Tôi nghĩ mình cùng Đường Tống đã đi đến ngõ cụt nào đó rồi. Từ khi Phạm Vận xuất hiện, hắn đối với tôi cũng không có bất kỳ lãnh đạm gì, nhưng trong lòng đã có ngăn cách, dù bọn họ có bất kỳ tiếp xúc gì đối với tôi mà nói đó là một loại đau khổ.
Trong khoảng thời gian này tinh thần cùng tâm trạng của tôi cực kỳ tệ, thậm chí nói chuyện qua điện thoại với Duy Nhất, cô ấy cũng phát hiện.
Đại Khinh, nếu tiếp tục như vậy nữa cậu sẽ phát điên. Đó là lời khuyên của cô ấy.
Tôi không phản bác, bởi vì chính mình cũng cảm thấy lời cô ấy nói là sự thật.
Chớ con mẹ nó ủ rủ cuối đầu như vậy, cùng tiểu yêu tinh kia đấu một trận, cậu dù sao là chính thức, còn sợ cái gì? Nổi khổ của tôi đoán chừng cũng chọc giận đến Duy Nhất, cô ấy trực tiếp mở miệng mắng.
Tớ sợ, chính là mình đến cuối cùng chỉ còn lại vị trí chính thức này. Tôi nói.
Tớ nghĩ cậu nên trực tiếp ra lệnh Đường Tống không cho phép hắn gặp tiểu yêu tinh đó, nếu không. . . . . .
Nếu không liền cùng hắn ly hôn? Còn nói phá bỏ cái thai, trong bụng mình vốn không tồn tại đứa bé? Tôi cười, hiện nay mình thật không có tư cách gì uy hiếp Đường Tống.
Tôi chợt nghĩ, trước kia tự cho là mình hiểu biết nhưng thật ra chỉ mình hiểu bản thân thôi. Biết mình sức lực chưa đủ, cho nên đối với Đường Tống căn bản không đòi hỏi.
Đại Khinh, tiếp tục như vậy để làm gì? Cậu không cùng Đường Tống nói rõ ràng, đừng nói Phạm Vận đi Anh quốc, nếu như cô ta đi âm phủ trong lòng cậu vẫn có cái gai, nhổ ra cũng nhổ không được. Duy Nhất nói đến trọng điểm.
Phạm Vận là bông hoa trắng trong lòng Đường Tống, cũng là cây gai trong lòng tôi, từ khi bọn họ bắt đầu yêu nhau, gốc cây gai vẫn sinh trưởng ở trong lòng tôi, nhất định phải hành hạ tôi cả đời.
Còn nữa Đại Khinh, chuyện cậu giả mang thai thật không ổn, giấy bọc được lửa sao? Duy Nhất bắt đầu giảng dạy. Không phải là tớ rủa cậu, đến lúc bị phát hiện cậu ngay cả mình chết như thế nào cũng không biết.
Tôi không nói, tiếp nhận giáo dục của cô ấy, việc làm của chính mình quả thật không đúng, có thể nhìn ra lúc ấy quá khủng hoảng cùng với sự xuất hiện của Phạm Vận đối với tôi là một đả kích nặng nề.
Sau khi cùng Duy Nhất nói chuyện tâm tình của tôi cũng tốt lên đôi chút, qua mấy ngày sau, Đường Tống được xuất viện.
Nguyên nhân, vì cái ngày tôi mất khống chế làm canh nóng văng lên mu bàn tay sau đó khiến tay bị thương, tôi liền không có đi đến bệnh viện nữa — còn chưa tìm được thái độ đối mặt với Đường Tống. Mỗi ngày Đường Tống gọi điện thoại tới tôi đều cố ý lãnh đạm bình tĩnh chống đỡ, nói vài ba câu liền thoái thác có chuyện cúp máy.
Nói tóm lại, tôi dường như kiêu ngạo rồi.
Cho nên hôm nay gần tối Đường Tống bỗng nhiên xuất hiện ở trong nhà thì quả thật làm cho tôi có chút kinh ngạc, nhưng đã lâu không thấy, có chút lúng túng, nói cái gì cũng không nói liền vào phòng bếp nấu cho hắn bữa ăn bồi bổ hắn, soạn quần áo pha nước tắm cho hắn, chuẩn bị trải chăn làm ấm giường, hai người cùng nhau ngủ.
Trong lúc đó tôi một câu cũng chưa nói qua với hắn.
Thật sự là quá mức lúng túng, tôi đưa lưng về phía Đường Tống nhắm mắt giả bộ ngủ.
Trong bóng tối yên tĩnh, tay của hắn chợt sờ nhẹ cái eo của tôi.
Bà xã, ngủ chưa?
Tôi lắc đầu một cái. Thật lâu không nghe thấy sự xưng hô này rồi, lại có chút mủi lòng, Tần Khinh mày thật là đồ bỏ đi.
Em không tò mò, hôm nay tại sao anh trở về? Đường Tống gần sát thân thể của tôi hơn, lồng ngực của hắn dựa vào lưng của tôi, thân thể ấm áp, máu là ấm áp, sinh mạng là ấm áp, thật tốt.
Anh hôm nay tại sao trở lại? Tôi theo lời của hắn hỏi. Coi như là chơi trò chơi đi, có thể để cho mọi người vui vẻ là tốt rồi.
Anh tự trốn viện về nhà. Đường Tống thật bình tĩnh nói ra một câu giống như tiếng sét ngang tai, tôi nhất thời liền xoay lại đối mặt với hắn, mày nhíu lại, tôi đang tức giận.
Đừng có giận, bác sĩ nói anh có thể xuất viện, nhưng em cũng biết đặc tính, mẹ kiếp, cẩn thận dè dặt, nhất định bảo anh chờ thêm mấy ngày nữa để quan sát. Đường Tống giải thích.
Vậy anh cũng không nên tự mình bỏ đi, quá nguy hiểm. Tôi nhỏ giọng khiển trách.
Vậy mà một lời tức giận cũng bị một câu nói của Đường Tống dập cho tắt.
Hắn nói, bởi vì anh nhớ em.
Được rồi, Đường Tống, xem như anh lợi hại.
Mặc dù trong lòng tương đối vui mừng, nhưng ngoài miệng vẫn còn nói cứng. Nhớ tới em làm gì? Cũng không phải là không ai tới thăm anh.
Nghe vậy, Đường Tống từ từ cúi đầu, chôn đầu ở bên cần cổ của tôi, nhẹ giọng nói, em có phải thấy cái gì hay không?
Bởi vì phẫu thuật, đầu Đường Tống bị cạo sạch, tóc cũng chỉ mới mọc ra một đoạn ngắn đâm vào gương mặt của tôi ngứa ngứa. Tôi muốn tránh ra, nhưng Đường Tống lại ôm tôi thật chặt, không thoát được, chỉ có thể nói, cái gì cần thấy cũng đã thấy rồi.
Nếu như em bởi vì cô ấy mà tức giận, anh có thể thề, anh cùng cô ấy thật không có gì. Ở trên hỏm vai của tôi, Đường Tống hướng tới tôi bảo đảm. Quá khứ đã qua, anh sau này, chỉ có em.
Đây cũng là lần đầu tiên, tôi cùng Đường Tống nhắc tới Phạm Vận.
Khi nghe thấy cái chữ cô đó thì trong lòng tôi một hồi chua xót đau đớn, khó chịu, tôi hiểu rõ Đường Tống vì để tránh cho tôi kích thích mà đem hai chữ Phạm Vận này dùng chữ cô thay thế, nhưng kết quả cũng không khác nhau là mấy, tôi biết rõ cái tên đó vẫn cứ cất giữ ở trong lòng hắn.
Nhưng là, nhiệt độ bên cạnh thuộc về Đường Tống, chân thật mê người. Tôi tự nói với mình, đây mới là điều tôi nên quan tâm.
Cuối cùng, tôi đưa tay, sờ lên vết thương trên đỉnh đầu Đường Tống, vết thương đến đột ngột, tàn khốc, đầu ngón tay mang theo thương tiếc, đối với Đường Tống và với chính mình.
Hứa với em, đừng qua lại với cô ấy nữa. Tôi rốt cuộc nói ra được những lời này.
Đường Tống trịnh trọng ở giữa hõm vai tôi gật đầu.
Anh sẽ không làm cho em buồn nữa. Hắn bảo đảm như vậy.
Tôi tin tưởng Đường Tống, tôi nhất định phải tin tưởng hắn, tôi tự nói với bản thân, nếu như còn muốn cùng hắn tiếp tục đoạn đường này.
Rốt cuộc cũng có một khoảng thời gian bình an, Đường Tống ở nhà dưỡng thương, hầu như mỗi ngày đều cùng tôi ở chung một chỗ, như vậy làm cho tôi có cảm giác an toàn cực lớn, sự bất an trong lòng tạm thời bị áp chế.
Những ngày bình an trôi qua rất nhanh, đúng lúc này, tôi nhận được điện thoại của cha.
Cha mặc dù đối với tôi không tệ, nhưng dù sao không phải ruột thịt, cũng có chút xa cách, rất ít gọi điện thoại cho tôi, bắt máy trong nháy mắt tôi liền dự cảm tìm tôi là có liên quan đến Tần Lệ.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, cha kêu tôi về nhà thăm Tần Lệ một chút, nói là cô ấy tinh thần tâm trạng không tốt lắm.
Nghe xong điện thoại tôi liền rời đi, trong khoảng thời gian này bởi vì Phạm Vận, tôi phiền não với chuyện tình của mình, bỏ quên Tần Lệ, thật sự là không nên. Vốn cho rằng tâm tình Tần Lệ không tốt, muốn nhờ tôi khuyên răn, tới nơi mới phát hiện, chuyện có chút nghiêm trọng.
Tần Lệ nằm trên giường, đã hai ngày không ăn gì, cha mẹ khuyên như thế nào cũng không nghe.
Tôi đẩy cửa đi vào, phát hiện Tần Lệ sững sờ nhìn ra ngoài cửa sổ, hai gò má gầy gò, đôi môi trắng bệch, không còn nửa phần bóng dáng trước kia?
Tiểu Lệ, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Tôi hỏi. Có phải liên quan đến Dương Dương hay không?
Suy đoán của tôi là chính xác, trên thế gian có thể tổn thương đến Tần Lệ cũng chỉ có Dương Dương mà thôi.
Tần Lệ cũng không nhìn tôi, chỉ là chậm chạp nháy mắt nói, hắn nói hắn thật xin lỗi em, ai muốn hắn xin lỗi, ai cần hắn xin lỗi?
Em cùng hắn, chia tay? Tôi thử dò xét hỏi thăm.
Tần Lệ lắc đầu một cái, động tác giống nhau chậm chạp. Là hắn đơn phương muốn cùng em chia tay. Cô ấy nói.
Là bởi vì Phạm Vận? Tôi tiếp tục hỏi.
Nghe cái tên này, Tần Lệ chợt cười lạnh, giống như là người bị thần khinh.... Chính là cô ta, bởi vì cô ta trở lại, Dương Dương lại có hy vọng, cho nên hắn muốn cùng em chia tay, muốn được tự do theo đuổi người phụ nữ kia. Hắn thậm chí còn nói với em, đó là người phụ nữ đầu tiên hắn yêu, cũng là người phụ nữ duy nhất hắn yêu. Khi mà em hỏi hắn, em là cái gì của anh. Hắn nói thật xin lỗi, thì ra em trong cuộc đời của hắn chỉ là ba chữ thật xin lỗi.