Lần này bệnh khá lâu, khi tỉnh lại đã là một tháng sau, thời tiết cuối thu. Mở mắt ra là sáng sớm, tuy có ánh mặt trời, nhưng cũng không ấm áp lắm. Lúc ấy, trong phòng bệnh có hai bóng người, đều mặc áo trắng, bóng trắng bên cạnh tôi vừa rút ống tiêm truyền dịch ra, vừa cười nói – “Đường tiên sinh, anh đối với vợ anh thật tốt” – Một đầu bóng trắng khác đang loay hoay cắm hoa bách hợp, điềm đạm nhu hòa, mùi hương duy nhất làm gian phòng ấm áp.
Tôi đem mắt mở ra và yên lặng, nhìn về phía cái bóng đang loay hoay cùng bó hoa – so với trí nhớ tôi bóng dáng ấy hơi gầy đi.
“A, Đường phu nhân tỉnh” – hộ sĩ áo trắng nhìn thấy tôi mở mắt, lập tức đi ra ngoài gọi bác sĩ.
Trong phòng bệnh, Đường Tống đến bên cạnh tôi, đưa tay sờ sờ gương mặt tôi, nhẹ giọng nói – “chúng ta về nhà”
Anh lặp lại lời hứa, dẫn tôi về nhà.
“Ừm” – Tôi mở miệng, lại phát hiện giọng nói có chút khàn. Không đợi tôi yêu cầu, Đường Tống liền bưng đến một ly nước, tỉ mỉ đút cho tôi uống, từ từ nuốt xuống vài hớp, thấm giọng cổ họng, tôi mới nói – “mới vừa rồi nghe hộ sĩ kia nói, lúc em hôn mê ở đây, anh đối với em vô cùng tốt”
Đường Tống không lên tiếng, nhưng thần sắc trên mặt rất dịu dàng, lúc anh đang dịu dàng, tôi lại hỏi tiếp – tôi nói – “Anh cho người hộ sĩ đó bao nhiêu tiền, để cho cô ấy đợi đúng lúc em tỉnh liền nói mấy lời đó cho em nghe?”
Dịu dàng trên mặt Đường Tống chợt dừng lại, tôi có chút dễ chịu. (NHL: bạn này thik bị ngược ta)
Đang lúc tôi âm thầm dễ chịu, người ta lên tiếng – “Thật ra cũng không có cho thứ gì lớn, chỉ mấy hộp trang sức của em thôi”
Lần này đến phiên vẻ mặt dễ chịu của tôi dừng lại, người ta nói “tự tạo nghiệt”, tự mình nói tự mình bị thương.
Bác sĩ chạy tới, tiến hành 360 độ toàn bộ trên dưới kiểm tra cho tôi, xác định thân thể tôi không có gì đáng ngại, chỉ là sau khi bệnh còn yếu, cần ở lại bệnh viện tiếp tục điều dưỡng một chút, dù sao cũng đã ở lâu như vậy, còn sợ cái gì, tiếp tục ở thêm chứ sao.
Chuyện tình ở nước Anh, chúng tôi cũng không nhắc lại một chữ, giống như đây chẳng qua là một giấc mộng, theo sốt cao của tôi mà phát ra, cơn mộng hư ảo. Tôi hiểu rõ Đường Tống không đem chuyện này nói với bất luận kẻ nào khác, bởi vì bạn bè đến thăm tôi, sắc mặt bình thường, tôi cũng vậy chưa từng hỏi qua chuyện tiếp diễn phía sau đó, cùng một trận tuyến, hai bên phối hợp ăn ý, đem chuyện kia chôn vào trong ký ức.
Tôi không có tâm tình phập phồng gì, có thể làm thế nào đây? Chuyện đã xảy ra, tôi không thể đi nhảy lầu hoặc treo cổ, không đáng giá bởi vì người khác phạm lỗi mà đi trừng phạt bản thân. Biện pháp duy nhất chính là quên đi, trình độ lớn nhất quên đi. Mặt khác, tôi cũng không muốn làm Đường Tống lo lắng. Tuy nói sau khi tôi tỉnh lại, Đường Tống không có vẻ gì dị thường, nhưng cảm thấy đứa nhỏ này đặc biệt để ý tâm tình của tôi, tôi nhăn mày, anh đưa lưng về phía tôi cũng có thể phát hiện được. Tôi cảm thấy, trong lòng anh chắc chắn rất mệt mỏi, nên tôi tự giác, không thể làm anh lo lắng thêm.
Cho nên, nhiệm vụ mỗi ngày của tôi là có đồ ăn thì ăn, không có thì vọc máy vi tính, mỗi ngày ngâm mình trong ma thú, hoặc là cùng một nhóm người đi đánh boss, hoặc bắt đầu luyện tiểu thuyết, cuộc sống gia đính trôi qua tạm ổn.
Ngoài ra, tôi cuối cùng kết luận, Tô Gia Minh thằng nhóc này chính là ẩn ẩn hiện hiện, hiện ra, căn bản không ai thông báo với cậu ta, tự nhiên cũng có thể tìm tới, lúc nghỉ ngơi bỏ chạy đến tìm tôi, cầm lên trái cây người khác tặng tôi mà ăn, cuồng nuốt, giống như quỷ đói đầu thai.
Tôi rất kỳ quái – “Làm sao cậu tìm được tôi?” – Tôi hỏi.
“Căn bản không tính tìm cô, nhưng mà có nghe đồng nghiệp nói, bệnh viện này hộ sĩ nào cũng trẻ tuổi, xinh đẹp, tựa như những đóa hoa, tôi nghĩ ngày nào đó chạy tới vườn hoa này ngó ngó, kết quả, vừa đến thì ngửi được mùi vị của cô, nên đuổi tới đây” – Tô Gia Minh giải thích.
Tô Gia Minh ma thú không tệ, hai chúng tôi song kiếm hợp bích, đoạt được không ít cực phẩm trong kênh thế giới, đưa tới một mảng mắng chửi xì xèo, nhìn ở cấp bậc của cậu ta, tôi cũng không có đuổi cậu ấy ra ngoài.
Nhưng thật như trời đánh, đang lúc nghỉ ngơi, đứng chờ sắp xếp bản sao, đứa nhỏ này đột nhiên hỏi – “Đại Khinh, cô rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
“Sao lại hỏi như thế?” – trong lòng tôi lộp bộp một tiếng.
“Cô không soi gương sao, cả ngày ăn nhiều như vậy, cũng còn gầy như vậy, nhất định là có tâm sự” – Tô Gia Minh đưa gương tới trước mặt của tôi, tôi cẩn thận nhìn, quả thật, cố gắng chút thì thành mặt trái xoan rồi.
“Hiện tại đang thịnh hành gầy mà, đẹp vô cùng, hơn nữa, tôi bệnh nặng một trận, có thể không gầy sao?” – Tôi nói.
“Lừa gạt đi, lừa gạt đi, cô cả ngày cũng không nói thật với tôi, mất tích lâu như vậy, gặp lại chính là nóng sốt nằm viện, hơn nữa, còn thường mất hồn, cô mà không gặp chuyện gì, tên tôi liền bổ làm đôi đi” – Tô Gia Minh có chút tức giận.
“Đường Tống vì sao gần đây cứ nhìn chằm chằm cô, chỉ sợ vừa quay lưng là cô liền xảy ra chuyện gì, mỗi lần ra cửa còn dặn dò tôi chăm sóc cô thật kỹ” – Tô Gia Minh không biết ăn cái gì có lúc thật thông minh.
Tôi thật sự không nghĩ tới, mình và Đường Tống mỗi người đều rất cố gắng, vẫn bị người khác nhìn ra.
Tô Gia Minh tùy tiện lừa gạt thì có thể cho qua, nhưng Duy Nhất thì không thể rồi, dù sao tôi mất tích cũng không nhận điện thoại của cô ấy, hơn nữa sau đó sốt cao nhập viện, nghe nói tôi hôn mê, cô liền từ Mỹ bay về thăm tôi mấy lần, sợ tôi có chuyện gì sẽ không ai đánh rắm cùng cô nàng huyên thuyên rồi. Tôi tỉnh lại không bao lâu, đứa nhỏ này lại chạy tới, đến thì đến, tôi quyết định không để cho cô ấy biết chuyện, không phải là không xem cô là bạn, chỉ sợ cô quá chí cốt, biết tôi bị khi dễ, trong cơn tức giận không biết làm ra chuyện gì.
Duy Nhất cũng không hỏi gì nhiều, mỗi ngày cứ như vậy tới phòng bệnh của tôi đi dạo vài vòng, mang đồ ăn vặt và tạp chí xử lý. Lúc tôi từ từ thả lỏng thì đứa nhỏ này ngày nào đó, đứng trước cửa, khoanh tay ngang ngực, nhìn tôi, ánh mắt kia, thật rợn người.
Tôi vốn là đang nhấm nháp cánh gà nướng, bị cô ấy nhìn như vậy, ăn cũng không nổi. Chỉ có thể lau tay, hỏi, - “Sao thế?”
“Đại Khinh, cậu tính xem chúng ta quen nhau đã bao lâu rồi” – cô ấy hỏi.
Tôi vừa nghe, trong đầu có chút buồn bực, cô cô này bình thường bình thường không ôn chuyện cũ, một khi ôn chuyện tôi sẽ gặp nạn.
Nhưng nói phải nói, tôi bấm đốt ngón tay, tính toán, nói, - “hơn mười năm rồi, sao?”
“Tớ đối với cậu thế nào?” – Cô tiếp tục hỏi.
“Vô cùng tốt, nếu cậu là nam, tớ lập tức bỏ Đường Tống, gả cho cậu” – Tôi nói như móc tim móc phổi, còn kém không có than thở khóc lóc thôi.
“Vậy tại sao cậu bị khi dễ không nói với tớ? Không xem tớ là chị em đúng không?” – Duy Nhất cau mày, nổi giận.
Nhìn dáng vẻ, chuyện ở Anh quốc kia, chắc là cô đã biết thất thất bát bát. Lừa gạt cũng không thể được, tôi tiếp tục cầm cánh gà lên gặm, gặm một nửa, lại để xuống, nói – “Duy Nhất, cậu muốn tớ nói như thế nào? Chuyện này tớ không muốn suy nghĩ đến, mỗi lần nghĩ đến liền đau xé tâm, tớ cũng không phải Nguyệt Quang Bảo Hợp, không thể hướng về phía ánh trắng mà hô to “mít thơm”, sau đó hê một tiếng quay lại thay đổi chuyện quá khứ. Tớ cũng biết rằng, không đề cập tới chuyện này thì chuyện này sẽ không xảy ra, nó vẫn tồn tại, vẫn luôn tại đây, nhưng chúng ta không thể nói không sao, thì bắt nó đem ra ngoài, mỗi mồng một, ba mươi thì cúng tế nó được? Tớ xem hay không xem cậu là chị em trong lòng cậu rõ ràng nhất, cậu là một người hiểu chuyện, nếu tớ có điểm dị tâm, sớm bị cậu xé tan tác rồi, còn có thể tốt đẹp mà ở chỗ này sao?”
Một hơi nói, mắt nhìn thấy cổ họng Duy Nhất lăn qua lăn lại, trên không ra trên, dưới không ra dưới, kìm nén quá mức, thật lâu sau tức giận mới chậm rãi tan biến, tôi bên này đang bịt mũi đề phòng cô ấy tức giận, Duy Nhất chợt quay đầu đi, nửa ngày cũng không quay lại.
“Sao vậy” – tôi hỏi đến mấy lần, đứa nhỏ này cũng không xoay đầu lại, “núi không dựa ta, ta đi dựa núi”. Đứng dậy, mang dép vào, chạy tới nâng cằm cô hướng bên này tôi xoay lại, cư nhiên nhìn thấy mắt đứa nhỏ này hồng hồng, nén nước mắt.
Tôi có chút luống cuống, từ nhỏ đứa nhỏ Duy Nhất này chưa bao giờ khóc qua.
“Cậu đừng như vậy” – tôi nói.
“Tại sao không thể như vậy? Tớ không chịu được, Đại Khinh, tại sao cậu chịu khổ nhiều như vậy chứ? Hắn ta tại sao lại khi dễ cậu như vậy?” – Duy Nhất chợt khóc lên, nước mắt kìm nén kia, ào ào chảy ra.
“Này này này, tớ thật sự không sao, cậu xem, không phải tớ rất tốt sao? Đừng khóc, nhìn cậu như vậy, tớ rất khó chịu, thật” – Tôi ôm Duy Nhất, cảm giác toàn thân mình cũng theo cô mà run rẩy.
“Nhìn đi, bảo cậu không chịu nghe, nhất định đòi gả cho Đường Tống, người nhận thức lộn xộn, nếu không gả cho anh ta, trong lòng cậu sẽ khổ như vậy sao? Sẽ chịu cái tội này sao? Đại Khinh, cậu không uất ức, cũng phải để tớ uất ức? Cậu từ nhỏ đều như vậy, bị mẹ đánh hừ một tiếng cũng không hừ, còn nhìn tớ mà cười, còn nói là không sao. Đại Khinh, Đàm Duy Nhất tớ cái gì cũng không sợ, duy nhất chỉ sợ nụ cười kia của cậu, thật đau lòng” – Duy Nhất dứt khoát nằm sấp lên vai tôi, khóc bù lu bù loa.
“Duy Nhất, tớ thật sự không sao” – Tay chân tôi có chút luống cuống.
“Không cho nói không sao” – Duy Nhất hung hăng với tôi – “Tớ rất chán ghét cậu cậy mạnh như vậy?”
Tôi chỉ có thể không nói gì, yên tĩnh vuốt vuốt sóng lưng cô ấy, từng nhịp từng nhịp, hồi lâu, đợi cô ổn định, mới chậm rãi nói – “Duy Nhất, hãy nghe tớ nói, chuyện này, tớ đã muốn quên nó đi, không muốn ai nhắc tới, dù sao, đây cũng không phải chuyện tốt gì, đúng không? Nói thật, tớ cũng không phải cậy mạnh, dĩ nhiên, tớ cũng không thể chịu đựng được, vừa nghĩ tới Đường Tống tận mắt nhìn thấy sự việc kia, tớ liền không thể chịu đựng được. Nhưng mà có thể làm gì? Người sống trên đời, luôn có một số chuyện khó khăn cần chịu đựng, cũng không thể chuyển nó thành thuốc ngủ uống vào, nhắm mắt rồi xong. Tớ còn sống, Đường Tống cũng sống, tớ cùng anh ấy nguyện ý quên đi chuyện này. Không nói với cậu, chính là sợ cậu đi truy cứu, thật không có ý nghĩa, cậu ta đã bị trừng phạt, không cần phải đi dây dưa nữa, hiểu chưa?”
Thật vất vả, Duy Nhất mới nghe lời tôi nói …., gật đầu một cái.
Tôi bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì, - “Đúng rồi, làm sao cậu biết chuyện này” – tôi hỏi.
“Tìm thám tử điều tra, mặc dù Đường Tống lừa gạt rất tốt, nhưng mà sẽ luôn để lại dấu vết, hơn nữa, cậu có gì đó không đúng, tự nhiên cũng có thể hiểu được” – Duy Nhất giải thích.
Tôi lại nghĩ đến chuyện xấu nhất có thể, tiếp tục hỏi – “Vậy anh trai cậu, anh ấy cũng không biết chuyện này chứ?”
Duy Nhất không nói gì, một khi cô ấy không nói, tôi biết ngay chuyện này hỏng bét.
“Làm sao cậu để anh ấy biết chuyện này?” – Tôi tức giận nói.
“Chuyện này vẫn là anh ấy thuê thám tử điều tra, làm sao tớ có thể gạt được?” – Duy Nhất cũng rất uất ức.
“Cậu còn có chuyện gì chưa nói, nói hết ra đi” – Tôi nói.
“Cũng không có gì, chỉ là, anh ấy sáng nay tra ra được chỗ ở của Hòa Nhất rồi” – giọng Duy Nhất nho nhỏ lại.
Nghe xong lời này, lòng tôi nhất thời lạnh băng, lập tức gọi điện thoại cho Vĩ Vĩ, kết quả tắt máy, lần này tuyệt đối hỏng bét.
Vĩ Vĩ nhất định là đi tìm Hòa Nhất, giúp tôi báo thù rồi!