Ồn Ào Nhỏ

Chương 16: Chương 16






Kiểm tra sát hạch cuối cùng cũng vượt qua, trên cơ bản mỗi ngày tôi phải đi đến trường dạy lái xe dạo một vòng để học lái xe. Cuộc sống trôi qua cũng phong phú. Mỗi ngày về nhà, đọc sách chơi game, xong rồi thì lên giường ngủ sớm.

Hôm nay, đang ngáp định lên giường thì Đường Tống gõ cửa, nói đêm nay là sinh của Dương Dương, mọi người đến Nhan Sắc phường chỗ cũ chơi, cho tôi đi chung.

Sinh nhật của A Vane tôi đã đi rồi, nếu lần này không đi thì có vẻ như bên nặng bên khinh, vì vậy tôi lại đáp ứng.

Vừa bước phòng bao lớn của Nhan Sắc phường thì phát hiện những người nên đến hay không nên đến đều đã có mặt đủ: A Vane, Dương Dương, Tần Lệ, mấy Phú nhị gia nhìn quen quen cùng với những cô bạn gái trẻ mà mỗi tháng họ đổi một lần. Thật ra, đáng nhắc tới hơn hết chính là Hòa Nhất cũng có mặt.

Hai tháng ngắn ngủi không gặp mà tôi đã cảm thấy mờ nhạt. Cảnh tượng gặp anh ta lần sau cùng là lúc hai người nằm chung trên một chiếc giường đối với tôi như chỉ là một giấc mơ.

Hiển nhiên, trước lúc chúng tôi đến Hòa Nhất đã uống rất nhiều rượu. Mặc dù chưa đến nỗi say mèm nhưng đã đến tình trạng hưng phấn. Vừa thấy hai chúng tôi, anh ta bước đến, cười thật đặc biệt điên cuồng: “Rốt cuộc, vợ chồng son đã đến rồi, lại đây, lại đây. Hôm nay là sinh nhật của Dương Dương, nên kính rượu cho chủ nhân bữa tiệc một ly đi.” Vừa nói, anh ta vừa đẩy ly rượu vào trong tay tôi. Do anh ta mạnh tay đẩy hoặc là do tôi lùi lại một bước đã làm cho rượu đổ lên người của tôi.

Lúc đó chỗ ba người chúng tôi rối loạn một chút, nhưng không khí ở trong phòng bao ánh sáng mờ ảo nhá nhem nhanh chóng bị tiêu diệt: “Không có việc gì đâu. Tôi vào toilet giặt rửa một chút.” Tôi nói.

Tôi không có đi vào toilet của phòng baongay mà là bứoc ra ngoài hành lang _ nhìn thấy Hòa Nhất như vậy, tôi có cảm giác bất an, mà có cảm giác bất an thì tôi lại muốn hút thuốc.

Khói thuốc là thứ tốt nhất có thể giúp cho tôi bình tĩnh lại. Sau khi hút hết một điếu tôi đã tỉnh táo hơn. Hông khô quần áo, tôi mở cửa ra ngoài.

Động tác quá nhanh sẽ làm cho người ta hoa mắt. Tôi vừa bước ra cửa lập tức bị một lực kéo mạnh mẽ vào trong góc, sau đó môi bị một đôi môi khác chặn lại.

Số lần hôn môi quá ít cũng là một may mắn trong bất hạnh, vì tôi có thể nhận ra người đang hôn tôi là ai.

Mà kết quả tôi phân biệt được: người đó chính là Hòa Nhất.

Nụ hôn của anh ta cũng giống như nụ cười lúc nãy của anh ta vậy: rất thật , rất điên cuồng.

“Mùi thuốc là của cô rất đặc biệt” Sau khi kết thúc nụ hôn, Hòa Nhất đã nói như vậy, rồi anh ta chuẩn bị tránh ra.

“Hòa Nhất.” Tôi gọi anh ta lại, nói: “Đừng như vậy nữa, không có ý nghĩa gì đâu, anh tìm người khác đi.”

Anh ta là một người thông minh nên sẽ hiểu tôi nói cái gì. Chỉ là một trò chơi, ai cũng có thể chơi chung với anh ta, nhưng tôi không phải là một người bạn chơi tốt.

Nói chuyện quan trọng nhất là nói đến điểm dừng, tôi bước chân muốn quay lại phòng bao, mới vừa đi được vài bước, ở phía sau có tiếng bước chân đuổi theo. Hòa Nhất kéo mạnh tôi lại, đẩy tôi ngả lên tường.

Mặc dù tường cách âm rất mềm nhưng đột nhiên đập vào vẫn cảm thấy đau.

Hòa Nhất nhìn tôi, trong nháy mắt, ánh mắt đó thật độc ác, giống như một con dã thú bị trêu đùa đang giận dữ còn có bị trêu đùa đến nỗi xấu hổ. Nếu như tôi đoán không sai, giờ phút này mỗi một cái răng đang ngứa ngáy của anh ta chỉ muốn gặm hết thịt của tôi.

Nhưng anh ta tỉnh táo lại rất nhanh, không có thêm hành động quá kích nào.

Anh ta chỉ từ từ đưa môi đến gần lỗ tai tôi nói nhẹ một câu: “Tần Khinh, nói cho cô nghe một bí mật.”

Miệng anh ta thở ra khí nóng giống như có bàn tay trêu chọc chui vào lỗ tai của tôi.

“Tôi yêu cô.” Anh ta nói.

Sau đó, đôi môi kia đặt lên cổ của tôi, cắn mút mạnh mẽ.

Yêu (= thương ), đúng là đau thật (đau=thương), tôi cảm thấy hôm hay Hòa Nhất không bình thường. Thường ngày, anh ta luôn có thái độ muốn trêu tức tôi, nhưng trong nội tâm thì rất đơn giản, ở trước mặt mọi người chưa từng khác lạ như ngày hôm nay .

Môi của anh ta không có lưu lại quá lâu nhưng tôi cảm giác được trên cổ chắc chắn đã có vết tích màu hồng rồi.

“Tần Khinh, tôi sẽ nói cho cô biết một bí mật.” anh hơi cười: “Đường Tống muốn cô trở thành vợ….. Cậu ấy nói với A Vane, không muốn cô ấy làm khó dễ cô nữa. Tất cả đều là cậu ấy nợ cô, cô không có lỗi gì, cậu ấy muốn quên Phạm Vận, chuẩn bị bắt đầu với cô.”

Đột nhiên đôi mắt tôi nhảy giật, hành động rất nhỏ này cũng bị Hòa Nhất phát hiện được. Hơi thở của anh ta khiến cho người ta muốn say: “Mừng lắm phải không? Chịu đựng nhiều năm qua, cuối cùng cũng đợi được ngày hôm nay, Tần Khinh à, tôi nên nói một tiếng chúc mừng với cô. Là thật, tôi thật sự muốn nói tiếng chúc mừng. Hôm nay, trước khi đến đây định là sẽ làm như vậy, nhưng bây giờ tôi mới phát hiện, không được, tôi làm không được.”

“Đừng nói nữa Hòa Nhất.” tôi ngăn anh ta lại: “Anh không phải tình thánh, nếu như anh là loại người gánh trách nhiệm về mình thì anh luôn cảm thấy xấu hổ, anh cảm giác rằng anh yêu tôi nhưng thật ra không phải chỉ vì tôi không yêu anh.”

Lý do từ chối này không phải chỉ để thuyết phục Hòa Nhất, mà còn để thuyết phục bản thân tôi: Tôi tình nguyện tin tưởng chuyện đó là sự thật.

Tôi và Hòa Nhất là hai người hời hợt, chỉ là vui đùa một chút nhưng không ảnh hưởng đến toàn bộ cuộc chơi, nhưng đến đây đã đủ rồi, thật sự chuyện đó đối với chúng ta không phải là chuyện tốt. Những lời này tôi đều dùng ánh mắt để truyền đạt cho Hòa Nhất, anh ta nên hiểu được ý tứ của tôi.

Hòa Nhất không làm tôi thất vọng, anh ta đã hiểu, hiểu hết tất cả. Anh ta im lặng nhìn tôi, cái loại yên tĩnh đó chưa bao giờ anh thể hiện qua, thế giới đều yên lặng. Anh ta nói: “Tần Khinh, cô biết không, cái đêm cô và Đàm Duy Nhất say rượu đó, đêm đó, cô vừa khóc vừa nói một câu, nói rất mơ hồ, không rõ ràng, tôi phải nghe cẩn thận một lúc lâu mới hiểu được, cô nói là: Đường Tống, con mẹ nó, tôi đã thích chết anh.”

Từ đó tôi bắt đầu cảm thấy có hứng thú với cô, tôi không tin trên đời này lại có một cô gái ngốc như vậy, biết rõ yêu một người chỉ xem mình như một công cụ, vậy mà vẫn hy sinh cả đời gả cho người đó. Tôi nghĩ cô chỉ là đứa con gái nhà giàu kiêu ngạo, cha mẹ có thể cho cô mọi thứ, vì vậy dễ dàng có được những gì cô muốn _ giống như tôi vậy. Tôi nghĩ cô thích chinh phục những cuộc tình khó khăn, tôi nghĩ cô chỉ xem Đường Tống như là một nhiệm vụ khó khăn bậc nhất. Cho nên tôi tiếp cận cô, tôi quyết tâm muốn vạch trần cô, nhưng khi càng tiếp cận được sự thật, tôi càng cảm thấy không đúng. Đúng vậy, tôi đã xem nhật ký của cô. Tôi không nghĩ tới cô lại hãm sâu vào trong cái hố có tên Đường Tống đến như vậy, tựa như _ tôi chưa từng nghĩ đến mình sẽ hãm sâu vào cái hố của người này như vậy.”

Rất nhiều đáp án dần dần hé mở, là do sau khi Hòa Nhất xem hết quyển nhật ký của tôi, đây là nguyên nhân khiến anh ta tránh né tôi hai tháng gần đây.

Anh ta không tìm được sự thật mà mình mong muốn, ngược lại còn “biến khéo thành vụn” phát hiện ra một sự thật khác.

Tôi không hiểu rõ là cuối cùng anh ta có chấp nhận tình cảm của tôi đối với Đường Tống không, hoặc từ bỏ được tình cảm của anh ta đối với tôi không, tôi chỉ biết một việc, tôi nên tránh xa Hòa Nhất, phải trốn ở nhưng nơi anh ta xuất hiện.

Nhìn vẻ mặt can đảm của Hòa Nhất, tôi nghĩ sự việc hiện tại sẽ không bị bắt gặp, nhưng mà việc đời luôn khiêu chiến cực hạn của con người. Khi tôi quay đầu lại phát hiện Đường Tống đứng cách đó không xa, lẳng lặng nhìn chúng tôi.

Nhìn thấy vợ trên danh nghĩa của mình cùng với bạn tốt nhiều năm dựa vào tường với tư thế mờ ám.

Tôi nghĩ, kết cuộc của tôi sẽ rất thảm thiết, Đường Tống muốn bắt đầu lại với tôi, nguyện vọng vừa mới nảy mầm, lập tức bị hành vi ái muội của tôi và Hòa Nhất như đổ acid H2SO4 lên nó chết cháy rồi.

Tự gây nghiệt không thể sống, đây là tổng kết của nhiều năm kinh nghiệm sống của tôi.

Hòa Nhất theo ánh nhìn của tôi cũng thấy được Đường Tống, anh ta không có vẻ mặt gì đặc biệt, chỉ kéo tay tôi, lôi tôi đến chỗ của Đường Tống.

Tôi không biết anh ta muốn làm gì, giờ phút này tôi chỉ có thể nghĩ, một lát_ mặc kệ sẽ phát sinh chuyện gì, tự mình chịu đựng là tốt rồi.

Hòa Nhất kéo tôi đến trước mặt Đường Tống đang bình tĩnh, ba người đối diện nhau, dường như đứng yên thật lâu, kỳ thật cũng chỉ bằng thời gian của câu ca từ. Hòa Nhất cười một tiếng, rồi nụ cười nhạt dần, anh ta đưa tay tôi cho Đường Tống rồi nói nhẹ nhàng một câu: “Đây, trả lại cho cậu.” Sauk hi nói xong cũng không quay đầu lại, đi thẳng vào phòng bao.

Tay của tôi nằm trong tay Đường Tống, thật thấy không quen, chúng tôi ít khi nào thân mật như vậy, càng làm cho người ta khó chịu chính là: đang ở tình huống vô cùng thân thiết này. Vì vậy, tôi rút tay mình ra, siết chặt, thả lỏng, hít thở, ngước mắt lên nhìn Đường Tống hỏi: “Anh muốn biết cái gì, tôi có thể nói toàn bộ cho anh biết.”

Đường Tống lắc đầu: “Tần Khinh, không phải như em nghĩ đâu.”

Vừa nghe xong lời này, tôi cảm thấy mông lung, lời Đường tiên sinh này giống lời kịch của tôi.

“Cô thích Hòa Nhất à?” Đường Tống hỏi.

“Nếu như tôi nói đúng mà tôi và Hòa Nhất sẽ không có kết hôn, anh có thể tiếp tục làm vợ chồng với tôi không, có tán thành cho chúng tôi không?” Tôi hỏi. Tôi không hiểu mình vào lúc này vì cái gì mà suy nghĩ như vậy, tôi chỉ muốn hỏi nên hỏi ngay thôi. Đêm nay tất cả mọi người không bình thường, kể cả Hòa Nhất, kể cả tôi. Ngày thường, tôi chắc chắn sẽ không như vậy ở trước mặt Đường Tống……… nói trắng ra gần như là làm càn.

Có lẽ tôi đang đánh cược, nếu như anh trả lời dứt khoát ‘được’, như vậy đã nói với tôi rõ ràng là không có một chút tình cảm nào đối với tôi, nếu như anh d dự, có thể tôi còn có một tia hy vọng. Nhưng chỉ có bản thân hiểu rõ, cho dù câu trả lời của anh như thế nào thì cuối cùng tôi cũng sẽ không từ bỏ.

Tâm trạng của tôi vào giờ phút này rất khó nói, quá phức tạp, đưa đến kết quả tôi buông tha văn chương để miêu tả.

Đường Tống cúi đầu, giọng nói êm tai, mang theo mùi ngô đồng thơm mát của nước Mỹ hòa với mùi Bạch Xạ Hương thần bí: “Tần Khinh, trước khi trả lời vấn đề của cô, tôi hy vọng cô có thể trả lời tôi một chuyện.”

“Anh nói đi.” Tôi đồng ý với anh. Đối với Đường Tống, tôi không bao giờ cự tuyệt anh chuyện gì.

“Nếu như” anh nói: “Nếu như tất cả vẫn chưa muộn, tôi muốn bắt đầu lại với cô…. Thật sự bắt đầu. Bây giờ có còn kịp không?”

Đường Tống vĩnh viễn sẽ không biết, tôi đã đợi những lời nói này tám năm rồi.

Tôi nói rồi, đối với Đường Tống, tôi không cự tuyệt anh ấy chuyện gì.

‘Ám dạ phù hương trung’Che dấu nở hoa trong lòng, tôi nắm tay anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.