Giữa tôi cùng Đường Tống tình cảm vẫn như cũ, vậy mà tôi lại từ từ cảm giác giữa hai người có một tầng sương mù màu trắng.
Tôi nhìn không rõ hắn, mà hắn, có thể cũng không nhìn rõ tôi.
Về chuyện Phạm Vận bị thương, chúng tôi không bàn luận gì, làm thế nào để nói đây? Chẳng lẽ nói, àh, thật vô ý, em gái em lỡ làm ngươi bị thương bạn gái trước của anh, nguyên nhân là do bạn gái trước dường như muốn cướp em rể tương lai của em, hơn nữa cô bạn gái trước dường như còn chưa dứt tình cảm với anh, đúng rồi nhân tiện nói một câu, em rể tương lai cùng bạn gái trước chính là bạn học của nhau, cũng là người bạn thân kia của anh.
Quan hệ lòng vòng quá phức tạp, tôi kìm nén đến tức giận.
Trừ lần đó ra, Đường Tống dường như đối với bụng của tôi không có hứng thú gì lớn, cũng không có như xưa mỗi ngày tiếp xúc.
Anh có phải hay không cảm thấy đứa nhỏ này tới rất không đúng lúc? Tôi không kềm chế được, một ngày liền hỏi câu này.
Đường Tống đang đeo mắt kính đọc sách, nghe vậy, ngớ ra một hồi lâu, mới lẳng lặng nói, làm sao biết chứ?
Tôi cúi đầu, không nói chuyện nữa.
Về cái đề tài này, chúng tôi không bàn luận nữa, hai người đồng thời có tâm sự, để ý lời nói làm cho mọi chuyện trở nên mệt mõi hơn.
Chính thức khẳng định Đường Tống cũng không quá quan tâm “ đứa con” trong bụng tôi, là lúc tôi nghe câu trả lời của hắn vào một ngày tôi đến nhà mẹ chồng ăn cơm.
Sau khi biết tôi "Mang thai", mẹ chồng cứ đúng 3 giờ 5 phút là gọi điện kêu chúng tôi về nhà ăn cơm, thuận tiện uống canh tẩm bổ bà vì tôi bỏ công ra nấu. Hôm nay hết giờ làm sớm, tôi không đợi Đường Tống liền tự mình tới nhà mẹ chồng, lúc đi cũng không đúng dịp, đang lúc mẹ chồng nghỉ ngơi, không muốn quấy rầy, liền kêu người giúp việc dẫn tôi đi đến phòng của Đường Tống.
Mặc dù Đường Tống ra ngoài ở riêng đã lâu, nhưng trong nhà còn giử lại rất nhiều thứ của hắn, phần lớn là văn bằng cúp chứng chỉ …, toàn bộ chất đầy hai tủ sách lớn, biểu dương thời kỳ ưu tú của hắn.
Tôi dùng đầu ngón tay vuốt ve một chút những vật phẩm kia, giống như loại động tác vô nghĩa này có thể giúp cho mình chạm được quá khứ của Đường Tống— cho dù là một chút xíu, cũng tốt.
Dù sao, không thể tham dự quá khứ của hắn là tiếc nuối lớn nhất của tôi.
Đi thăm hết đồ phía ngoài, tôi kéo ra ngăn kéo, bên trong rất nhiều album, tất cả đều là hình của Đường Tống. Mở ra tờ thứ nhất, chính là Đường Tống lúc sơ sinh, mặt tròn trắng noãn, cực kỳ đáng yêu. Kế tiếp, là hắn lúc còn nhỏ, đang lúc mọi người vây xung quanh, khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú, không có cười nữa, hiện ra vẻ trầm tĩnh. Thời niên thiếu của hắn, áo trắng nhẹ nhàng, trên mặt mặc dù còn có vẻ ngây thơ, nhưng trong ánh mắt lại tương ứng với số tuổi của mình.
Đang suy nghĩ, cuốn album trong khe hẹp chợt rơi ra một tấm hình, rớt xuống trên mặt đất.
Đợi thấy rõ người trên tấm hình kia thì con mắt giống như là bị một lưỡi dao sắc bén cắt, đau không thể tả — đó là tấm ảnh thời niên thiếu của Phạm Vận, một bộ đồ trắng, mắt ngọc mày ngài, nụ cười xinh đẹp.
Máu nóng trong thân thể tôi chợt xông lên đầu, huyệt thái dương đập thình thịch, nhất thời ngã ngồi ở trên giường, nửa ngày cũng chưa trở lại bình thường.
Tôi không ngốc đến nỗi tin Đường Tống sẽ đem Phạm Vận gì đó vứt bỏ đi, nhưng chính lúc nhìn thấy tấm hình tôi có một cảm thụ khác, trong nội tâm tôi giống như trời long đất lở, bên ngoài lại yên tĩnh không một tiếng động.
Không biết qua bao lâu, không biết dùng bao nhiêu sức lực ý chí mới có thể bình tĩnh lại, bàn tay khẽ run đem hình bỏ vào trong ví tiền của mình.
Đang lúc sợ sệt, chợt nghe thấy Đường Tống đi lên lầu, tôi nép sát vào vách không muốn hắn biết tôi ở đây, nhưng hắn lại đi thẳng vào phòng của mẹ chồng.
Tôi lặng yên không một tiếng động đi ra ngoài, bước chân nhẹ giống như một con mèo nhỏ, từ từ tiến về gian phòng đó. Nép vào cánh cửa, bên trong hai mẹ con đối thoại âm thanh mơ hồ truyền ra.
"Bây giờ đã làm ba rồi, cũng không thể giống như trước kia tới lui cùng Phạm Vận, dứt khoát với con bé ấy đi, đừng làm tiểu Khinh biết, tránh cho nó mất hứng ảnh hưởng tâm tình."
"Con hiểu."
"Đúng rồi, gần đây mẹ thấy tiểu Khinh có vẻ gầy, ngày mai mẹ hẹn với thầy trung y tới khám cho nó, sẳn kiểm tra đứa bé luôn."
"Không cần, đừng phiền phức như vậy."
"Phiền phức gì? Mẹ hỏi con rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Nhà người ta khi lên chức ba đều vui mừng hớn hở, còn con thì không đem chuyện đứa bé để trong lòng. Nhưng mẹ nói cho con biết, coi như con dù không thích tiểu Khinh, đứa bé kia vẫn là con của con, chớ không quan tâm."
"Mẹ, chuyện chúng con, chúng con tự lo được."
"Cái gì tự lo? Con cho rằng mẹ thật không nhìn ra con đối với Phạm Vận tình vẫn chưa dứt? Con à, nếu tiểu Khinh không có đứa nhỏ này, mẹ nói không chừng cũng mềm lòng sẽ đồng ý cho con cùng Phạm Vận, nhưng bây giờ tình huống bất ngờ, con không thể để cho con của con nó không có cha? Cho nên vẫn là nên chuyên tâm ở bên cạnh tiểu Khinh đi, hiểu chưa?"
"Mẹ, con hiểu rồi."
Tôi giống như mèo từ từ rụt trở về.
Khi phát hiện tôi trong phòng của hắn thì Đường Tống trong mắt lướt qua một tia ngắn ngủi kinh ngạc. Đi xuống ăn cơm, hắn nói.
Tôi mỉm cười, ừ.
Trong bữa tiệc, mẹ chồng vừa nhìn tôi uống canh, vừa hỏi, các con tính đặt tên gì cho đứa nhỏ chưa?
Không vội. Đường Tống vùi đầu ăn cơm.
Cái gì không vội? Không bao lâu nữa đứa bé sẽ ra đời, mẹ nói con làm ba, một chút cũng không hiểu chuyện, ban đầu mẹ còn nghi ngờ, nhưng ba liền suy nghĩ hết tên này đến tên khác để lựa chọn. mẹ chồng oán giận.
Vậy thì mọi người quyết định là được rồi. Đường Tống thuận nước đẩy thuyền.
Làm sao con liền một chút cũng. . . . . . Làm phiền mẹ như vậy, mẹ chồng cũng không tiện nhiều lời.
Nhưng tôi hiểu bà muốn nói điều gì.
Đường Tống, đúng là không để tâm đến đứa bé — kể từ sau khi Phạm Vận bị thương.
Có lẽ là tim của hắn quá nhỏ, chỉ có thể quan tâm một người thôi.
Cơm nước xong chúng tôi đón xe về nhà, nhìn bên đường ánh đèn màu da cam, người thì lưa thưa, tôi duỗi ngón tay, ở cửa sổ trên thủy tinh vẽ lung tung.
Chợt, một thanh âm từ trong cơ thể tôi lao ra. Anh nói xem, con chúng ta nên đặt tên gì thì được?
Đây là thanh âm của tôi.
Đường Tống suy nghĩ một hồi lâu mới nói, tên gì cũng được.
Nghe vậy, tâm tôi chợt lạnh, bởi vì không quan tâm, cho nên không thèm để ý vậy sao? Nếu như đứa bé là hắn cùng Phạm Vận cùng chung có được, có hay không cũng sẽ lạnh nhạt như vậy?
Cho tới bây giờ, tôi đều cho rằng bất luận nội tâm của chính mình nhiều âm mưu, nhiều chanh chua, nhiều tục tằng, cũng sẽ không ở trước mặt Đường Tống biểu lộ ra ngoài. Vậy mà sự thật chứng minh, không phải là mình có thể nhẫn nhịn, chỉ là tình huống cũng không khiêu chiến đến cực hạn của tôi.
Vào giờ khắc này, tôi nội tâm hắc ám tất cả đều bộc phát.
Về sau tôi cũng tìm tòi nghiên cứu lòng của mình giờ phút này, rốt cuộc cho ra kết luận, đây là một cách trả thù — trả thù Đường Tống coi thường đứa bé của chúng tôi.
Anh còn nghĩ đến Phạm Vận sao? Tôi trực tiếp hỏi ra ngoài.
Rất là thuận miệng, đủ để nhìn ra cái vấn đề này nấn ná ở trong lòng đã rất lâu.
Đường Tống yên lặng, thời gian rất lâu sau cho ra câu trả lời. Không, không có.
Vậy tại sao trong ngăn kéo của anh còn để hình của cô ta? Tôi hỏi.
Đường Tống không đáp, mà lúc này xe đã chạy về tới ga-ra, hai chúng tôi cùng nhau xuống xe, một trước một sau đi về nhà.
Hắn hình như là muốn trốn tránh cái đề tài này, trực tiếp lên lầu, tôi giật mình, cũng đi theo.
Đường Tống vào phòng tắm, bắt đầu cởi quần áo. Tôi đứng ở cửa, thẳng tắp nhìn, nhìn thân thể của hắn, trong lòng lại tràn ngập một tia bi ai.
Tấm hình này, anh muốn giải thích thế nào? Tôi đem hình của Phạm Vận lấy ra.
Hắn không nhìn, cũng không đáp.
Đôi mắt của tôi cũng từ từ nhắm lại.
Em đến tột cùng là muốn anh làm cái gì? Hắn đưa lưng về phía tôi, rốt cuộc mở miệng.
Tôi nhìn hình, một thanh âm lần nữa lao ra. Em muốn anh xé nó đi.