Ồn Ào Nhỏ

Chương 3: Chương 3






Cơm nước xong, tôi đi dạo với Đàm Duy Nhất cho tiêu thực, đi dạo đến khu bán sản phẩm điện tử, tôi chỉ vào hình quả táo cắn thiếu một miếng, vui vẻ:

“Đây không phải là thương hiệu Đoạn Hựu Hồng yêu thích sao? Sao không đem từ nước Mỹ về cho hắn?”

Đàm Duy Nhất nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức thay đổi.

Đoạn Hựu Hồng là điểm yếu của Đàm Duy Nhất

Đoạn Hựu Hồng cũng là bạn học thời đi học của chúng tôi.

Đoạn Hựu Hồng thật là một tai họa.

Đoạn thiếu gia, thật xấu, thật giảo hoạt, bình thường đã xấu, từ bề ngoài đến trái tim đều rất đen, quanh đi quẩn lại thật nham hiểm, từ lúc còn nằm trong kén, cười một tiếng đã hoa đào đầy trời, môi mỏng, trời sinh bạc tình.

Thái độ của người này đối với phụ nữ là không chủ động, không cự tuyệt, không phụ trách.

Đối với người ngoài thật phân biệt, nhưng nói đến cái người chơi từ nhỏ đến lớn, lại rất cực đoan, ngươi xô hắn phỏng chừng hắn sẽ không xô ngươi, nhưng đối với những người khác, không chọc hắn thì hắn lại thình lình đâm một đao a.

Là một người tính tình cực độ phức tạp.

Đáng tiếc tính tình phức tạp cỡ nào, so ra vẫn không phức tạp bằng quan hệ giữa hai người.

Duy Nhất và tôi trở thành bạn thân, bởi vì trong tính cách của hai chúng tôi đều có một chữ “Tiện”, cô ấy là bề ngoài tiện, còn tôi thì bên trong tiện.

Hàm nghĩa chữ “Tiện” chủ yếu là không có chuyện thì tự gây chuyện, có chuyện thì nhảy vào, hận không thể gây cho thiên hạ đại loạn, gà trống đẻ trứng còn gây náo loạn, người đạp tôi một cước, tôi trả lại người trọn bộ “Thiên mã lưu tinh quyền” cộng thêm “Lư Sơn Thăng Long Phách”

(Lưu tinh quyền: một bộ quyền của Hoàng Phi Hồng; Lư Sơn: một ngọn núi phía Nam Cửu Giang, Giang Tây; thăng long phách: một cước bay lên giống như con rồng bay lên núi)

Lúc ấy trong trường có một nữ sinh, dáng dấp vô cùng xinh đẹp cũng vô cùng kiêu ngạo, nhưng lòng dạ quá xấu, nhân cách cũng hư hỏng, cư nhiên so tài cấp bậc với tôi và Duy Nhất, tưởng tượng xem như vậy có thể đạt tới cảnh giới gì.

Duy Nhất là người thuộc môn phái hành động, lập tức xuất ra “tiện” chiêu, dạy dỗ chỉnh đốn cô nàng rất tàn bạo.

Vừa khéo, lúc ấy bạn trai cô nàng lại chính là Đoạn Hựu Hồng, hai người lập tức tranh tài cao thấp.

Từ đó về sau, như sấm sét đánh trái đất, như chó ngao Tây Tạng gặp gỡ Báo nhanh nhẹn, như mèo gặp gỡ chó Dương Tiễn, hai người càng đấu càng phấn khích, càng vô song, cả trường đều ủng hộ. Lại nói, Gia Cát Lượng đấu với Chu Du cũng có thể ngang tài, huống chi Duy Nhất cùng Đoạn Hựu Hồng này một trống một mái.

Ý của tôi là tại thời điểm toàn bộ nhân dân tỉnh ngộ, hai người này cũng đã phát triển đến một loại quan hệ mới, tranh đến người chết ta sống, lại chất chứa tình cảm mập mờ giữa nam và nữ.

Chuyện giữa hai người này người ngoài không hiểu rõ, giống như tình trong như đã mặt ngoài con e, tất cả đều chờ đối phương mở miệng, nếu có người nào đối phó sẽ liên thủ nhau đối phó lại, những việc này đều tự nhiên xui khiến, không ai đối phó, thời gian rãnh rỗi luống cuống liền đối phó lẫn nhau.

Đàm Duy Nhất đã lầm lỡ cuộc đời cho Đoạn Hựu Hồng, nên tôi sắp lập gia đình, thì cô ấy vẫn còn tuột phía sau.

Năm ngoái, Đoạn Hựu Hồng kia vẫn đang mập mờ tốt đẹp với Duy Nhất, bỗng nhiên đất bằng dậy sóng, không biết chỗ nào không đúng, lại kiếm một người phụ nữ trong góc nào đó ra đính hôn. Duy Nhất ở trước mặt người khác xem như không có chuyện gì, nhưng sau lưng tức đến xung huyết, không nhiều lời lập tức xin đi Mỹ làm nghiên cứu sinh, bay qua bên kia tự mình học tập.

Người với người chính là không giống nhau, nếu mà tôi gặp gỡ loại chuyện bực mình này, tuyệt đối sẽ là bay đi Hàn Quốc tu chỉnh sắc đẹp.

Cho nên, Duy Nhất nhất định là một người phụ nữ kiên cường, còn tôi sau khi tốt nghiệp đại học liền được người nhà sắp xếp vào Ban Giáo Dục làm một nhân viên nhỏ.

Mỗi lần tôi nói đến Đoạn Hựu Hồng thì Duy Nhất đều đổi chủ đề, lần này cũng không ngoại lệ.

Duy Nhất hỏi: Đại Khinh này, rốt cuộc cậu và Đường Tống kia cấu kết với nhau hay sao?

Đứa nhỏ này đi bộ một vòng qua nước Mỹ xong lại nói đến đâu rồi, tôi bày tỏ kháng nghị, lập tức giải thích:

“Mình và Đường Tống đó là do nam chưa cưới, nữ chưa gả, lấy tinh thần làm cho dân tộc hài hòa của nước Xã Hội Chủ Nghĩa, bình thường tiến hành xây dựng một mặt tích cực đó là kết hôn”.

“Thôi đi, không phải cũng là chỉ lợi dụng sự kết hôn của các cậu làm cho tăng lên lợi ích của tập đoàn sao?” - Duy Nhất nhướng mày lớn lối lên tiếng phản đối.

Tôi cảm thấy âm thanh của đứa nhỏ Duy Nhất này, bắt đầu có khuynh hướng càng lúc càng cao, ngày nào đó rãnh rỗi sẽ khuyên nhủ cô ấy, miễn cho đi theo địch làm ra cái chuyện bán nước.

Bất quá, cô ấy nói cũng không phải là không có lý.

Tôi và Đường Tống là do người quen giới thiệu, giống như là đi xem mắt vậy. Ngày đó, gặp mặt có cha mẹ hai bên, người giới thiệu, công thêm hai người trong cuộc chúng tôi, rậm rạp, chằng chịt ngồi chung quanh một cái bàn lớn. Toàn người lớn nói chuyện, tôi và Đường Tống chỉ là ngồi ở đó.

Ngày đó, Đường Tống rất trầm tĩnh, gian phòng trang nhã, ánh sáng nhu hòa, trong mắt của hắn giống như là ngày hè đến biển trúc du ngoạn, lúc nhìn thấy hồ nước phản chiếu rừng trúc trong xanh, màu sắc quá xâu, lạc mất linh hồn.

Đều là một vòng tròn luân hồi, rất nhiều chuyện muốn gạt cũng không gạt được, ví dụ như nghe tin đồn bên ngoài rằng, tháng trước, cha của Đường Tống, Đường Nhất Quân cùng con trai cãi vả một trận đến nỗi phải vào bệnh viện, sau khi xuất viện, nhà họ Đường liền đánh tiếng muốn nhờ mai mối giới thiệu một người con dâu thích hợp.

Đường Tống rốt cuộc cũng chấp nhận

Trên bàn toàn là người hiểu biết, mọi người cùng ăn với nhau một bữa cơm đều cảm thấy vui vẻ, nhìn qua, xem như rất thuận lợi.

Ngày thứ hai, người giới thiệu gọi điện thoại tới, nói là Đường Tống rất là hài lòng tôi, muốn tiếp tục lui tới.

Mọi người đều biết, phải nói là cha mẹ Đường Tống hài lòng tôi, nếu không phải là cha mẹ, thế giới sẽ hạnh phúc

Để điện thoại xuống, cha tôi trầm tư:

"Đứa bé họ Đường kia, điều kiện thật là tốt, nhưng nhìn dáng vẻ giống như là bị cha mẹ ép buộc, Tiểu Khinh gả đi cũng sẽ không hạnh phúc, tôi xem ngày mai chắc phải đi tìm người giới thiệu từ chối thôi”.

Mẹ đang gọt quả táo bằng mười ngón tay được bảo dưỡng thật tốt, nói:

“Chưa chắc tìm họ nói chuyện là tốt, họ Đường gia cảnh giàu có như vậy, giao thiệp lại rộng, về sau nhà chúng ta phải dựa vào bọn họ để khá hơn, hơn nữa, nhìn điều kiện, phải là nhà họ Đường chọn nhà chúng ta, chúng ta đây nói vậy, người ta tưởng là nhà chúng ta làm bộ làm tịch, về sau việc chọn lựa đối tượng cho Tiểu Lệ cũng bị ảnh hưởng”.

Cuối cùng mẹ đem quả táo đã gọt sạch vỏ đưa cho Tần Lệ - em gái tôi

Đúng rồi, bên ngoài còn có một tin đồn khác – nhà họ Tần có hai cô con gái xinh đẹp, mà mẹ Tần lại chỉ yêu thương cô con gái nhỏ.

“Mẹ, mẹ nói cái gì đấy?” - Tần Lệ nhíu nhíu mày; không có đồng ý, nhảy nhảy nhót nhót, đi lên lầu

Quả táo mọng nước trắng nõn, lại bị đặt trên bàn, cuối cùng cũng không có đưa cho tôi

“Ý của con thế nào?” - Mẹ hỏi, thanh âm có chút lạnh nhạt, giống như hai mươi mấy năm qua, có chút lạnh lạnh như sương.

Tôi thu hồi ánh mắt vẫn còn đặt ở quả táo, khẽ mỉm cười:

“Nghe theo ý mẹ là được!”

Cứ như vậy, tôi và Đường Tống bắt đầu lui tới, cách ba ngày, lần thứ nhất hẹn nhau ăn cơm, xem chiếu bóng, hoặc là đi nghe đại nhạc hội, cũng giống như hai người bình thường quen nhau.

Hắn là một quân tử, ít nhất đối với tôi là như vậy – ba tháng tới lui, vậy mà tay cũng chưa nắm.

Tiếp tục như vậy, không mặn, không lạt, nói chuyện một năm, cũng nên thương lượng chuyện kết hôn, mọi người đều cho là như vậy

Nhưng tới tháng thứ 4 thì bước ngoặc xuất hiện, hắn để cho tôi cùng đi tham gia đám cưới của một người bạn, là một kiểu đám cưới phương Tây, cử hành trên thảm cỏ, Mục sư đang dùng thanh âm nghiêm túc dẫn đạo cô dâu chú rễ thề thốt, tôi ngồi dưới khán đài, lại để tinh thần đi hoang.

Chợt nhớ tới “cô dâu cương thi” ngày xưa đọc lời thề kết hôn:

“With this hand, I will lift your sorrows.

Your cup will never empty, for I will be your wine.

With this candle, I will light your way in darkness.

With this ring, I ask you to be mine”

Tạm dịch:

Với bàn tay này, tôi sẽ nâng nỗi buồn của bạn.

Cốc của bạn sẽ không bao giờ có thứ nào, vì tôi sẽ là rượu vang của bạn.

Với nến này, tôi sẽ là ánh sáng của bạn trong bóng tối.

Với chiếc nhẫn này, tôi yêu cầu bạn là của tôi.

Quay đầu, tôi nhìn khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của Đường Tống bên cạnh, nhớ lại Emily nói với Duy Khắc Đa những câu nói kia, …

Sau hôn lễ, mọi người bắt đầu cùng nhau uống rượu, ăn uống, mà tôi ăn tạm một miếng bánh ngọt, sau đó ngẩng đầu hướng đông tây nam bắc ngắm nghía, phát hiện, người mang mình tới đây đã không còn nhìn thấy rồi.

Đường Tống, người này lúc rời đi nói là đi toilet, nhưng mà thời gian cũng đã quá dài đi, tôi lo lắng hắn bị cái toilet cắn nuốt, nên liền đi tìm hắn

Kết quả là Đường Tống không có bị cái toilet kia cắn nuốt, mà là đứng ở nơi nào đó trong góc tường của tòa nhà, một mình yên lặng.

Cái bóng hình kia, quanh thân tản mát một hương khí lành lạnh, hắn đứng ở đó, bóng dáng cao to, gò má anh tuấn, giống như là một bức tranh tuyệt thế, chỉ là trên mặt thần sắc rất kỳ quái.

Là một loại trầm tĩnh, cho dù thế sự xoay vần, bụi mờ lắng xuống, vẫn là trầm tĩnh

Tôi đi tới phá vỡ sự trầm tĩnh của hắn

Mà hắn cho tôi, là một cái ôm thật chặt, cùng với một cái hôn thật sâu

Đúng rồi, còn có một câu:

“Gả cho tôi”

Đó là cái hôn sâu kéo dài ba phút, trong đầu tôi một mảnh mơ màng

Ngày đó, khí trời cực tốt, ánh trăng thật rực rỡ, không khí ấm áp, chúng tôi ở tại nơi đó, bị sương làm cho ướt lạnh. Cơ thể của tôi, một nửa tắm trong ánh trăng, một nửa nằm trong ngực hắn, địa ngục nhân gian đều không màng tới

Ở nơi thời gian dường như không biến đổi ấy, tôi dừng lại, trả lời một chữ

“Được”

Cứ như vậy, chúng tôi định ra chuyện lớn cả đời

Chỉ là sau này tôi mới hiểu được, ngày đó, bạn hắn gọi điện tới, nói, Phạm Vận ở nước Anh đính hôn cùng một người đàn ông gốc Hoa.

Thì ra là nhự vậy

Nghe xong toàn bộ chuyện giữa tôi và Đường Tống, Duy Nhất tổng kết:

“Đại Khinh, cậu chính là nữ nhà giàu trăm phương ngàn kế chia rẽ con trai nhà nhàu và con gái nhà bình dân trong mấy phim truyền hình Trung Quốc a”.

Tôi im lặng, không nói, hình như quả thật đúng là như vậy, không nghĩ tới đến cuối cùng mình vẫn là bản chất như vậy

“Không sao, ly hôn đi, phụ nữ không ly hôn lần thứ nhất sao có thể hoàn chỉnh đây” - Duy Nhất giựt dây, một bộ dạng hận khắp nơi không loạn

Tôi không nói gì, chỉ cười cười

“Sao cũng được, tớ không thương hắn”

Vẫn là cùng một câu nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.