới nhau.
Bác sĩ Tôn: “Hầy... Lúc đầu chú còn tưởng con muốn tìm người chung cảnh ngộ để đồng cảm, tìm lại chút tự tin gì chứ.”
Phó Tinh Nhàn cạn lời: “Chú nghĩ con rảnh rỗi dữ vậy sao?”
Bác sĩ Tôn: “Nhưng câu trả lời của chú vẫn như cũ, chúng ta không có quyền hạn lục tìm kho pheromone của thành phố. Không ấy con hỏi Văn Cảnh thêm vài thông tin nữa rồi nhờ ba con giúp thử xem?”
Phó Tinh Nhàn suy nghĩ một lúc: “Đúng là chỉ còn mỗi cách đó.”
Bác sĩ Tôn động viên anh: “Đừng nản lòng, thật ra hôm nay chú nhận được một tin khá tốt nè.”
“Hiện tại mới ra mắt công nghệ tên là thanh lọc pheromone. Chỉ cần thường xuyên thanh lọc pheromone và tiêm nó vào người đối phương thì sẽ có thể giảm bớt triệu chứng của phụ thuộc, đồng thời có thể bỏ qua kế hoạch ghi chép mỗi ngày nữa. Chuyên gia đã phát minh ra công nghệ đó vừa hay là người mà ba con đang liên lạc. Đợi người ta hồi âm thì chúng ta thử cách này đi.”
Phó Tinh Nhàn nhíu mày: Đây là tin tốt thật à?