Sau bữa trưa, xe đón ra sân bay chạy tới, tất cả mọi người bắt đầu lấy hành lý đi ra ngoài.
Lúc lên xe, Văn Cảnh lại phân vân không biết có nên ngồi kế Phó Tinh Nhàn hay không. Hay lại chờ sự sắp xếp một cách khó hiểu khi họ lại ngồi kế nhau.
Hiện giờ cậu cảm thấy cả hai không còn là nam châm cùng cực, mà giống như khác phái thu hút nhau hơn.
Nhưng ai lại chẳng biết, rằng làm gì có cơ hội để làm thí nghiệm nam châm cơ chứ.
Phó Hoằng vẫy tay: “Tiểu Cảnh, con qua đây, chú có chuyện muốn nói với con.”
Văn Cảnh dạ một tiếng, nhìn Phó Tinh Nhàn sau lưng rồi chậm chạp ngồi xuống bên cạnh ông chủ.
Phó Hoằng: “Con có quen biết gì với Tiêu Sắt không?”
Văn Cảnh: “... Ai vậy chú?”
Phúc Hoằng nhìn vẻ mặt cậu: “Công ty con đề cử mà con không biết người sáng lập nên nó?”
Văn Cảnh gãi đầu: “A ha ha, con chỉ là lính làm công ăn lương bình thường thôi, sao biết cấp trên là ai ạ.”
Phó Hoằng: “Nhưng ông ấy biết con, ông ấy còn quen bố con nữa.”
Văn Cảnh im lặng một lúc, ở trong phần ký ức chắp vá nhớ lại một xưng hô vừa xa lạ vừa thân quen.
Chú Tiêu.
“Con không quen ông ấy.”
Đúng như cậu nghĩ, chú Phó đã cho điều tra, hơn nữa còn tra được rất nhiều thứ, nếu không cũng chẳng nhắc tới người này làm gì.
Phó Hoằng: “Tình hình hiện tại của bố con như thế nào, con có biết không?”
“Con không biết.” Văn Cảnh thấp giọng, “Con chỉ nghe nói ông ta bị phán 10 năm tù, nhưng con không có đi xem.”
Phó Hoằng thu lại ánh mắt, thở dài nói: “Chú còn tưởng có thể tìm được thông tin đột phá gì ở con chứ.”
Văn Cảnh:?
Phó Hoằng: “Lần này hợp tác làm ăn, người sáng lập Liên minh An ninh Trắng nói muốn trực tiếp đến gặp chú. Chú còn nghĩ mình có thể hiểu thêm tình huống gì từ con, nếu được còn có thể thương lượng gì đó.”
Văn Cảnh ngẩng đầu: “Chú đã quyết định hợp tác rồi sao?”
Phó Hoằng: “Vẫn chưa quyết định, còn bên P5 nữa. Bộ phận thông tin đã liên hệ với các nhà cung ứng khác, nên đang tiến hành khảo sát.”
“Mặc dù tập đoàn Phục Hưng có kế hoạch làm dự án bảo mật thông tin, nhưng vì chưa tiếp xúc quá nhiều nên vẫn còn thiếu kinh nghiệm. Đến lúc đó con có rảnh không, nếu rảnh thì tới giúp chú nhìn thử? Coi như giúp chú của con tránh bị người ta lừa.”
Văn Cảnh sờ mũi: “Chú Phó, chú không chê con ạ?”
“Văn Cảnh à....”
Phó Hoằng đưa tay lên, đang định xoa đầu Văn Cảnh thì đột nhiên phát hiện cậu con trai lớn ngồi ở hàng ghế đầu, đang lạnh lùng nhìn ông.
........
Tay ông bất giác cũng chuyển vị trí, cuối cùng đặt lên vai Văn Cảnh.
Môi Phó Hoằng mấp máy, ông chợt nhận ra mình đã quên mất phải nói gì.
Văn Cảnh ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy mong chờ.
Nghe giọng điệu này, hình như chú Phó chuẩn bị an ủi cậu vài câu.
Thế nhưng chú Phó lại không nói gì cả.
Văn Cảnh lại bắt đầu cảm thấy tự ti, nhìn chằm chằm hai tay đang đan vào nhau của mình: “Đêm qua con thấy lúc ăn cơm cô trông không vui lắm, cũng ăn rất ít, có phải tại con.....”
Phó Hoằng: “Con phải nhớ rằng, không phải những gì mắt thấy đều là sự thật.”
Ông nói nhỏ: “Cô của con mấy ngày nay ăn hơi nhiều, hôm qua về lên cân còn phát hiện đã tăng thêm hai ký....”
Tống Huệ Nhiên đột nhiên quay đầu lại: “Phó! Hoằng!”
Văn Cảnh:......
Tống Huệ Nhiên và Phó Hoằng đổi chỗ ngồi, bà để ông ngồi chơi với Phó Nhạc, còn mình thì ngồi bên cạnh Văn Cảnh, bắt chuyện với cậu.
Tống Huệ Nhiên: “Tâm trạng con bây giờ đã tốt lên chưa? Omega trong kỳ động dục không chỉ biết tự bảo vệ mình, mà còn phải giữ liên lạc với bạn bè nữa. Vì ở một mình rất dễ suy nghĩ lung tung, con biết chưa?”
Văn Cảnh: “Cô, cô không thấy con....”
Tống Huệ Nhiên xoa đầu cậu: “Ngày hôm qua lời cô nói con không nghe thấy gì đúng không?”
Văn Cảnh:....
Hôm qua cô có nói gì hả?
Tống Huệ Nhiên lắc đầu: “Cô đã nói chuyện với thầy Lưu và viện trưởng Trương từ lâu. Chú của con cũng đã tìm hiểu về hoàn cảnh của con.... Chẳng lẽ cô chú giống người hay lừa gạt lắm sao, sẽ tùy tiện mang người xa lạ về nhà và còn nói muốn nhận con nuôi?”
Nói vậy cũng rất đúng.
Tống Huệ Nhiên nhéo mặt cậu: “Con vẫn còn nhỏ, cứ lo học hành thật tốt, đừng nghĩ nhiều như vậy làm gì.”
“Giờ con định về nhà luôn đúng không? Nếu có chuyện gì không tự giải quyết được, thì nhớ tìm cô đó.”
Văn Cảnh gật đầu.
Thái độ của mọi người đối với cậu vẫn không thay đổi, mà ngược lại còn thân thiết hơn trước đây.
Trong lòng cậu cũng thấy ấm áp hẳn lên.
*
Mùa thu cũng đã đến, nhưng mặt trời vẫn còn rất chói chang.
Văn Cảnh đẩy cửa nhà hàng KFC, vừa bước vào đã được điều hòa thổi bay sạch cơn nóng.
Cậu quay đầu nhìn xung quanh, ở góc xa nhất đã nhìn thấy tên ngốc to con Trương Sơn ngồi đấy.
Trương Sơn tuyệt vọng vẫy vẫy cánh tay: “Ở đây ở đây này!”
Đồ trên bàn chất đầy như núi. Nào là bài thi, sách tham khảo và sách bài tập đều nằm lộn xộn thành một đống bừa bộn.
Văn Cảnh nhíu mày: “Sao cậu mang nhiều thế? Chỉ có một ngày thì viết được bao nhiêu đâu?”
Trương Sơn tự tin vỗ ngực: “Nguyên ngày hôm nay, cơm trưa chiều tối tôi sẽ ăn ở đây. Tôi quyết định ngồi tới mười tiếng, giờ có ngồi làm hết phân nửa cũng cảm thấy không có vấn đề gì.”
“Nhưng với điều kiện là cậu sẽ chia sẻ bài tập hè cậu đã làm cho tôi.” Hắn cười toe toét.
Văn Cảnh quăng cặp sách của mình lên ghế bên cạnh rồi ngồi xuống.
“Xin lỗi nha, nhưng tiếc là phải để cậu thất vọng rồi.”
Trương Sơn: “Hả? Cậu không cho tôi mượn bài tập hả.”
Văn Cảnh lấy sách bài tập vật lý ra: “Cho chứ, đây, cậu xem đi.”
Trương Sơn cầm lấy mở nó ra, trống không.
Hắn khó tin lật kỹ lại từ đầu đến cuối quyển sách, cuối cùng hoảng sợ xác định rằng Văn Cảnh không hề viết một chữ nào hết.
“Còn mấy môn khác thì sao!?”
Văn Cảnh vui vẻ nói: “Cứ xem thoải mái, nếu viết giúp tôi luôn thì càng tốt.”
......
“Xong rồi xong rồi xong thật rồi, sắp đến ngày khai giảng mà tôi vẫn chưa viết được chữ nào.” Hắn lấy điện thoại ra, mở vào nhóm chat nhỏ, “Để tôi tìm xem còn ai cứu giúp được tôi không.”
Văn Cảnh gọi một ly trà sữa không đá, bắt đầu mở tập ra giải đề.
Một lúc sau, khi trà sữa được mang lên, cậu cũng đã làm được nửa trang tập Toán.
Cậu quăng bút sang một bên, đâm ống hút vào ly trà sữa: “Sao rồi, có tìm được ai chưa?”
Trương Sơn: “Tôi vừa lập một nhóm nhỏ, để xem có ai muốn hợp tác không. Nhưng mà giờ mới thấy có mấy người nói chuyện thôi, cảm giác cứ như họ còn chưa tỉnh ngủ.”
Văn Cảnh hút trà sữa: “Kéo tôi vào đi.”
Nhóm chat đang nhảy tin nhắn liên tục ——
“Mới sáng sớm đã ồn ào.”
“Sơn à, cậu còn chưa viết được một chữ, bộ tính tay không bắt sói đấy à?”
“Hợp tác cũng được. Tôi viết xong Ngữ Văn rồi nè, có ai muốn đổi không.”
GS: “Để tôi kéo anh Cảnh vào cái.”
“?”
[Văn] đã tham gia cuộc trò chuyện.
“Anh Cảnh! Cậu đang ở cùng Trương Sơn hả?”
Văn: “Ừm.”
“Tôi cũng muốn đi nữa! Hai người đang ở đâu?”
“Thêm tôi nữa.”
“+2”
“+3”
.......
GS: “Anh Cảnh của mấy người cũng chưa viết được gì đâu!!!”
“Có sao đâu, chuyện nhỏ thôi.”
“Chúng ta có thể cùng nhau viết.”
“Anh Cảnh là Định Hải Thần Châm của chúng ta mà!”
Văn: “Vậy đến đi, mỗi người một việc.”
Trương Sơn tức giận ngẩng đầu: “Gì kì vậy!”
Ngón tay Văn Cảnh gõ nhẹ lên mặt bàn: “Bây giờ cậu có hai lựa chọn. Một là ngồi làm bài liền, nếu không thì chút nữa trao đổi bài tập sẽ không tới lượt của cậu.”
Trương Sơn: “Vậy còn lựa chọn thứ hai?”
Văn Cảnh: “Là lập kế hoạch, tính toán rõ số lượng bài tập, sau đó phân công nhiệm vụ và hướng dẫn làm bài.”
Trương Sơn trợn mắt há hốc mồm: “.... Kế hoạch? Vụ này còn cần có kế hoạch? Rồi gì mà hướng dẫn nữa?”
Hắn nghi ngờ Văn Cảnh đã bị Hội trưởng đồng hóa hoàn toàn rồi!
Văn Cảnh: “Cậu nhìn người trong nhóm đi.”
Trương Sơn nhìn kỹ lại: “Toi rồi!”
Vừa nãy chỉ có vài người sôi nổi, nhưng giờ đã lên tới cả chục người đăng ký.
Một giờ sau, nhà hàng KFC đã bị một đám học sinh tràn vào chiếm đóng.
Theo kế hoạch của Trương Sơn, mọi người cứ chép được nửa giờ sẽ trao đổi bài tập, coi như nghỉ tay. Dù chép thẳng một hơi rất đã, nhưng giải đề thẳng một hơi thì chẳng khác gì lấy mạng.
“Với lại không được viết quá ít trong nửa tiếng. Nếu mà lười biếng, hừm, lười biếng thì sẽ bị đá ra khỏi nhóm nha!” Trương Sơn thông báo quy tắc hợp tác.
“Vậy cậu thì sao? Cậu làm gì?” Có người giơ tay hỏi.
Trương Sơn vỗ ngực: “Tôi làm hậu cần. Anh Cảnh nói muốn bao mọi người ăn, nên ai muốn ăn gì thì nói đi, tôi đi đặt cho mọi người.”
“Đờ mờ ~”
“Cảm ơn anh Cảnh!”
“Cũng cảm ơn hậu cần đại tổng quản nữa!”
“Tôi muốn ăn cánh gà!”
Văn Cảnh cầm bút xoay một vòng: “Không có gì, không cần cảm ơn.”
Đại tổng quản không chỉ sắp xếp mọi việc ổn thỏa, mà còn chịu trách nhiệm giữ trật tự, ngoài ra phải để mắt xem người nào lười biếng chỉ lo ăn mà không lo viết.
Văn Cảnh yên lặng làm được hơn hai trang đề, bỗng nghe Trương Sơn thông báo: “Hết giờ rồi! Nào nào nào, đổi bài, đổi bài!”
Cậu đem tập Toán của mình đưa ra, tập được truyền theo đường kim đồng hồ nên cậu đã nhận được một cuốn tập Vật Lý.
Giờ đang là thời gian nghỉ ngơi, khoảng chừng 10 phút, cậu nghĩ mình có thể chép xong nhanh thôi.
.......
Hai phút sau, Văn Cảnh cau mày ngẩng đầu nhìn những người khác.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, một đám học sinh đều cầm bút múa như bay trên giấy.
Cậu nhận tiếp một cuốn tập không biết ai đã đưa qua, tiếp tục làm bài.
Sau nửa giờ của vòng thứ hai, Văn Cảnh nhận được cuốn tập Ngữ Văn đã hoàn thành xong.
Chữ xấu cũng kệ vậy, dù gì chữ của cậu cũng chẳng khá hơn ai, không đủ tư cách để chỉ trích người khác. Nhưng cái đề đọc hiểu kia cậu không nỡ nhìn thẳng, bởi càng nhìn lại càng có xúc động muốn lấy bút đỏ sửa lại ngay.
Toàn bộ chữ đều giống như lấy máu viết ra!
Thôi bỏ đi.
Văn Cảnh đẩy tập về phía trước, liếc mắt nhìn một vòng.
Hầu hết những người đến đây đều từ lớp chín khối 10. Khó lắm mới khiến họ tự nguyện làm đề chung, nên không thể yêu cầu gì thêm được.
Nhưng còn cậu thì......
Suýt nữa thì quên mất, cậu sắp vào lớp đầu của ban tự nhiên.
Có thể bài tập hè của người khác thầy giáo không thèm chấm, nhưng riêng cậu chắc chắn sẽ có.
Bởi vì chủ nhiệm lớp cậu vẫn là thầy Lưu.
Văn Cảnh cầm lấy tờ phân công bài tập Trương Sơn vừa mới ghi ra, xem kỹ lại số lượng bài tập một lần nữa.
Sau đó cậu ngả lưng dựa vào ghế, móc điện thoại ra, mở cửa sổ trò chuyện.
Văn: “Anh trai, cậu làm xong bài tập hè chưa.”
Văn: “Tôi chưa viết xong nữa, cứu mạng với!”
Cậu nhìn mặt bàn chất chồng sách bài tập, ấn một cái gửi tin nhắn đi.
Thấy Phó Tinh Nhàn không trả lời lại ngay, Văn Cảnh chỉ biết thở dài cất điện thoại.
Từ sau chuyến đi đến thành phố B, họ đã mấy ngày không gặp nhau.
Đột nhiên quay về sinh hoạt như trước kia nên cậu chưa quen lắm, cũng không biết dạo gần đây anh đang bận rộn làm gì.
Trương Sơn bước tới, rất có bài bản gõ lên bàn như giáo viên chủ nhiệm.
“Làm gì vậy? Sao không viết? Chút nữa chuyển tập không tới lượt cậu đâu ha?”
“Giờ cậu muốn lấy tập thì lấy đi. Câu đề này sai quá nhiều, tay tôi cũng không cho phép tôi chép tiếp.” Văn Cảnh mặt không cảm xúc, “Với lại tôi tìm được người khác giúp cho rồi.”
Trương Sơn: “Cậu tìm ai giúp cho?”
Văn Cảnh: “Phó Tinh Nhàn.”
“Gì?? Có thể tìm Hội trưởng được hả?” Có người nghe vậy ngẩng đầu lên, “Hội trưởng sẽ chịu giúp sao?”
“Tôi nghĩ là không đâu.”
“Hội trưởng và chủ nhiệm chỉ khác nhau mỗi nhan sắc, chứ còn khác điểm nào nữa à?”
“Ha ha ha ha ha!”
Văn Cảnh suy nghĩ, vẫn có sự chênh lệch nha, bởi vì kế hoạch của anh trai cậu mạnh hơn nhiều.
“Nè nè nè, đừng có nói vậy nha, người ta là nam thần vườn trường của tôi đó!”
“Sao anh Cảnh lại nghĩ tới việc tìm Hội trưởng vậy? Kế hoạch cậu ấy từng lập cho cậu khủng khiếp tới vậy mà.”
“Ừ đúng, giờ cứ nghe đến tên cậu ta là tôi hãi, ma quỷ thật mà!”
Suy nghĩ của Văn Cảnh lại trôi đi xa.
Đúng là ma quỷ thật.
Là ma quỷ hình người.
........
Cậu xoa xoa khuôn mặt đang nóng lên, cầm ly trà sữa hút một ngụm.
Bỗng điện thoại reo.
Văn Cảnh móc điện thoại ra, đúng là Phó Tinh Nhàn. Anh không nhắn lại mà trực tiếp gọi tới.
Văn Cảnh nhìn những người xung quanh, hắng giọng, lạnh lùng “Alô” một tiếng.
Phó Tinh Nhàn im lặng một chút: “Cậu đang làm bài tập với Trương Sơn à?”
Văn Cảnh: “Còn thêm nhiều người khác nữa, đợi tôi chút.”
Cậu đứng dậy, bước ra đẩy cửa và rời khỏi nhà hàng.
Văn Cảnh mềm giọng nói: “Anh trai à ~ Sao cậu biết tôi đang ở cạnh người khác vậy?”
Phó Tinh Nhàn: “Bức ảnh cậu vừa gửi có nét chữ không phải của cậu.”
Văn Cảnh: “Hì hì ~ Tập đó làm sai nhiều quá, tôi chép không nổi. Cậu làm xong bài tập chưa?”
Phó Tinh Nhàn nghiêm giọng: “Cậu muốn chép bài của tôi?”
Văn Cảnh: “Còn cậu lại muốn đánh tôi?”
Phó Tinh Nhàn cười nhẹ: “Không đánh. Giờ cậu đang ở đâu, tôi sẽ tới tìm cậu.”
Sau khi Văn Cảnh cúp điện thoại, mặt cậu vẫn còn ngây ngốc.
Phó Tinh Nhàn thực sự đồng ý cho cậu xem bài tập hè của mình, chuyện này là sao nhỉ?
Nhưng mà cũng có điều kiện đi kèm theo.
Điện thoại cậu rung lên một cái, là Phó Tinh Nhàn đã gửi cho cậu những nhược điểm cậu cần khắc phục trong cuối học kỳ vừa rồi. Cũng gửi thêm cho cậu những câu hỏi liên quan đến phần kiến thức đó. Khi nào cậu làm xong, để Phó Tinh Nhàn xem và kiểm tra kỹ lại thì mới được mượn bài tập của anh.
Văn Cảnh đẩy cửa quay về chỗ ngồi: “Vòng thứ ba bắt đầu rồi hả? Tập Hóa của tôi đang ở chỗ người nào? Đưa lại đây ngay cho tôi!”
Lúc biết Trương Sơn đã liên hệ được với nhiều người cùng nhau làm bài tập, cậu cũng rõ bản thân sẽ không cần vất vả nữa. Thế nhưng vào lúc bắt đầu làm, cậu bỗng có cảm giác vừa thích viết vừa không thích viết.
Nhưng hiện tại thì khác, rõ là câu đề không hề giảm bớt đi, hơn nữa còn trúng ngay nhược điểm của cậu, khiến độ khó càng tăng thêm và mất thêm nhiều thời gian. Thế nhưng thay vì mệt mỏi, cậu lại thấy vô cùng hào hứng và tràn đầy năng lượng.
Văn Cảnh vừa cầm lại tập Hóa đã xoay bút như bay trên giấy. Mặc dù không biết khi nào Phó Tinh Nhàn sẽ đến, nhưng trước đó cậu muốn viết được nhiều hơn một chút.
Có khi anh trai cậu thấy biểu hiện cậu rất tốt, sẽ xoa đầu cậu luôn?
“Anh Cảnh bị sao vậy? Giải đề kiểu gì mà mặt đỏ dữ.” Trương Sơn đi tới, “Cậu thấy không khỏe trong người hả?”
Văn Cảnh nắm chặt tay: “Lăn mau! Đừng làm ảnh hưởng tới tinh thần học tập của tôi.”
Trương Sơn: “Ồ ok ok.”
Văn Cảnh: “Chút nữa mọi người cứ tiếp tục nha, tôi không tham gia nữa.”
Trương Sơn: “Hả?”
Văn Cảnh: “Người giúp tôi sắp tới rồi.”
Trương Sơn sửng sốt: “..... Cậu chắc là người đến giúp, chứ không phải là lãnh đạo tới thị sát?”
Trương Sơn nhớ lại hình ảnh Phó Tinh Nhàn mỗi ngày đến trường học, ăn mặc đồng phục chỉnh tề, vẻ ngoài thì chính trực nghiêm túc, nhìn kiểu gì cũng thấy đây là một quyết định sai lầm của Văn Cảnh.
Nhưng nói vậy cũng chưa đúng lắm, mối quan hệ giữa anh Cảnh và Hội trưởng, làm sao giống với những người khác được?
Trương Sơn nhìn các bạn học khác, tay hơi vươn lên đằng trước, thấp giọng hỏi: “Hai người đã thân nhau đến đâu trong kỳ nghỉ hè này rồi?”
“Đến đâu là đến đâu?”Văn Cảnh liếc nhìn hắn, “Tôi đến thành phố B để tham gia thi đấu. Đầu cậu cả ngày đang lo nghĩ cái gì thế?”
Trương Sơn: “Hôm đó ở trung tâm mua sắm, tôi thấy hai người nắm tay nhau. Sau này còn cùng nhau tham gia thi đấu và giành được giải quán quân. Chẳng lẽ vào lúc vui nhất hai người không có ôm ấp hôn hít bế lên cao gì đó à?”
Văn Cảnh:....
“Mà thôi, Hội trưởng trông như vậy, nghĩ cũng không dám nghĩ tới.” Trương Sơn lắc đầu, “Chắc do tôi xem nhiều truyện đồng nhân quá nên suy nghĩ lung tung. Tôi có xem qua ảnh chụp lúc nhận giải của hai cậu, thấy mặt cậu ấy vẫn lạnh lùng như cũ. Hầy, cái phong thái điềm tĩnh, tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến như thế này, khi nào tôi mới có được đây?”
Văn Cảnh ho nhẹ một tiếng: “Thật ra cậu ấy không nghiêm túc tới vậy đâu, bình thường tính tình cũng khá tốt.”
Trương Sơn hít một hơi: “Cậu bị kế hoạch học tập của cậu ấy ngược thành thói quen rồi à? Tuy tôi là fan của cậu ấy, nhưng tôi cũng không dám nói ra lời trái lương tâm đến vậy đâu?”
Văn Cảnh: “.... Không nói chuyện với cậu nữa, tôi làm bài tiếp!”
*
Trong những năm đầu, tập đoàn Phục Hưng đã mua một mảnh đất gần làng đô thị ở Thành phố A và xây dựng một cao ốc văn phòng 30 tầng. Trải qua nhiều năm phát triển, nền kinh tế xung quanh được thúc đẩy, các làng đô thị cũng sớm biến mất đi. Riêng một số cao ốc văn phòng và khu thương mại lại lần lượt được xây dựng, và hình thành nên một khu trung tâm mới.
Mà cao ốc của tập đoàn Phục Hưng vẫn luôn là cao ốc cao nhất và dễ thấy nhất ở trong khu vực.
Tầng cao nhất của cao ốc được bao quanh một vòng lớn bằng cửa sổ sát đất, môi trường làm việc rất yên tĩnh, người lui tới đều là quản lý cấp cao hay những nhân vật ưu tú, mà tất cả đều mặc vest sang trọng và chỉnh tề.
Phó Tinh Nhàn cũng đang mặc một chiếc áo sơ mi và quần tây vừa vặn, đi qua dãy hành lang dài.
Bên trong phòng pha trà, một vài Omega ăn mặc nghiêm chỉnh với cách trang điểm hợp thời đang cùng nhau ngồi uống cà phê.
Vừa thấy anh đi ngang qua, có người lấy văn kiện trong tay lên che mặt, để lại đôi mắt liếc nhìn chăm chú, nhưng cũng có người trực tiếp quay người, ghé vào tai người kế bên thì thầm.
“Đẹp trai quá.”
“Hôm nay trông trưởng thành hẳn, đổi kiểu tóc rồi nhỉ?”
“Dạo này ngày nào cũng thấy con trai Chủ tịch đến.....”
“.... Đừng giỡn nữa, con người ta còn chưa thành niên đâu.“.
||||| Truyện đề cử: Người Vợ Quyến Rũ Của Tổng Tài |||||
“Bộ mơ chút không được sao? Hì hì hì ~”
“Hầy, chàng sinh từ lúc em chưa sinh.....”*
Phó Tinh Nhàn đi thẳng đến cuối hành lang, anh gõ cửa rồi bước vào phòng Chủ tịch, trên tay cầm một xấp văn kiện dày cộm đặt lên bàn.
“Tất cả đều được sắp xếp xong hết rồi.”
Phó Hoằng ngẩng đầu: “Nhanh vậy? Hôm nay con có còn việc gì khác à?”
Phó Tinh Nhàn: “Con có hẹn với Văn Cảnh làm bài tập hè.”
“À.... bài tập hè.” Phó Hoằng xoa xoa thái dương.
Con trai lớn có cách làm việc giống y như ông, nên làm việc rất thoải mái và đúng ý. Thế nên ông đã vô tình quên mất cậu nhóc này vẫn còn là học sinh, hơn nữa còn phải bận làm bài tập về nhà.
Phó Hoằng: “Ba nhớ giáo viên tụi con đâu kiểm tra bài tập về nhà, ở đây ba còn việc cần nhờ con sắp xếp lại.”
Phó Tinh Nhàn: “Trường sắp khai giảng rồi.”
Phó Hoằng: “? Chẳng lẽ đầu năm con thi trượt khảo sát chất lượng? Thôi đừng nói giỡn nữa.”
Phó Tinh Nhàn: “Bài tập rất nhiều, Văn Cảnh vẫn chưa viết xong.”
Phó Hoằng khựng lại.
“... Được rồi, để ba kêu người đưa con đi.”
“Không cần đâu ba, ở đó còn có các bạn học khác, xe của ba quá phô trương.”
Chừng 40 phút sau, Phó Tinh Nhàn xuống xe băng qua đường, trong lúc chờ đèn xanh đèn đỏ, anh đã nhìn thấy người mình muốn tìm.
Tóc xoăn nhỏ đang mặc cái áo thun trắng mà họ từng mua ở công viên giải trí. Cậu đang ngồi bên cửa sổ của nhà hàng KFC, thẳng lưng nghiêm túc làm bài tập.
Phó Tinh Nhàn vô thức nở mỉm cười, bước tới trước cửa kính nhà hàng KFC, gõ vài cái.
Văn Cảnh cảm thấy bên cửa có động tĩnh.
Nhưng cậu vẫn chưa viết xong công thức môn Hóa nên không ngẩng đầu lên ngay, mà vẫn cặm cụi viết bài tiếp.
Thế nhưng đám bạn đang mệt mỏi vì chép bài kia đã sớm đứng ngồi không yên, nhìn đông ngó tây hét lên.
“Đờ mờ Hội trưởng đến thật kìa!”
“Điên thật rồi, nghỉ hè mà Hội trưởng vẫn mặc đồng phục hả???”
“Không phải đồng phục, đồng phục trường chúng ta có cái nơ màu đỏ sẫm, chứ không có thắt cà vạt!”
“Ôi trời, tôi vừa ngửi thấy được hương vị của một Alpha trưởng thành.....”
“Ôi cái cửa kính này, không chỉ ngăn khí lạnh mà còn ngăn cách giữa người ưu tú và kẻ thất bại trong cuộc sống....”
“Mợ mi, mi mới là kẻ thất bại ấy!”
Văn Cảnh ngẩng đầu giữa những tiếng ồn ào, rồi chạm mắt với Phó Tinh Nhàn.
Đờ mờ, đẹp trai thật đó.
Hôm nay cậu ấy còn làm tóc, chải hết tóc mái lên, chắc là dùng sáp vuốt tóc.
Lần trước ở công viên giải trí cậu đã biết, rằng Phó Tinh Nhàn rất hợp với kiểu tóc được vuốt lên, còn tưởng đã hết cơ hội được nhìn thấy lại nữa chứ.
Đã mấy ngày không gặp, sao anh lại đẹp trai hơn nữa vậy.
Ánh mắt Văn Cảnh dán chặt vào khuôn mặt tuấn tú của anh trai nhà cậu, không nỡ dời đi dù chỉ một chút.
Khóe môi Phó Tinh Nhàn hơi cong lên, ngoắc ngoắc ngón tay về phía cậu.
Văn Cảnh vội vàng đứng dậy, nhét bài tập và mấy món văn phòng phẩm vào trong cặp, đá vào người Trương Sơn: “Anh tôi tới rồi, tôi đi đây.”
“Anh cậu? Là ai vậy?” Trương Sơn đứng lên, ngơ ngác nhận ra người đang đứng bên ngoài.
Hội trưởng? Anh trai?
Văn Cảnh xua tay: “Mọi người cứ từ từ mà viết ha, đồ ăn hôm nay cứ tính vào tài khoản của tôi. Trương Sơn nhớ đưa hóa đơn cho tôi đấy.”
“Không cần đâu, tụi tôi tự trả tiền được rồi.” Một người có lòng lên tiếng.
Văn Cảnh đẩy cửa ra, để lại một câu: “Không sao, hôm nay tôi đang vui.”
Trương Sơn: Cậu đang vui? Vừa nãy cậu còn ngồi than bài tập vừa nhiều vừa mệt muốn chết mà!
___________
Tác giả có lời muốn nói:
Kệ đi, nói chung là vui đó.
Editor có lời mún nói:
*Trích từ bài thơ trong ngôi mộ cổ
Dịch âm:
Quân sinh ngã vị sinh
Ngã sinh quân dĩ lão
Quân hận ngã sinh trì
Ngã hận quân sinh tảo
Khuyết danh
Dịch thơ:
Chàng sinh từ lúc em chưa sinh
Em sinh chàng đã hết ngày xanh
Chàng mang hờn oán em sinh muộn
Em hận chàng sinh trước tuổi mình.
HOÀNG NGUYÊN CHƯƠNG dịch