Dưới sân trường có người la lên.
Văn Cảnh chưa ngã xuống đất đã có người đưa tay đỡ kịp, chỉ trong giây lát, mùi hương cây cỏ nồng nặc vây xung quanh cậu.
Mùi này làm cậu thấy an tâm đôi chút, nhưng đồng thời cũng thấy rất kỳ lạ, khác hẳn khi tiếp xúc với Phó Tinh Nhàn.
Văn Cảnh mở hé mắt, lập tức đối diện với Trương Sơn.
Nằm cái rắm!
Văn Cảnh run người, không thể giả bộ được nữa.
Cậu nhỏ giọng thì thầm: “Cậu bế tôi đến phòng y tế đi, nói tôi bị tụt huyết áp!”
Trương Sơn gãi đầu, nhỏ giọng đáp lại: “Anh Cảnh, mọi người đều biết cậu là Omega rồi, giờ tôi bế cậu có kỳ quá không? Dù gì hai chúng ta...”
Văn Cảnh: “Vậy thì đỡ tôi!”
Trương Sơn: “Tôi không dám.”
Văn Cảnh: “Tại sao lại không?”
Trương Sơn: “Anh trai cậu đang nhìn chằm chằm tôi, đáng sợ lắm...”
Văn Cảnh: “... Vậy cậu ấy đâu? Cậu gọi cậu ấy đến đây đi.”
Phó Tinh Nhàn đang đứng dưới bục kéo cờ và cùng giải quyết tình huống bất ngờ của Vương Võ với các giáo viên, nhưng ánh mắt của anh vẫn chăm chú nhìn về hướng của Văn Cảnh.
“Cậu ấy đang bận,“ Trương Sơn quay mặt lại, “Là cậu ấy bảo tôi lại đây...”
Một bạn học đứng gần đó bước tới hóng chuyện, ra là Hách Học Sâm.
Cậu ta hơi tò mò, hỏi: “Anh trai cậu là ai vậy?”
Văn Cảnh:...
Trương Sơn:...
Hách Học Sâm: “Đừng giả bộ nữa, kỹ năng diễn xuất của cậu tệ quá.”
Văn Cảnh nhắm mắt lại.
Cậu bảo Trương Sơn đỡ cậu đi khỏi chỗ này nhanh lên.
Việc kiểm điểm cuối cùng biến thành trò hề khiến các giáo viên phải nhanh chóng giải tán đám học sinh. Mọi người lần lượt về lớp trong tiếng cười hi hi ha ha, dù vậy, vẫn còn rất nhiều ánh mắt tập trung nhìn cậu.
Bây giờ cậu chỉ muốn đào cái hố rồi chui xuống trốn luôn.
Hách Học Sâm: “Không sao đâu mà, cậu là người bị hại, chúng tôi sẽ không đánh đồng cậu với tên nhóc kia đâu.”
“Vậy thì được, cảm ơn nha.” Văn Cảnh cũng không giả vờ nữa, cậu đứng dậy đi theo cậu ta về lớp 11A1.
Nhưng mà trong lòng vẫn tức muốn điên lên.
A a a a! Mới khai giảng đã xui xẻo thế rồi!
Bài đăng hôm trước không phải ai cũng đọc. Bởi vì có một số người không hề hứng thú với chuyện buôn dưa, hoặc chỉ nghĩ đến việc học nên không tham gia vào các nhóm chat, hay cũng có khi họ quá lười để click vào link bài đăng.
Nhưng giờ thì vui rồi, tất cả mọi người đều có mặt, toàn trường đều biết: Đàn em học chung cấp 2 vì theo đuổi cậu mà thi vào Đức Tân, hơn nữa còn phát tán lịch sử đen tối của cậu ở khắp nơi.
Rốt cuộc thù hằn này là sao đây!
Văn Cảnh bước nhanh về lớp, cố gắng giảm bớt độ tồn tại của mình ở trước mặt mọi người, không ngờ lại chạm mặt cô Vưu trên hành lang.
Những sợi tóc trên đầu cô Vưu nhẹ bay trong gió, có vẻ tâm trạng của cô đang rất tốt: “Văn Cảnh giỏi ghê ta! Có sức hút! Đúng là hoa khôi có khác.”
Văn Cảnh chán nản chào buổi sáng với cô, sau đó cố gắng đi nhanh hơn.
Hách Học Sâm đi cùng cậu, không nhịn được hỏi: “Cậu là Omega thật hả?”
Văn Cảnh: “Ừm.”
Hách Học Sâm: “Vậy sao trước đó không nghe nói nhỉ, cậu giữ bí mật à?”
Văn Cảnh vừa vào lớp thì liếc mắt nhìn cậu ta: “Lúc trước tôi và Hội trưởng của các cậu chung một nhóm. Nghe nói có nhiều người thích cậu ấy nên tôi sợ người ta biết sẽ đồn bậy, làm ảnh hưởng xấu đến cậu ấy.”
Hách Học Sâm nhìn cậu quay về chỗ ngồi kế bên Phó Tinh Nhàn: “Vậy còn bây giờ...”
Văn Cảnh gục đầu xuống bàn: “Cậu nghĩ ảnh hưởng đó có tệ hơn hôm nay không?”
Hách Học Sâm suy nghĩ một chút: “Có lẽ là không.”
Ở trên lớp thời gian trôi qua mau, chẳng mấy chốc đến giờ nghỉ trưa.
Một ngày trôi qua rất nhanh, mà cũng có lúc rất chậm, thật sự khiến người khác thấy khó chịu.
Thật ra mục đích chính của buổi khai giảng là giúp mọi người thoải mái và lấy lại tinh thần học tập. Nhưng không ngờ, trò hề hôm nay đã gây phản tác dụng.
Phó Tinh Nhàn bận cả ngày không thấy bóng dáng đâu, đến giờ tan học còn gọi ban cán sự của Hội học sinh, tới Hách Học Sâm cũng bị triệu đi mất.
Trong giờ nghỉ, Văn Cảnh chạy vào nhà vệ sinh để tránh ánh mắt của mọi người.
Văn Cảnh cảm giác rất rõ ràng ánh mắt của những Alpha kia thay đổi đôi chút khi nhìn cậu. Lúc trước thường là ngưỡng mộ hoặc khinh thường, nhưng bây giờ nó lại mang nhiều hàm ý hơn.
Omega đẹp trai quá là thế này sao? Bị đàn sói bao vây?
Có khi việc Vương Võ làm ầm ĩ như thế cũng là chuyện tốt, cái danh đại ca bốn năm cấp 2 ở đó, giờ cộng thêm việc biết cậu là Omega, chắc bọn họ sẽ không dám làm hành động gì thiếu suy nghĩ.
Văn Cảnh dựa vào tường trong phòng vệ sinh nhỏ, nghe mấy Omega đứng bên ngoài tán gẫu.
“Tôi nói cậu ta không phải là A mà cậu không tin.”
“Nhưng O cũng có thể trở thành một đứa đáng sợ thế à?”
“Có khi đại ca gì đó là giả đấy, cùng lắm thì trang điểm mặc đồ chụp mấy tấm hình thôi.”
“Hồi trước trong trường có nhiều người mê cặp AA của hai người đó lắm, chắc giờ chết tâm hết rồi.”
“Đâu chỉ có vậy, bây giờ Văn Cảnh từ học sinh ngoan biến thành thứ lẳng lơ thấp kém, dám dối gạt giới tính để tới gần Hội trưởng, bị mắng là đáng đời.”
......
Thứ lẳng lơ thấp kém?
Văn Cảnh nhẹ nhàng mở cửa, ánh mắt hờ hững nhìn lướt qua đám người đó rồi bước ra ngoài.
Đám người đang nói xấu lập tức ngậm miệng lại, căng thẳng nhìn theo cậu.
Văn Cảnh không nói gì, cứ vậy đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Lúc này cậu thật sự rất muốn nhào vào lòng Phó Tinh Nhàn làm nũng khóc hu hu.
Nhưng mà anh trai cậu... Mỗi lần anh về lớp, cậu lại không dám tới gần.
Sau khi kết thúc kỳ nghỉ hè, cậu có chút háo hức khi biết cả hai học chung một lớp.
Văn Cảnh biết anh rất bận, học kỳ trước anh cũng bận thế này, tuy chạy đến học ở lớp 10A9 nhưng rất ít khi xuất hiện.
Mà lúc đó cậu vẫn chưa ỷ lại vào Phó Tinh Nhàn như bây giờ, cảm thấy sinh hoạt như thế rất ổn áp.
Nhưng giờ thì...
Càng ngày càng đổ đốn hơn rồi.
Tiết học cuối của buổi chiều, Phó Tinh Nhàn đã quay lại.
Anh ngồi vào chỗ của mình, không hề làm ra cử chỉ thân mật nào khác, trông hai người giống như những bạn học lạ mặt được phân vào cùng một lớp, giống như những gì từng cùng nhau trải qua đều bị xóa sạch hết đi.
Văn Cảnh không nhìn anh nhiều, đến giờ về cũng chỉ lặng lẽ dọn đồ dùng, chuẩn bị về nhà.
Lòng cậu cảm thấy ra sao, chỉ có cậu mới hiểu được.
Cậu đứng dậy định rời đi, nhưng Phó Tinh Nhàn đã đưa tay chặn lại.
“Hôm nay tôi đưa cậu về nhà cậu dọn chút hành lý, đến nhà tôi ở một thời gian.”
Văn Cảnh dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh: “Để làm gì?”
Phó Tinh Nhàn: “Bây giờ cả trường đều biết cậu là Omega, cậu ở một mình không an toàn.”
Văn Cảnh cười khẽ: “Vậy ở nhà cậu thì an toàn à?”
Phó Tinh Nhàn sửng sốt, ngay sau đó hiểu ý của cậu.
Có nghĩa anh cũng giống như những Alpha kia.
Văn Cảnh vòng qua người anh, đi ra ngoài: “Tôi không đi, cùng lắm thì quay về viện phúc lợi.”
Cậu biết lời mình vừa nói chỉ là những lời thốt lên trong lúc tức giận.
Từ trước đến giờ Phó Tinh Nhàn chưa làm chuyện gì xấu với cậu, với lại, chẳng có nơi nào làm cậu cảm thấy an tâm hơn là trong vòng tay của anh.
Nhưng cậu đang rất tủi thân, không hiểu sao lại thấy rất tủi thân.
Cứ tưởng chỉ là cái ôm ấm áp bình thường, nhưng cuối cùng là giả.
Thật ra, Phó Tinh Nhàn đã nhắc nhở cậu rất nhiều lần: Đừng đến quá gần Alpha, đừng quá thân mật với Alpha, trong đầu bọn họ chỉ nghĩ toàn thứ đen tối mà thôi.
Nhưng giờ cậu mới hiểu rõ đạo lý này, rốt cuộc cũng biết sợ là gì.
Văn Cảnh mặc kệ anh mà bước thẳng ra ngoài.
Phó Tinh Nhàn thở dài: “Vậy tôi đưa cậu về, để cậu về một mình tôi thấy lo lắm. Trên xe còn có tài xế, cậu không cần phải sợ.”
Văn Cảnh lắc đầu: “Tôi sẽ kêu Trương Sơn đưa tôi về, không sao đâu.”
Phó Tinh Nhàn im lặng một lúc.
“Được rồi.”
“Anh Cảnh ơi? Anh về chưa vậy?” Một giọng nói quen thuộc vang lên từ trước cửa lớp, Văn Cảnh lập tức nhận ra là giọng của Vương Võ.
Thế là cậu chuồn bằng cửa sau của lớp, chưa đến mấy giây đã biến mất tiêu.
Khi ra khỏi lớp, cậu nghe thấy tiếng nói từ đằng sau lưng: “Ủa? Mới nãy còn thấy anh Cảnh ở đây mà?”
Tên nhóc này phiền chết đi được, nói như vậy mà vẫn còn mặt dày tìm cậu.
Văn Cảnh vội vàng bước đi, vì sợ Vương Võ sẽ đuổi theo, nhưng may là không có.
Cậu chạy đến lớp 11A6 tìm Trương Sơn: “Đi thôi, đi về nhà tôi nào.”
“Ôi đệt, anh Cảnh à, tôi được chiều mà run quá luôn.” Trương Sơn trợn mắt nói, “Mà sao hôm nay cậu không về với Hội trưởng?”
Văn Cảnh hỏi ngược lại: “Tại sao tôi phải về cùng cậu ta?”
Trương Sơn: “Hai cậu cãi nhau à?”
Văn Cảnh: “Không, mà cậu ta chỉ chiếm một phần nhỏ trong cuộc sống của tôi thôi. Tôi không muốn 24 giờ đều ở cùng cậu ta.”
“24 giờ?” Lần này Trương Sơn vừa trợn mắt vừa há hốc mồm, “Hai cậu ở chung với nhau luôn?”
Văn Cảnh bực bội: “Không có!”
Trương Sơn: “Vậy sao cậu bảo 24 giờ?”
Văn Cảnh:...
Ở cách vách phòng không tính là 24 giờ, nhưng gặp mặt trong mơ thì có tính không?
Văn Cảnh: “Cậu nói nhiều như vậy làm gì? Mà cái tên Vương Võ kia có hơi phiền. Tôi sợ cậu ta đuổi theo đến nhà, nên cậu có rảnh đưa tôi về không?”
“À được chứ, nhưng mà...” Trương Sơn cười tủm tỉm, “Ai từng nói 5678 năm nữa cũng không có cửa tới đâu, nhỉ?”
Văn Cảnh nhăn mũi: “Tôi còn chưa nhờ cậu đưa tới tận cửa, tới sảnh thôi được rồi.”
Trương Sơn: “... Vậy đi thôi.”
Hai người cùng nhau đi ra khỏi trường học, nhưng đi chưa được mấy bước, Văn Cảnh bỗng cảm thấy hơi khó chịu.
“Sao trên người cậu cũng có cái mùi đó thế?”
Trương Sơn: “Mùi này đang thịnh hành trong trường đó, tuy hơi mắc nhưng rất thơm, là mùi cỏ cây thuần khiết.”
Văn Cảnh lẩm bẩm: “Sao thơm bằng mùi của anh trai tôi.”
“Nè! Hội trưởng thì ghê gớm quá nhỉ?” Trương Sơn phản bác, “Vậy sao cậu không nhờ cậu ấy đưa về nhà giùm đi!”
Văn Cảnh quay đầu mặc kệ hắn.
Trương Sơn sán lại gần: “Rốt cuộc hai cậu xảy ra chuyện gì thế? Ban sáng cậu ấy còn nhờ tôi để mắt tới cậu mà...”
Văn Cảnh nhìn những học sinh đứng xung quanh, đợi khi đi qua cổng trường mới nhỏ giọng hỏi: “Cậu không thấy quan hệ giữa tụi tôi có hơi kỳ lạ sao? Tôi cảm thấy không giống tình anh em chút nào.”
Trương Sơn: “Đờ mờ!”
Văn Cảnh:???
Trương Sơn: “Thì ra cậu vẫn ý thức được vấn đề này. Tôi còn tưởng hai cậu nói rõ với nhau...”
Văn Cảnh: “Không có! Không nói gì hết! Tôi vẫn đang tìm Omega của tôi!”
Trương Sơn lặng lẽ đánh giá cậu.
Một ngày không có Hội trưởng ở bên, cậu đã bị hành ra thế này, bây giờ hắn còn nói như vậy có vẻ không đúng cho lắm.
Thôi bỏ đi, cãi nhau với cậu ấy làm gì.
“Tùy cậu vậy. Xe buýt đến rồi, lên xe đi.”
Buổi tối đi ngủ, Văn Cảnh lại mơ thấy Phó Tinh Nhàn.
Lần này không ở khoảng sân kia mà là trong phòng học. Hai người cùng nhau đi học, tay nắm chặt tay, chân của Văn Cảnh còn chạm vào chân anh, đầu cũng dựa vào vai anh trên đường đến lớp.
Sau giờ tan học, không hiểu sao tất cả mọi người đều biến mất, chỉ còn hai người họ ôm nhau hôn môi...
Sáng sớm thức dậy, Văn Cảnh mệt mỏi thay quần áo, cậu lột tấm ga trải giường rồi ném vào máy giặt.
Lúc đến trường, Phó Tinh Nhàn đã ngồi ở chỗ của anh.
Văn Cảnh lập tức né tránh ánh mắt, không chào hỏi cũng không quay qua nhìn anh lần nào.
Giáo viên vẫn luyên thuyên nói trên bục giảng, cả lớp ngồi dưới đều chăm chú lắng nghe, nhưng chỉ có mình cậu hoảng hốt, không biết bản thân đang ở trong mơ hay đã thoát ra ngoài đời thực.
Có nhiều lúc cậu muốn nói chuyện với Phó Tinh Nhàn, nhưng lại không dám nhìn mặt anh, dường như sợ bản thân sẽ giống như trong mơ, mặc kệ mọi thứ mà nhào đến.
Hình như Phó Tinh Nhàn cũng giống như cậu, không hề có ý định muốn bắt chuyện, cũng không thèm nhìn sang đây.
Văn Cảnh thấy lòng trống trải.
Một ngày cứ vậy trôi qua, đến đêm lại mơ thấy anh.
Không chỉ thế, mấy ngày liên tiếp cậu đều mơ thấy Phó Tinh Nhàn. Có hôm hai người ở trong hội trường diễn ra trận chung kết CTF, có hôm trong cabin của vòng đu quay, không thì ở phòng cậu... Đó đều là những nơi họ đã ở cùng nhau. Cứ vậy, hai người làm ra những hành động thân mật mà cậu có thể nghĩ ra được như: Ôm, hôn môi, đánh dấu tạm thời...
Cũng may máy giặt nhà cậu có chức năng tự động sấy khô, không thì giờ cậu chẳng biết lấy gì ra mà trải.
Vậy nên ở trường cậu không dám tới gần Phó Tinh Nhàn.
Cậu không thể nào giải thích nổi những cảnh trong giấc mơ, không biết phải nói sao với người mình thích, và càng không hiểu tại sao đầu óc toàn hiện lên đến mấy thứ lung tung đó.
Nó khiến cậu không còn mặt mũi nào để nhìn mặt hay bắt chuyện với anh.
Cậu nói Phó Tinh Nhàn rất đáng sợ, vậy thì cậu là thứ gì chứ?
Văn Cảnh nhìn quầng thâm mắt của mình trong gương ngày một đen hơn.
May là cậu chưa xem phim đồi trụy, nếu không thì trong mơ có khi cậu... Cậu không tưởng tượng ra nổi nó sẽ như thế nào.
Hình như lúc trước từng có người nói, khi Omega và Alpha làm chuyện đó với nhau sẽ có người phải khóc, hơn nữa còn khóc rất thê thảm.
Đã sắp trôi qua một tuần, đến thứ sáu có một tiết học sinh lý.
Theo như lời của mọi người trong lớp, giáo viên sẽ chiếu một vài video hơi kích thích về quá trình đánh dấu cho cả lớp xem, nói chung ai đã xem qua cũng phải ồ lên một tiếng.
Văn Cảnh:...
_________
Tác giả có lời muốn nói:
Văn Cảnh: Còn thế nữa tôi sẽ khóc cho cậu xem QAQ