Ồn Ào Nhỏ

Chương 30: Chương 30




Tôi tổng cộng ngủ hai ngày, đây cũng là sau này tôi mới biết. Khi tỉnh lại tôi phát hiện mình nằm trên giường lớn mềm mại, kiểu dáng cổ điển Châu Âu, màn che vàng nhạt rũ xuống, trang trí trong phòng đều là vật dụng cổ điển, chợt có chút cảm giác xuyên không. Hỏng rồi, trước kia thấy lưu hành xuyên không toàn là đến các triều đại lịch sử Trung Quốc, không ngờ mình lại xuyên không đến ngoại quốc.

Đầu vẫn còn chút choáng váng, nhất thời không rõ đã xảy ra chuyện gì, cho đến khi nhìn thấy Hòa Nhất ngồi trên ghế gỗ phong bên cạnh, trí nhớ mới giống như nước chảy vào trong đầu.

“Anh bắt cóc tôi?” – tôi hỏi Hòa Nhất

Hòa Nhất không phủ nhận, hai chân anh ta bắt chéo, con mắt hẹp dài nhìn tôi, trong mắt không có một chút cảm xúc, quả thực có chút tố chất của bọn buôn người.

“Tại sao muốn làm như vậy?” - Tôi hỏi.

“Muốn làm liền làm thôi” – Hòa Nhất trả lời rất là đáng đánh.

“Anh nghĩ có thể giam tôi cả đời?” - Tôi cảm thấy chuyện này không có khả năng

“Tôi chỉ nghĩ giữ em một lúc”

“Một lúc, có thể làm được cái gì?”

“Cái gì có thể làm”

“Anh không phải muốn ** tôi?

“Hơn thế, nếu chỉ cần chuyện đó, đại khái có thể lúc em hôn mê đã làm rồi”

“Chẵng lẽ anh không sợ, làm như thế có thể sẽ rước lấy phiền toái lớn?”

“Mỗi một chuyện đều có cái giá của nó, chỉ cần em cảm thấy đáng giá, đều có thể làm”

“Cùng với tôi đơn độc chung đụng một lúc, so với mất đi bạn tốt, cái nào quan trọng hơn?”

“Nếu như tôi nói phải, em sẽ cảm thấy vui vẻ sao?

“Tôi không biết”

“Mất đi bạn tốt, đó cũng là chuyện của tôi, em không cần lo lắng”

“Nơi này là nơi nào?”

“Ngoại ô nước Anh”

“Anh có nghĩ Đường Tống có thể đã điều tra ra, hơn nữa có thể đã chạy tới?”

“Căn cứ vào việc tôi đánh lạc hướng, hai tuần lễ, bọn họ không thể tìm được nơi này. Cho nên chúng ta có đủ thời gian ở chung, để hiểu rõ lẫn nhau”

Tôi cảm thấy Hòa Nhất đã không còn là người mà tôi biết, mặc dù lúc đầu anh ta hơi chút ngỗ nghịch, nhưng cũng là một người rất tự chủ, mà bây giờ anh ta cho tôi cảm giác, là một người bất cần, mà bất kỳ cái gì bất cần, đều rất đáng sợ.

“Còn có cái gì muốn hỏi nữa không?” – Hòa Nhất buông lỏng tay.

Tôi nhìn anh ta, hỏi một câu, giờ phút này mà nói là vấn đề quan trọng nhất --------- “nhà vệ sinh ở đâu?”

Ăn uống, vệ sinh, đây là chuyện tục khí chân thật nhất trong hoạt động sinh lý của con người, sau khi vệ sinh xong, tôi bắt đầu đến phòng ăn.

Nhân tiện xem xét một chút, tôi phát hiện nơi này quả thật như lời Hòa Nhất nói, là một biệt thự ở ngoại ô, hai tầng lầu, 18 phòng ngủ, ngoài trước là bãi cỏ bằng phẳng, dưới ánh mặt trời, xanh biếc sáng ngời, bên cạnh bãi cỏ là lùm cây um tùm, đầy đủ những giai điệu lạ kỳ, biệt thự với hồ bơi và sân tennis, rất thích hợp giải trí và du lịch. Tôi cảm thấy nơi này dùng làm nơi giam giữ con tin thật là phí của trời

Quản gia, đầu bếp, người giúp việc tất cả đều là người Anh, vì vậy bưng lên món ăn tất cả đều là kiểu Anh.

Thịt bò nướng với bánh pudding Yorkshire, thịt bò nướng vừa chín, bánh pudding mềm, cộng thêm gia vị nước thịt, quả thật không tệ, không hổ là món ăn nước Anh.

Lẩu Lancashire, thịt cừu, hành tây cùng với khoai tây, một món hoàn hảo, thịt cừu hương vị thật tuyệt, mềm mại và ngon ngọt.

Ngoài ra còn có cá hồi hun khói, kem hoàng gia, đậu phụ, lòng cừu v.v…

Tuy nói món ăn Anh được đánh giá thứ hai trên toàn thế giới đếm ngược, ngay cả Smecta cầm tiêu cũng có chút tận tình khinh bỉ, cũng may hôm nay khẩu vị của tôi không tệ, đoán chừng là do bụng đói hai ngày, nên ăn được không ít.

Chờ bụng đại khái no được bảy phần, thì tôi bắt đầu tán gẫu với Hòa Nhất.

“Hỏi này chút, tôi muốn từ nơi này mà chạy trốn, sẽ gặp được tình huống như thế nào?” – tôi một bên uống rượu đỏ, một bên hỏi.

“Bốn phía đều có vệ sĩ canh chừng 24h, còn có chó săn, chỉ cần phát hiện động tĩnh, trước tiên sẽ nhào tới cắn xé” – Hòa Nhất tri vô bất ngôn, rất thích ý mà cho tôi đáp án. (tri vô bất ngôn: biết sẽ nói cho nghe)

Tuy nói Tần Khinh tôi không sợ chó, nhưng mà bị chó cắn xé một miếng thịt trên bắp chân thật không thể tưởng tượng, tôi tạm thời buông tha kế hoạch chạy trốn, dù sao, Hòa Nhất bắt cóc tôi thì nhất định đã đem nơi này nghiêm phong cẩn thận, làm khó trí thông minh của mình, tôi đây không muốn.

Hôm nay chỉ có thể hy vọng Đường Tống mau mau tìm được nơi này.

Tuy nói tôi là trạch nữ (trạch nữ: người luôn chui rút trong nhà), trạch nữ chỉ dùng Computer, mà nay Hòa Nhất tịch thu toàn bộ mọi thứ có thể liên lạc với bên ngoài, tôi chỉ có thể dựa vào việc xem tiểu thuyết sống qua ngày, mà còn là tiểu thuyết nguyên bản Anh, quá ư là thử thách trình độ tiếng Anh của tôi, tôi đặc biệt muốn hướng Hòa Nhất xin một cuốn từ điển……..để tra từ, nhưng hơi do dự, cảm thấy quá mất mặt, nên quên đi.

Tôi đang ngồi trên ghế salon đọc tiểu thuyết, Hòa Nhất ngồi xuống đối diện với tôi, cầm sâm banh nhấm nháp, ở giữa là lò sưởi âm tường, không khí này, có thể nói, thật là lãng mạn --- ý tôi là, nếu như ánh mắt Hòa Nhất không giống tiểu Dã Lang phát ra ánh sáng xanh nhìn chằm chằm vào tôi.

Tần Khinh tôi từ trước đến nay nội tâm rất mạnh mẽ, mặt đối mặt với cặp mắt lang sói kia, coi như đó là một cái bóng đèn huỳnh quang nhỏ, tiếp tục đọc sách.

Tôi bất động, nhưng địch không chịu muốn động, đứa nhỏ Hòa Nhất này uống xong một chai sâm banh, để cái ly xuống, liền đi tới bên cạnh tôi ngồi xuống.

Đọc sách, đọc sách, trong lòng tôi mặc niệm, nhưng Hòa Nhất đã từ từ đến gần, dùng cái mũi ngửi tóc tôi.

“Anh lên chức chó nhỏ sao?” – ánh mắt tôi không rời trang sách, tạm thời giả bộ bình tĩnh.

“Tóc thật thơm” – Hòa Nhất tiếp tục ngửi.

“Đừng dựa gần tôi quá, tôi không quen” – nói xong tôi dịch mông nhích qua một bên.

Cái mông Hòa Nhất cũng hoạt động theo tôi, còn để tay lên trên chỗ dựa cái ghế sau lưng tôi, càng thân mật hơn.

“Nóng quá” – tôi đứng dậy muốn chạy qua chỗ ngồi đối diện.

Nếu mà Hòa Nhất bỏ qua, hắn cũng không gọi là Hòa Nhất, đứa bé này da mặt dày đến trình độ nhất định, cư nhiên kéo tôi vừa mới chuẩn bị đứng dậy về chỗ cũ, vả lại lật người một cái, đem tôi vây lại.

“Nếu anh dùng sức mạnh, tuyệt đối có thể thành công, nhưng đồng thời trên người sẽ thiếu đi một số món” – tôi uy hiếp.

Hòa Nhất mỉm cười, môi thật mỏng, sáng bóng, trong miệng mùi thơm sâm banh vừa mới uống – “Đại Khinh, có thể vì em mà thiếu mất một cái linh kiện, tôi rất cam tâm, rất tình nguyện”

“Anh có thể đừng làm mấy cái chuyện làm cho tôi chán ghét như vậy hay không?” – tôi cau mày.

“Vậy làm sao mới không để em chán ghét tôi?” – Hòa Nhất hỏi ngược lại.

“Thả tôi về, đừng kiên quyết quấn tôi bắt tôi chơi cái trò chơi biến thái này với anh nữa, tôi sẽ không ghét anh” – tôi nói

Hòa Nhất nhàn nhạt cười một tiếng, xinh đẹp đến đòi mạng – “Đại Khinh, nếu như vậy không bằng em cứ chán ghét tôi đi”

Đứa nhỏ này đúng là không thuốc chữa. Tôi tốn hơi thừa lời, muốn giống như đám chó săn ở bãi cỏ kia tùy lúc có thể cắn bắp chân tôi nếu muốn chạy trốn cũng muốn cắn “vật nhỏ” của Hòa Nhất một cái.

Nói thì chậm nhưng diễn ra rất nhanh, nấu cơm không bằng mua đồ ăn bên ngoài, đứa nhỏ này cư nhiên trước khi tôi kịp thời phản ứng liền giống như gà con mổ thóc mà hôn tôi, tôi đang cảm thấy người này làm thế nào mà chờ tôi hôn mê hai ngày thì trở thành người lịch sự như vậy, lại thấy môi xuất hiện đau cùng với mùi tanh thì tôi cảm thấy ý nghĩ của mình quá lương thiện, cái gì mà gà con mổ thóc, rõ ràng là ác lang giành ăn ----- hắn căn bản không phải muốn hôn tôi mà là cắn tôi.

Hòa Nhất quả thực quá cầm thú, tường rách khi dễ, tôi nhìn chằm chằm anh ta, sử dụng ánh mắt biểu đạt ngôn ngữ trong lòng mình.

Hòa Nhất mỉm cười, cười đến rất vui vẻ - “Tần Khinh, nhớ lấy, đời này, có một người đàn ông lấy đi một miếng thịt của em”

“Tôi nhớ không nổi” – tôi không muốn anh ta đắc ý.

“Em phải nhớ” – Hòa Nhất vươn một ngón tay, lau môi tôi, tôi nhìn thấy nhàn nhạt vết máu dính trên ngón tay anh ta, đích xác là của tôi. Anh ta đưa ngón tay bỏ vào trong miệng, thưởng thức mùi vị ngai ngái, cười thêm một tiếng, đi ra khỏi phòng đọc sách.

Nhìn bóng lưng anh ta, tôi trầm mặc một hồi lâu.

Đứa nhỏ này, mắt hẹp dài, không cần cười, chỉ cần híp cũng không nhìn thấy rồi.

Ăn cơm tối xong, tiếp tục đọc sách, cho đến khi hai mắt bắt đầu đánh nhau, tôi trở lại phòng ngủ, chuẩn bị tắm một cái rồi ngủ, nhưng nhìn lại, Hòa Nhất cũng đang nằm trên giường, mà còn mặc áo choàng tắm, xem ra ai đó chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ trên giường.

Tôi xoay người, muốn đi ra ngoài, tìm mười bảy phòng ngủ còn lại, nhưng Hòa Nhất thong thả nói cho tôi biết, tôi ngủ phòng nào anh ta cũng sẽ đi theo.

“Vậy tôi không ngủ giường, ngủ trên sofa đi”

Hòa Nhất nói – vậy cũng được, hai người chen trên một cái sofa càng thân mật, dẽ dàng lau súng cướp cò hơn.

Suy nghĩ một chút, thân thể đàn ông cấu tạo phức tạp, không có chuyện gì không nên một chỗ, tránh đưa tới hành vi phạm tội. Hơn nữa, nơi này là địa bàn của anh ta, tôi chính là tránh đáy hồ bơi cũng chạy không thoát, dứt khoát liền như ý nguyện của anh ta, nằm trên giường tốt hơn.

Sau khi nghĩ kỹ, tôi vào phòng tắm rửa mặt, đi vào mới phát hiện, ý tưởng quả nhiên đủ lãng mạn, trong bồn tắm đã chuẩn bị sẵn nước nóng, còn lấy dược thảo Lavender bỏ vào bồn tắm, chung quanh toàn là nến, mùi hương trong phòng ấm áp. Cởi quần áo, nằm vào bên trong, nước ấm vừa vặn thích hợp, thoải mái, tôi thở dài.

Nhắm mắt lại, cũng là nghĩ đến Đường Tống, lúc này anh có đang đi tìm tôi? Không nghĩ ra, tình cảm mới vừa tiến triển thì lại xảy ra chuyện như vậy, vẫn là làm việc tốt thường khó khăn? Có thể nhất định không thể ở chung một chỗ? Người sống trên đời, thật sự quá nhiều phiền não.

Nghĩ tới anh, suy nghĩ không ngừng lại được, nhớ tới thới gian cuối lớp 12, lúc chụp hình tốt nghiệp trên sân thể dục trước lớp của anh, chúng tôi chụp hình xong, tôi cũng không có rời đi, mà là xa xa nhìn anh. Màu áo T-shirt trắng, nhẹ nhàng, kiểu tóc khoan khoái, hình dáng anh tuấn. Lại nhớ tới hai năm trước trên hành lang anh kéo tay tôi một cái, chớp mắt, ký ức hãy còn mới mẻ. Thêm nữa, có lẽ đó là thời gian cuối cùng học chung. Lúc đó, mặc dù biết anh muốn dự thi đại học, nhưng cũng không có ghi danh, bởi vì đó là nơi anh cùng Phạm Vận hẹn ước, không có vị trí cho tôi. Bất kể có phải là tôi yêu trước hay không, tóm lại, thời gian bọn họ ở chung với nhau, tôi không có tư cách chen vào ^_^.

Cũng không cố ý chờ đợi, chỉ là không gặp mặt nữa có thể làm cho tôi quên Đường Tống, vì vậy cứ tiếp tục yêu như vậy, cho đến nhiều năm sau, trời cao an bài anh một lần nữa xuất hiện trong sinh mạng của tôi. Nhiều năm trước bởi vì tôi do dự mà bỏ lỡ anh, tựa như Hòa Nhất nói, bất cứ chuyện gì cũng đều có giá cao, tôi mất đi cái giá cao chính là trong lòng anh đã lưu lại một bóng hình xinh đẹp không phai.

Trí nhớ lạnh dần, nước cũng lạnh, tôi lau khô thân mình, rửa mặt, chải đầu xong ra khỏi phòng tắm.

Hòa Nhất vẫn còn chờ ở đó, tôi trước sau vén chăn lên đưa lưng về phía anh ta ngủ, nhưng trong lòng rõ ràng biết, thử thách chỉ mới bắt đầu.

Quả nhiên, chưa tới bao lâu, tay của anh ta từ dưới chăn mò đến, vòng qua eo tôi, người ta nói muốn vòng qua thì vòng đi, tay kia còn không đàng hoàng, tùy lúc còn có khuynh hướng tấn công.

“Đàng hoàng ngủ được không?” - Tôi hỏi.

“Không được” – Hòa Nhất đáp lại, thật ra cũng rất thành thật.

Tôi không nói gì, cùng Hòa Nhất nói chuyện sẽ tức mà chết.

Tôi không nói lời nào, hình như người ta cũng không thể không nói, Hòa Nhất sát lại gáy tôi, nhẹ giọng hỏi – “Nói cho tôi biết, tại sao lại yêu Đường Tống?”

“Giống như đại đa số loài chim, mắt nhìn thấy động vật đầu tiên sẽ xem là mẹ của mình, liền sinh sống theo, mà người đầu tiên tôi nhìn thấy chính là Đường Tống, cũng sẽ sinh ra yêu anh ấy, đây là một loại hành vi ấn ký” – nói xong lời nói này, trong nháy mắt tôi cảm giác mình bị lây nhiễm tư tưởng của Tô Gia Minh.

“Nhưng mà em là người” – Hòa Nhất không hài lòng đáp án này.

“Như vậy tôi hỏi anh, vì sao yêu tôi? – tôi hỏi ngược lại.

“Bởi vì em đặc biệt” – Hòa Nhất đáp.

“Đừng nói vậy, tôi nhiều lắm chỉ là có điểm mới mẻ” – tôi nói. Thật ra Tần Khinh tôi vẫn tự hiểu rõ bản thân mình.

Không khí trầm mặc ba giây, Hòa Nhất chủ động đem mấy câu này đi chọn lọc.

“Phụ nữ đặc biệt rất nhiều, tại sao là tôi?” - Tôi tiếp tục hỏi.

“Bởi vì, em là Tần khinh” – Hòa Nhất nói ra câu nói rất giống lời thoại trong phim.

“Bởi vì, anh ấy là Đường Tống” - Tôi gậy ông đập lưng ông.

“Nhưng em quên, tôi là Hòa Nhất” – Hòa Nhất nói xong, đôi tay kia lại bắt đầu không đứng đắn, bắt đầu đối với tôi chân chính giở trò.

“Cặn bã” – Tôi vừa phản kháng vừa mắng.

“Em bây giờ mới phát giác điểm này?” – Theo những lời này mà đoán, Hòa Nhất đối với chính mình nhận thức cũng rất là chân thật.

Hòa Nhất tiếp tục tiến hành hành động của mình, tôi cũng tiếp tục vận động bạo lực không hợp tác. Trong quá trình này cùng Hòa Nhất tiêu hao một số calori, có thể liệt kê như sau:

1/ cởi quần áo khi tôi chưa đồng ý, tiêu hao 180 ca-lo-ri.

2/ vuốt ve bạo lực, tiêu hao 60 ca-lo-ri.

3/ sử dụng lưỡi hôn sâu, tiêu hao 65 ca-lo-ri.

4/ động đậy thân thể phát ra tiếng, tiêu hao 38 ca-lo-ri.

5/ tiểu đệ đệ hùng vĩ đứng vững, tiêu hao 6 ca-lo-ri.

6/ giở trò trước mục tiêu, tiêu hao 8 ca-lo-ri.

Mà ca-lo-ri của tôi, lúc toàn bộ phản kháng cùng với bị trấn áp rồi phản kháng rồi bị trấn áp, hoạt động tiêu hao càng nhiều ca-lo-ri hơn.

Hiện tại nhìn lại, cả người tôi giống như con tôm bị lột da, trơn bóng mà nằm trên giường, không phải là tôi không cố gắng phản kháng, chỉ là lực lượng nam nữ quá mức cách xa, đặc biệt là đối mặt với Hòa Nhất.

Đàn ông mà biến thái như thế vả lại thú tính đại phát thì tôi bị chế ngự đến nhếch nhác

“Anh phải hiểu rõ…” – tôi cảnh cáo Hòa Nhất – “Tôi mặc dù không ngăn cản được anh, nhưng nếu anh làm chuyện mà tôi không mong muốn như vậy, cả đời này tôi cũng không tha thứ cho anh, Đường Tống cũng sẽ như vậy”

“Nếu như tôi sợ các người không tha thứ, em cũng sẽ không bị trói tới nơi này” – Hòa Nhất chợt cười nhẹ, ánh đèn trong phòng nhu hòa, nhưng mặt mũi của anh ta lại nhàn nhạt bên trong bóng tối.

Việc đã đến nước này, tôi đành chấp nhận, chỉ có thể cắn răng, nhắm mắt, nhẫn nại, coi như là bị chó săn cắn một cái, thôi, thú tính người quá ác, dứt khoát coi như bị con vịt nhỏ trong khách sạn phục vụ một phen, còn được miễn phí.

Lúc tôi đang tiến hành hoạt động an ủi cuộc sống lịch sử mạnh mẽ của mình, Hòa Nhất lại tiếp tục nằm trên người tôi, nhưng kỳ quái là, tôi phát giác hắn cũng không tiến hành bất kỳ tổn thương nào với tôi -------- Hòa Nhất một tay giữ tôi, mà một tay kia thì cùng với tiểu đệ đệ của mình có tiết tấu, có quy luật, vận động từ chậm dần đến nhanh chóng.

Tôi có chút sửng sốt, tạm thời quên phản kháng.

Ở trên người tôi, Hòa Nhất từ từ tăng nhanh động tác, hơi thở dần dần nóng rực, tiếng thở dốc rõ ràng có thể thấy được, trên mặt đẹp đẽ xuất hiện một loại thần sắc vui vẻ pha lẫn thống khổ.

Vì tránh để cho mình bị cái gì gì…Tôi bây giờ chỉ có thể cùng Hòa Nhất đứng trên một trận tuyến, lòng tràn đầy mong đợi hàng vạn con cháu của hắn vội vàng lao ra.

Rốt cuộc, tại lúc vận động kịch liệt, thân thể hắn cứng ngắc, theo trên bụng tôi có thêm một cỗ lạnh ẩm ướt, anh ta xụi lơ, té xuống trước ngực tôi, nặng nề thở.

Tôi vẫn không dám nhúc nhích, bởi vì sợ đứa nhỏ này Thiên Phú Dị Bẩm, Kim Thương Bất Khuất, sợ hắn chỉ là mới vận động nóng người, kế tiếp lấy tôi khai đao, hành động thật.

May mắn Hòa Nhất là người đàn ông bình thường nghiêm túc, lúc trạng thái không còn kích thích, tiểu Hòa Nhất từ từ mềm nhũn xuống. (NLH: haiz haiz….thật là…haiz haiz)

Tôi chỉ có thể là cám ơn trời đất.

~~~~~~~~~~~~~~~~end 30~~~~~~~~~~~~~~~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.