Thầy Lưu từ đâu bước đến trước cửa lớp: “Hai đứa chưa về à? Tiểu Phó ra đây thầy nói chuyện một chút, lúc nãy thầy có gọi cho ba mẹ em...”
Phó Tinh Nhàn đi theo ra ngoài, còn Văn Cảnh ở lại ngồi đợi.
Văn Cảnh lười biếng ngồi trên ghế, lấy điện thoại ra, bỗng nhìn thấy tin nhắn Trương Sơn gửi cho cậu.
GS: “Yêu rồi?”
Cậu hơi ngây người, trả lời: “Không có.”
Trương Sơn rất nhanh đã nhắn trả, nhìn chẳng giống đang ngồi ăn trưa chút nào.
GS: “...”
GS: [Ảnh chụp ôm nhau ngủ.jpg]
GS: “Tôi hỏi lại lần nữa, yêu rồi?”
Văn: “...”
Văn: “Tôi bảo không có!”
GS: “Đến nước này mà cậu còn chối?”
Văn: “Tôi chối làm gì chứ?”
GS: “Một O và một A ngủ chung ôm nhau chặt thế này nhưng vẫn là tình anh em trong sáng?”
GS: “Có phải cậu chưa nhìn ra được gì đúng không? OK, để tôi chỉ rõ trọng điểm cho cậu.”
Hắn nhanh chóng gửi đến một bức ảnh khác, trọng điểm được khoanh là hình ảnh Văn Cảnh gối đầu lên cánh tay Phó Tinh Nhàn, tay còn lại của hai người đặt lên eo đối phương, bốn cẳng chân thoải mái gác chéo lên nhau —— Cả hai đều mặc quần đồng phục màu xanh biển, thật sự không thể phân biệt nổi chân ai với chân ai.
...
Văn Cảnh không nhắn trả.
Cậu tắt màn hình điện thoại, ghé đầu xuống bàn, trong lòng có hơi hoảng loạn.
Nếu Trương Sơn nói: Hôm nay tôi và một Omega ôm nhau ngủ trưa, nhưng hai đứa tôi vô cùng trong sáng, không có quan hệ AO lung tung gì hết.
Nhất định Văn Cảnh sẽ bảo hắn cút đi.
Nếu Trương Sơn hỏi: Văn Cảnh, chúng ta ngủ chung với nhau được không?
Văn Cảnh sẽ đánh hắn một trận. Cho dù thân hình này không đánh lại nổi, nhưng chắc chắn Trương Sơn sẽ không đánh trả. Vậy nên khi hắn nói ra lời này có nghĩa là hắn thiếu đánh, bị điên và đang muốn kiếm chuyện.
Nhưng vừa nãy Phó Tinh Nhàn nói: Về nhà với tôi đi, không ôm cậu tôi ngủ không được.
Vậy cậu trả lời như thế nào?
Cậu nói: Được rồi.
...
Dùng cách nói của Trương Sơn thì đó là: Một A mời một O ngủ chung và O đã đồng ý.
Xin hỏi, hai người đó có quan hệ gì với nhau?
Văn Cảnh vùi mặt vào cánh tay, cảm thấy hai má nóng dần lên, đầu bốc khói như ngọn núi lửa đang hoạt động sắp phun trào, nhưng đồng thời cũng giống tiếng còi tàu hơi nước, toe toe toe toe phun ra hơi nước ngun ngút.
“Cậu lại thấy khó chịu ở đâu sao?” Phó Tinh Nhàn quay lại chỗ ngồi, xoa đầu cậu.
“Tôi không sao.” Văn Cảnh rầu rĩ, hơi ngẩng đầu lên, chỉ để lộ mỗi đôi mắt, “Ông Lưu vừa nói gì với cậu?”
“Gia đình tôi đã gọi cho bác sĩ tư, bảo tôi đưa cậu về cùng làm kiểm tra. Cậu dọn đồ dùng xong chưa, giờ đi nhé?”
Văn Cảnh cầm cặp đứng dậy.
“À đúng rồi, để tiện theo dõi sức khỏe thì cậu cần ở lại nhà tôi một thời gian.” Phó Tinh Nhàn nhìn cậu, “Nhưng hôm nay cậu cũng mệt rồi, ngày mai rồi hẵng về nhà thuê dọn hành lý.”
Văn Cảnh gật đầu, im lặng đi theo sau anh.
“Cậu sao vậy?” Phó Tinh Nhàn nắm tay cậu, bước ra khỏi phòng học.
“Tôi mệt, không muốn nói chuyện.”
“Vậy đợi lên xe rồi ngủ.”
Đầu óc Văn Cảnh lúc này chất đầy suy nghĩ, thế nên mỗi bước đi đều rất chậm.
Cậu vẫn không thể hiểu nổi, tại sao cùng trải qua chuyện ngủ chung ở phòng y tế nhưng anh trai lại bình tĩnh như vậy, cứ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Có phải vì da mặt Phó Tinh Nhàn dày quá không? Hay do cậu và Trương Sơn quá nhạy cảm?
Phó Tinh Nhàn đột nhiên đưa tay ra: “Đưa cặp đây tôi cầm cho, nếu không còn sức để đi thì dựa vào tôi này.”
Anh đeo hai cái cặp trên lưng, tay vòng qua ôm lấy thiếu niên đang im lặng.
Văn Cảnh:...
Thoải mái thật, dù hai người có cùng một mùi hương nhưng lúc nào dựa vào người Phó Tinh Nhàn cũng cảm thấy anh thơm hơn.
Cậu quyết định mặt dày dựa vào người anh.
Hai người đi được một lúc, Văn Cảnh mím môi, kéo dãn khoảng cách giữa hai người.
Phó Tinh Nhàn nhìn sang: “Cậu lại làm sao nữa?”
Văn Cảnh: “Tôi sợ cậu mệt.”
Phó Tinh Nhàn: “Tôi không sao.”
Văn Cảnh: “Lên xe tôi sẽ dựa tiếp.”
Phó Tinh Nhàn nắm tay cậu: “Vậy thì đi nhanh lên.”
...
Gấp gáp đến vậy sao?
Văn Cảnh nhanh chóng tăng tốc.
Chiếc xe hơi màu đen đã đợi trước cổng từ lâu, hai người bước lên xe, quăng cặp sang một bên, ngồi xuống cạnh nhau.
Phó Tinh Nhàn nhìn cậu rồi dang hai tay ra.
Văn Cảnh hơi khựng người, nhìn thấy vẻ mặt buồn ngủ của Phó Tinh Nhàn, cậu cũng im im nhích lại.
Trước mắt gạt hết mấy suy nghĩ đó vậy, được ôm nhau mới dễ ngủ làm sao.
...
Chiếc xe dừng trước cổng biệt thự: “Cậu chủ, đã về đến nhà rồi.”
Đằng sau không có ai đáp lại, chỉ có tiếng hít thở đều đều.
Ông quay đầu, nhìn thấy hai thiếu niên đang dựa vào nhau ngủ ngon lành.
Văn Cảnh tựa đầu vào vai Phó Tinh Nhàn, Phó Tinh Nhàn nghiêng đầu tì lên đỉnh đầu Văn Cảnh. Lúc này trông hai người không khác gì mảnh ghép của trò ghép hình, hoàn hảo không còn một khe hở.
Nói thật, khung cảnh này rất đẹp, nhưng vẫn còn việc quan trọng hơn phải làm.
Tài xế gọi thêm vài lần vẫn không có ai dậy, nhưng đưa tay chạm vào gọi họ dậy cũng không phải là cách hay. Thế là ông xuống xe trước, quyết định đi vào nhà tìm vợ chồng ông Phó.
...
Khi Văn Cảnh tỉnh lại, cậu thấy mình đang nằm trên giường, đầu ngón tay đau nhói giống như bị kim tiêm đâm vào.
“Tỉnh rồi à? Tay đừng nhúc nhích, để chú lấy máu cho con.” Người đang nói chuyện là bác sĩ Tôn.
Văn Cảnh ngơ ngác dạ một tiếng.
Bác sĩ Tôn: “Thiết bị xét nghiệm máu được nâng cấp đã chuyển tới bệnh viện rồi. Chắc khoảng hai ngày nữa là có thể đi làm kiểm tra. Cuối tuần này con rảnh không? Đến trung tâm của chú làm kiểm tra nhé?”
Văn Cảnh nhắm mắt lại: “Dạ được.”
Cách hai giây, cậu hỏi: “Anh trai con đâu rồi chú?”
Bác sĩ Tôn bỏ mẫu máu vào túi, mỉm cười: “Giờ vẫn gọi anh à?”
Văn Cảnh im lặng không trả lời.
“Hai đứa thú vị thật đấy. Thằng bé đang ngồi ăn cơm ở bên ngoài. Mà cơ thể của con suy nhược quá, phải tập thể dục vào biết chưa?” Bác sĩ Tôn đập tay xuống giường, “Nếu dậy rồi thì đi ăn cơm đi, ăn xong hẵng ngủ tiếp.”
“Buổi tối chú sẽ đến lấy thêm một mẫu máu để so sánh xem mức độ rối loạn pheromone của hai đứa đã thuyên giảm chưa. Mấy việc cần lưu ý chú đã nói với bà Phó rồi, con cứ nghe theo sự sắp xếp của bà ấy.”
Bác sĩ Tôn thu dọn dụng cụ vào trong hộp đồ của mình.
“Sắp xếp gì vậy ạ?” Văn Cảnh mở mắt.
“Thì buổi chiều cần dùng pheromone của đối phương để an ủi bản thân.”
Bác sĩ Tôn bận việc nên vội vàng rời đi.
Văn Cảnh chậm chạp bước xuống giường, nhìn thấy trên người đã được thay một bộ đồ ở nhà.
“Văn Cảnh, ra ăn cơm đi.” Phó Tinh Nhàn đứng bên ngoài gõ cửa.
“Ồ, được.”
Mức độ mệt mỏi của Văn Cảnh nghiêm trọng hơn Phó Tinh Nhàn rất nhiều. Trong lúc cậu hôn mê, tất cả mọi người đã ăn xong hết. Lúc này Tống Huệ Nhiên đang dỗ Phó Nhạc ngủ trưa, còn Phó Hoằng thì chạy đến công ty mở họp.
Trong phòng ăn chỉ còn lại hai người.
Phó Tinh Nhàn ngồi bên kia bàn ăn nhìn Văn Cảnh ăn chậm nhai kỹ.
Omega thanh tú thỉnh thoảng liếc trộm anh, phần lớn thời gian đều thừ người ra.
Phó Tinh Nhàn: “Cậu đang nghĩ gì vậy?”
Văn Cảnh cụp mắt xuống: “Không có gì.”
Có rất nhiều cách để an ủi, ví dụ như: ôm, hôn môi, đánh dấu tạm thời, đánh dấu hoàn toàn, vân vân...
Đánh dấu hoàn toàn không thể thực hiện, nhưng hôn môi... Có lẽ người lớn cũng không cho đâu, vậy còn dư mỗi “ôm“.
Cậu biết một lát nữa hai người sẽ đi ngủ để lấy lại sức.
Vậy chỉ còn một đáp án —— Đó là cậu sẽ ngủ chung với Phó Tinh Nhàn!
Vành tai của Văn Cảnh càng ngày càng đỏ, mà tốc độ nhai nuốt đồ ăn cũng mỗi lúc một chậm hơn.
Phó Tinh Nhàn che miệng ngáp một cái: “Cậu muốn nhai chậm nhưng tôi không chờ nổi nữa, tôi muốn lên phòng ngủ.”
Não Văn Cảnh tự động dịch: Tôi ngồi chờ cậu ăn cơm, chỉ để cậu đi ngủ chung với tôi đấy.
Đây không còn là mặt dày nữa, đây là cầm thú luôn rồi!
Cuối cùng cũng xử lý xong bữa trưa.
Văn Cảnh lấy khăn giấy lau miệng, còn chưa kịp nghĩ xem nên nói gì thì thấy Phó Tinh Nhàn đứng dậy, bưng mấy món ăn trên bàn đi.
“Hôm nay dì có việc nên xin nghỉ.”
Anh bỏ đồ ăn thừa vào thùng rác, sau đó cầm nước rửa chén đổ vào máy rửa bát, tiếp tục đem hết các chén đĩa bẩn bỏ vào máy và cuối cùng là nhấn nút khởi động.
Văn Cảnh thả lỏng một chút: “Bình thường cậu cũng làm việc nhà hả?”
Phó Tinh Nhàn: “Thỉnh thoảng thôi.”
Nhìn rất giống một Alpha biết lo liệu việc nhà. Sau khi dọn dẹp xong, anh rửa tay sạch sẽ rồi đẩy Văn Cảnh lên lầu.
Văn Cảnh nhìn bản thân càng lúc càng đến gần phòng ngủ thì lại bắt đầu lo lắng, căng cứng cả người.
Phó Tinh Nhàn bóp bóp vai cho cậu: “Cậu sao vậy, sao cơ bắp cứng thế?”
Đột nhiên được bóp vai khiến Văn Cảnh cảm giác cơ thể mình như nhũn ra, ngay cả việc đi lên cầu thang cũng đi không nổi.
“Đau lắm à? Để tôi nhẹ tay lại.” Phó Tinh Nhàn đi sau lưng cậu, bóp thêm vài cái.
“Đừng, đừng bóp nữa, cái này tôi chịu không nổi!”
Văn Cảnh cảm giác linh hồn bé nhỏ của mình như bị bóp nát, xém xíu nữa là chết đứng tại chỗ.
Chưa mất mấy giây hai người đã đến phòng của Phó Tinh Nhàn.
“Cậu ngủ ở phòng của tôi.” Phó Tinh Nhàn đẩy cửa phòng, kéo Văn Cảnh bước vào trong.
Văn Cảnh khẽ run người: “Cô có biết việc này không?”
Phó Tinh Nhàn khó hiểu nhìn cậu: “Đương nhiên là biết, mẹ tôi còn bảo cậu sang bên đây ngủ mà. Bộ có chuyện gì sao?”
Văn Cảnh rối rắm vô cùng.
Rốt cuộc phụ huynh của Phó Tinh Nhàn đang nghĩ gì vậy chứ?
Hai người sẽ ngủ cùng nhau thật sao? Việc này thích hợp thật à?
“Cậu đang nghĩ gì vậy?”
“Tôi, tôi cảm thấy hình như mình chưa vào phòng ngủ của cậu bao giờ.”
Trước đây Văn Cảnh chỉ mới đi tới phòng ngoài thôi.*
*Ẻm đã từng vào giường ngủ của anh 2 lần, 1 lần say rượu vào nhầm và 1 lần đc bế vào... Thành ra không tính là “chân chính bước vào” nên ẻm mới nói vậy.
Cậu nhìn ngắm xung quanh, cách bài trí đơn giản có phần ảm đạm, rất giống với tính cách của Phó Tinh Nhàn.
Chiếc giường nhìn qua trông có vẻ cực kỳ êm ái.
Phó Tinh Nhàn ôm lấy Văn Cảnh, dụi đầu vào hõm cổ cậu. Hơi thở ấm nóng phả bên tai khiến Văn Cảnh đứng yên không dám nhúc nhích.
Giọng Phó Tinh Nhàn có hơi khàn: “Tôi muốn ngủ cùng cậu quá...”
Văn Cảnh:...
“Nhưng không được.” Phó Tinh Nhàn thở dài, kéo dãn khoảng cách giữa hai người, “Bộ chăn ga và gối vừa được thay hôm qua nên cũng khá sạch sẽ, ở trên đó... chắc vẫn còn pheromone của tôi. Cậu đi nghỉ sớm đi nhé.”
Anh hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng bước ra ngoài.
Văn Cảnh ngẩn người: “Vậy cậu ngủ ở đâu?”
Phó Tinh Nhàn dừng bước: “Cậu không biết tôi ngủ ở đâu?”
Văn Cảnh: “Làm sao tôi biết được!”
Phó Tinh Nhàn nhìn vẻ mặt của cậu, đột nhiên nở nụ cười: “Tôi ngủ ở phòng của cậu đó.”
Văn Cảnh:...
“Ồ.”
Cậu suy nghĩ nhiều rồi.
“Nhưng, có khi bộ chăn ga và gối bên tôi cũng được thay mới rồi. Pheromone có đủ dùng không?” Văn Cảnh nhăn mũi, tỏ vẻ rất lo lắng cho anh.
Phó Tinh Nhàn che mặt xoay người lại.
“Cậu còn như thế nữa thì tôi ở lại ngủ với cậu đấy.”
“Hừ! Tôi lo cho cậu mà!”
“Tôi vẫn còn quần áo của cậu, không sao đâu.”
Cửa bị đóng lại.
Ôm quần áo của cậu đi ngủ sao...
Văn Cảnh đã từng làm chuyện này rồi, cảm thấy cũng khá ổn, xem như hai người huề nhau.
Cậu lăn vài vòng trên giường của Phó Tinh Nhàn, ngả đầu lên gối của Phó Tinh Nhàn và đắp chăn của Phó Tinh Nhàn. Cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, cũng bắt đầu một giấc mơ có Phó Tinh Nhàn.
Trong giấc mơ, Phó Tinh Nhàn ôm hôn cậu, sau đó còn thử một vài tư thế của mấy cặp đôi yêu nhau trên phim. Hai người hôn thôi chưa đủ, còn lăn lộn trên giường, bắt đầu cởi quần áo của nhau.
Cậu còn chưa nhìn thấy cơ bụng của anh trai thì có ai đó chạy đến, người đó hét lên: “Thì ra cậu dám cướp mất Omega của tôi!”
Tuy không nhìn rõ mặt, nhưng Văn Cảnh biết người đó là Omega trong mộng của mình.
Cậu đẩy Phó Tinh Nhàn ra, nói: “Không có đâu! Em đừng nghe người khác nói nhảm. Phó Tinh Nhàn là anh trai của anh!”
O nói: “Một O và một A lăn giường. Đã thế rồi mà anh vẫn nói hai người là quan hệ anh em trong sáng?”
Văn Cảnh muốn giải thích rằng mình đang bị bệnh. Nhưng sau đó lại không giải thích nổi là bệnh gì, tại sao phải ôm ấp hôn hít và ngủ cùng Alpha.
O nói: “Anh không giải thích rõ được đúng không? Ha ha ha! Em biết hết rồi, anh gạt em! Vậy mà dám nói tìm em suốt mấy năm...”
Văn Cảnh: “Thật mà! Anh vẫn luôn tìm em! Anh không hề gạt em!”
O hơi do dự, cuối cùng cũng hòa hoãn được một chút: “Thôi được rồi, em tin anh. Nhưng em muốn cậu ta phải chết!”
Nói xong, người đó lấy ra một cây kéo lớn, lao tới cắt cái ấy của Phó Tinh Nhàn!
Văn Cảnh la lên: “Không được!!”
Nhưng vì không tập thể dục nên thân gà bệnh như cậu không có cách nào ngăn cản nổi.
Hiện trường cực kỳ đẫm máu.
Kết thúc giấc mơ là tin tức xã hội.
Omega bị cảnh sát tống vào tù, Phó Tinh Nhàn thì nằm hôn mê trong bệnh viện.
Cô chú không cho cậu vào thăm bệnh, đã vậy cậu còn bị phóng viên ép phỏng vấn, còn bước lên cả talkshow ngày hôm đó khóc la um sùm.
...
Văn Cảnh bừng tỉnh, hai mắt mở to.
Chiếc gối đầu mềm mại thấm ướt một mảng.
Rèm cửa kéo kín mít làm xung quanh tối đen như mực, không biết rõ là mấy giờ rồi.
Cậu không nên học tiết sinh lý đó.
Mệt chết đi được.
___________
Tác giả có lời muốn nói: Phụt ha ha
Editor: Căng quá há há há