Ồn Ào Nhỏ

Chương 19: Chương 19






Đứng dưới ánh mặt trời gay gắt, trên trán tôi lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng, nhưng vẫn không cảm thấy nóng, xương cốt bên trong còn lạnh, đây là tình huống xuất hiện lần đầu tiên trong đời tôi, khi còn bé, bướng bỉnh đem bức danh họa trân quý nhất của ông ngoại xé nát cũng không có sợ hãi qua như vậy.

Tôi không tìm người nói chuyện, sẽ hỏng mất, bí mật phòng the lúc này không nói, đợi đến khi nào, tôi cầm điện thoại lên, gọi đến nước Mỹ.

Quanh co lòng vòng không phải sở trường của tôi, chờ bên kia điện thoại vừa thông, tôi liền nói thẳng:

“Mình đã trải qua lần đầu tiên rồi, cùng Đường Tống, vụ án xảy ra vào tối hôm qua, không, là sáng hôm nay”

Bên kia xuất hiện mấy giây trầm mặc, sau đó một giọng nam đen tối vang lên

“Đại Khinh tỷ tỷ, chúc mừng, mai mốt tôi sẽ giúp cô mở party ăn mừng”

Lúc này tôi mới biết được, điện thoại rủi ro bị thằng nhóc Đoạn Hựu Hồng nhận, thằng nhãi này đuổi đến nước Mỹ, dám cùng hoàng thân Dubai giành nữ nhân, có chí khí.

Duy Nhất ở bên kia đoạt lấy điện thoại, nói, “Đại Khinh, chuyện gì”

Tôi đem chuyện xảy ra không biết là tối hôm qua hay là sáng hôm nay, toàn bộ đều kể hết cho cô ấy, Duy Nhất trầm ngâm chốc lát, nói:

“Đại Khinh, cậu nhất định đem người mình dâng cho anh ấy đến hài cốt cũng không còn mới cam tâm phải không?”

“Mình cũng không biết tại sao lại muốn chạy” – Tôi không để ý Duy Nhất đang nguyền rủa.

“Còn hỏi vì sao, không phải là cậu sợ sao” – Duy Nhất ngáp một cái, đoán chừng là tối hôm qua cùng Đoạn Hựu Hồng lăn lộn trên giường đến thể xác và tinh thần đểu lộn xộn.

“Mình có cái gì phải sợ?” – Tôi mạnh miệng.

“Cậu sợ, Đại Khinh, làm sao cậu không sợ, tâm lý phụ nữ thông qua trạng thái âm dương mà nói, xương cốt đầu lâu, tim cậu đã sớm tám trăm năm đều đặt ở Đường Tống, dựa vào một chút tự chủ mà giả bộ bình tĩnh, hiện cậu có tốt không, lòng của cậu sớm đã hòa tan cùng máu và thịt của Đường Tống, tớ xem cậu còn dùng cái gì ở trước mặt anh giả bộ không đau thương”

Duy Nhất lời nói toàn tập đem tôi giã đạp đầm đầm đìa đìa.

Tôi thở dài, Tần Đại Khinh, mày liền giả bộ ngu đi, nếu không chính là giống như lời Duy Nhất nói sao? Mày ở đây sợ, sợ là tự mình không giả bộ được bình tĩnh nữa, hay sợ mình sẽ ghen tỵ, giống như con ruồi sinh sôi nẩy nở tăng trưởng vào mùa hè. Lòng của con người là không thể thỏa mãn, vốn nghĩ như thế nào, muốn xa xa nhìn anh, nhìn quen, lại muốn gả cho anh, gần gần coi chừng anh, giữ xong rồi, lại muốn gần thêm một bước nữa, da thịt thân thiết, sau đó thì sao? Muốn thân thể của anh, kế tiếp chính là muốn tim của anh, đầu tiên là một chút, thêm một chút, lại muốn thêm một chút, lại thêm một chút, gần một nữa cũng không thể thỏa mãn được, được một nửa, cuối cùng hơn phân nửa, trong mắt cũng là không trọn vẹn, phải được toàn bộ. Được voi đòi tiên chính là phát minh đặc biệt của nhân loại.

Thế nhưng, người ta không cho được toàn bộ, lại bắt đầu thương tâm, khổ sở, oán trời, trách đất.

Tôi tự nói với mình – Tần Đại Khinh, mày đã đến ngày tận thế.

Nhưng mà trước khi đến ngày tận thế, người cũ còn chưa có chết, sinh mạng mới cũng chỉ có thể lơ lững ở không trung --------- tôi nhớ tối hôm qua hình như không có sử dụng biện pháp an toàn, vội vàng đi tìm nhà thuốc, khẩn cấp mua thuốc tránh thai là chủ yếu, dù sao, cao thượng mà nói, tôi không thể để cho con của tôi được sinh ra trong tình trạng cha mẹ không yêu thương nhau, ích kỷ mà nói, tôi không muốn dưới tình huống Đường Tống không yêu thương tôi mà sinh con cho anh.

Mua loại thuốc này cũng cần có dũng khí, bởi vì vừa nói tên thuốc, ánh mắt của nhân viên bán hàng nhìn tôi, lóe lên tia khác thường.

Đủ để chứng minh, loại chuyện tình này, ở Trung Quốc vẫn còn là che giấu mới phù hợp tình hình trong nước.

Đang chờ nhân viên bán hàng tìm thuốc, trên bả vai chợt bị người vỗ một cái, giọng nói Tô Gia Minh còn mang theo hưng phấn – “Tần Khinh!”

Tôi giả bộ không nghe thấy, cuối đầu nhìn thuốc, ho khan

Nhưng mà Tô Gia Minh không đạt được mục đích thề không bỏ qua, dứt khoát ngồi xổm xuống, nhìn mặt của tôi nói – “Cô tránh cái gì à?”

Nhân viên bán hàng đúng lúc xuất hiện, đem thuốc đưa cho tôi. Tô Gia Minh không mù, tự nhiên nhìn thấy chữ ghi phía trên, đáp án được giải thích rõ.

Tôi lấy thuốc, trả tiền xong, lướt qua Tô Gia Minh, đi thẳng.

Nhưng Tô Gia Minh lại đuổi theo, trực tiếp lôi kéo tay tôi, không thả.

“Cậu làm gì đó?” – Tôi cau mày. Cậu ta không nói, ở trên đường, lấm lét nhìn trái nhìn phải một phen, nhìn thấy một quán cà phê, trực tiếp kéo tôi đi vào.

Cũng tốt, tìm một chỗ uống thuốc – “Cho tôi một ly cà phê” - đem viên thuốc nuốt xuống.

Tô Gia Minh ở đối diện nhìn tôi, khuôn mặt nhỏ nhắn sắc bén, âm tình bất định. Hồi lâu, mới hỏi – “Tại sao lại uống cái này?”

“Vì thực hiện kế hoạch hoá gia đình, chẳng lẽ là trị mụn trứng cá?” - Tôi hỏi ngược lại.

“Cô không phải đã kết hôn rồi sao? Là anh ta ép cô đừng sinh con sao?” – Tô Gia Minh có chút căm phẫn hỏi

“Đừng có nghĩ anh ấy hư hỏng như vậy” – Tôi giải thích – “Là tự mình tôi muốn thôi”

Tô Gia Minh uống miếng nước đá, đoán chừng là muốn đem lửa giận làm giảm đi, nhưng vẫn không thành công, lại không nhịn được, nói, “Tần Khinh, tôi thật thất vọng đối với cô”

“Tại sao?” - Tôi mờ mịt, là thật, tôi còn không biết cậu ta đang ký thác trên người mình cái hy vọng gì.

Tô Gia Minh bộ dáng bất cứ giá nào, nói:

“Tôi không sợ xấu hổ, nói thật với cô, khi còn bé, cô ở trong lòng tôi chính là một Ultraman... nữ anh hùng, vốn cho là trưởng thành có thể càng kiêu ngạo hơn, nhưng bây giờ lại giống như những người phụ nữ tầm thường khác, không có tình yêu, vì môn đăng hộ đối mà kết hôn, huống chi anh ta còn đối với cô hờ hững, cô cũng nhịn, tôi thật đúng là sùng bái sai lầm người rồi!”

“Xã hội hài hòa làm con người bớt sùng bái” - Tôi cải chính.

“Cô đừng lãng tránh nữa” - Tô Gia Minh nghiêm túc nói.

Tôi nghe lời cậu ta, cũng không lãng tránh nữa, mà là nghiêm túc hỏi “Tô Gia Minh, cậu cảm thấy tôi bây giờ rất khổ sao?”

“Khổ” - Tô Gia Minh cau mày, vẻ mặt giống như là ngậm bồ hòn làm ngọt. “Hôn nhân của cô không có tình yêu, hơn nữa trong lòng chồng mình còn có người phụ nữ khác, quan trọng hơn là, người theo đuổi còn là cái người lần trước tôi đến nhà nhìn thấy, cái người có đôi mắt nhỏ lại kém cỏi như vậy, làm sao không khổ?”

Theo lời cậu ta nói cái người theo đuổi có đôi mắt nhỏ, đoán chừng là Hoa Nhất đi, thằng nhóc Hoa Nhất này, thực xui xẻo, đứng nằm tôi đều muốn chém.

“Nhưng mà….” – Tôi lại hỏi – “Cậu cảm thấy tôi bây giờ với khi còn bé, ai vui vẻ hơn?”

“Này, cái này không thể so sánh được, khi đó cô bị thương, dĩ nhiên sẽ không thể vui vẻ được”

Tôi thừa nhận, Tô Gia Minh không muốn thừa nhận sự thật này.

“Tôi bây giờ, cũng rất vui vẻ, so với khi còn bé, vui vẻ hơn nhiều, mặc dù có những lúc trong mắt mọi người trông rất thảm, nhưng thỉnh thoảng, chỉ có mình mới có thể chiêm nghiệm hạnh phúc. Gia đình, chính là bản chất con người”

Không phải là không nghĩ tới, nếu như gả cho một người khác, Vĩ Vĩ, thậm chí là Hoa Nhất, gả cho bọn họ, tôi sẽ hạnh phúc sao? Tôi cẩn thận cân nhắc, nếu không có Đường Tống, tôi sẽ hạnh phúc, nhưng vì có Đường Tống, trong lòng đã lấp đầy, rốt cục không thể chứa đựng thêm ai khác.

Từ nhỏ, về mặt vật chất, ông ngoại và bà ngoại cố gắng thỏa mãn tôi, nhưng mà về mặt tinh thần, tôi cằn cỗi, thiếu hụt, ít nhất là tình thương của mẹ, tôi đã từng cố gắng giành lấy, nhưng thất bại. Mà tình yêu, tương lai cũng chưa biết, không đến cuối cùng, tôi vẫn không chết tâm.

Tôi rất cố chấp, giày vò chịu khổ, cũng là tự tìm.

Cho dù sợ hãi, chưa tới cuối đường, cũng phải đi xuống, tôi hiện tại, giống như đứng trên sườn núi, phía dưới là vực thẳm, quay đầu lại, hoàn toàn không muốn, vậy thì chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước, cho dù vẫn sợ hãi, cũng phải đi.

Không tới bước cuối cùng, tôi sẽ không buông tha.

Nhìn một chút trên điện thoại di động, mười cuộc gọi nhỡ, tôi nghĩ cũng đến lúc nên đứng dậy rồi.

“Cô định đi đâu?” – Tô Gia Minh hỏi

“Tiếp tục sự nghiệp uống thuốc” – Tôi trả lời

“Cô thật không tế nhị” – Tô Gia Minh lắc đầu một cái, nói tiếp, “Tôi khuyên cô, nên mang bao đi”

“Như vậy tương đối tế nhị?” – Tôi buông tay

Chỉ là lười phải nói với cậu ta, trực tiếp ra cửa, gọi xe, về nhà.

Mở cửa ra, tôi quyết định giả bộ bệnh, trở về phòng, thoát đi một cuộc hỏi thăm, ở trên cầu thang thì nghe phòng bếp có động tĩnh, nhè nhẹ quay đầu lại nhìn, nhìn thấy Đường Tống đang cầm cái muỗng quấy trong nồi đang đun, mũi ngửi ngửi, phát hiện là món ức bò hầm khoai tây, món ăn tôi yêu thích.

“Đã về à” – Đường Tống cũng không quay đầu lại, mà là tiếp tục khuấy nồi canh cá.

Bóng lưng của anh, cao lớn trang nhã, vẫn một màu trắng như trong ký ức của tôi, xuất chúng, không tranh sự đời.

“Tôi sợ cô đói, trước nấu mấy món, lập tức sẽ tốt rồi”

Tôi dùng cái muỗng múc một miếng thịt bò nạm, tươi ngon, non mềm, cũng không có dầu mỡ, nhai nhai, bỗng nhiên tôi hỏi

“Anh không muốn biết vì sao tôi lại rời đi sao?”

“Tôi, có chút hiểu rõ, hình như có điểm mê hoặc” – miệng Đường Tống chân thật mà nói – “Tần Khinh, chúng ta thử một chút, chúng ta hãy thử bắt đầu quan hệ thân mật hơn một chút đi”

Còn hơn lời giải thích? Tôi từ sau vòng ôm chắc hông của anh, mặt dán chặt vào đường cong nơi sống lưng anh.

Hai người, bắt đầu thân mật hơn một chút.

Cực kỳ lâu sau, tôi mới phát giác, tôi và Đường Tống bắt đầu quan hệ chân chính, bắt đầu tại giờ phút này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.